Trên chiếc sô pha màu kem, Tiểu Thỏ lặng lẽ xích lại gần Văn Trạc, ngửa cổ nhìn vào ánh mắt tự tiếu phi tiếu của hắn, “Anh khi nào thì bắt đầu đả kích công ty thực phẩm Trương thị?”
Văn Trạc lắc lắc chiếc ly thủy tinh trong tay khiến cho chất lỏng màu đỏ theo đó dập dềnh, “Ba ngày trước.”
“Vì cái gì?”
“Cần lý do sao?”
Tiểu Thỏ dùng sức gật gật đầu.
“Không thuận mắt.” Văn Trạc ‘hừ’ một tiếng liền quay đầu đi.
Đây là lý do gì thế, Tiểu Thỏ nghĩ mà thấy bực mình, nếu nói vì cô mà báo thù thì cũng hơi quá a.
Nói thật, trong lòng Tiểu Thỏ kì thực cũng không thể thông cảm với cha con nhà họ Trương, anh rể Trương Bằng là một kẻ ghê tởm đê tiện, bị báo ứng như thế là đáng đời. Nhưng mà nếu vậy thì chị cả sẽ gặp khó khăn. Chị cả đã quen sống cuộc sống của bà lớn, gặp hoàn cảnh gian khổ như vậy làm sao có thể thích ứng? Lại còn chị hai cùng chị ba khi thấy chị cả rơi vào tình huống này, chắc chắn sẽ giậu đổ bìm leo mà lên giọng chế giễu. Có lẽ việc ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’[1] là một chuyện không dễ dàng, chỉ có người tốt bụng như chị tư mới có thể có loại suy nghĩ như thế này.
“Nghĩ gì vậy?” Lòng bàn tay rộng ấm nhẹ nhàng nâng mặt Tiểu Thỏ lên, cặp mắt đen láy của cô dần dần chuyển hướng nhìn sang bên này. Đôi con ngươi đơn thần say mê kia không có một chút phòng bị nào cứ thế đâm thẳng vào lòng Văn Trạc, thật đúng là đang quyến rũ người mà!
Trái tim của Văn Trạc bất giác nảy lên một cái, khuôn mặt tuấn tú khẽ nhăn lại, khóe môi nhếch lên, “Biết anh bây giờ đang nghĩ cái gì không?”
Tiểu Thỏ thật thà lắc đầu.
“Nghĩ…” Văn Trạc chớp chớp đôi mắt long lanh, chậm rãi tiến sát về phía Tiểu Thỏ không có một chút phòng bị, “Thỏ Thỏ nếu như lớn thêm một chút, như vậy hiện tại hẳn là có thể hôn em. Đột nhiên trong lòng lại dâng lên xúc động muốn hôn em, dù sao, đừng bao giờ dùng ánh mắt vô tà này nhìn người đàn ông khác, thật chịu không nổi…”
Khuôn mặt Tiểu Thỏ bỗng dưng đỏ bừng, muốn lui về sau một chút lại bị Văn Trạc túm lấy kéo vào trong lòng. Cô ra sức phản kháng, bàn tay bé nhỏ vung loạn một hồi liền bị Văn Trạc mỉm cười bắt lấy, khuôn mặt non nớt bị hắn bị hắn hôn một cái thật kêu!
Nhìn thấy cô gái nhỏ khuôn mặt bị thiêu cơ hồ có thể nấu cháo, Văn Trạc cười dài, dứt khoát đem cô ôm đến trên đùi, bàn tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, “Sao lại đánh anh?”
“Anh!”
“Anh chỉ là thuận theo ý thích của bản thân, làm những việc mình muốn làm mà thôi.” Hắn cười tít mắt cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt biểu tình có chút đáng tiếc, “Vốn chính là, ai cho em biến nhỏ như vậy, bằng không anh dám cam đoan…”
Văn Trạc cúi người xuống, để cho trán của hai người chạm vào nhau, đôi mắt sâu thẳm vương vấn chút sương mù ở trước mặt Tiểu Thỏ bỗng trở nên mênh mông, một tay dịu dàng trằn trọc lướt nhẹ qua má của cô, khẽ nói, “Em nhất định sẽ mê mẩn hương vị của anh…”
Hơi thở nam tính nồng đậm mà nhẹ nhàng khoan khoái lặng lẽ bao phủ lấy toàn thân bạn thỏ nào đó còn đang ngơ ngác.
Tiểu Thỏ như bị sét đánh, hoàn toàn rơi vào tình trạng hóa đá! Xong rồi…