Mục lục
[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oa…” Tiểu Thỏ đau lòng gần chết, đáng thương hề hề há mồm khóc lớn, “Chị cả…”

Y Trạch Mộng dùng sức đẩy tay Tiểu Thỏ ra, cô liền lảo đảo ngã vào lòng Hoàng Phủ Văn Trạc.

Hoàng Phủ Văn Trạc nắm cahựt tay đạp mạnh vào tường khiến cho Y Trạch Mộng sợ tới mức lảo đảo lùi ra sát cửa, ngồi bệt xuống đất. Cô ta trừng lớn mắt, dùng một bộ dáng khoa tin nhìn hai người họ, khuôn mặt lộ vẻ ác độc dọa nạt Tiểu Thỏ, “Mày cứ việc đi cùng với người khác, đợi đến lúc lưu lạc đầu đường xin cơm nhớ cách Y gia chúng ta xa xa một chút, tao sẽ mở thật to hai mắt xem xem mày sẽ phải nhận cái kết cục như thế nào.”

“Chị cả… oa oa oa.”

“Khóc cái gì chứ? Có cái gì đâu mà khóc!” Hoàng Phủ Văn Trạc vỗ nhẹ đầu Tiểu Thỏ, ánh mắt xem thường nhìn về phía Y Trạch Mộng, “Cô cứ việc nhìn, đến lúc đó mà có đi xin cơm nhớ cách xa nhà Tiểu Thỏ của ta một chút, cho dù có tìm tới cửa ta cũng không nể tình đâu.”

“Ha ha!” Y Trạch Mộng từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, tay chân lóng ngóng phủi phủi bụi trên người, “Tao sẽ chạy đi cầu xin nó sao?”

“Cứ chờ đi!” Hoàng Phủ Văn Trạc nheo lại mắt, ý vị thâm trường phun ra từng từ, nói xong liền lập tức khoát tay, tỏ vẻ không muốn tiếp tục cùng cô ta đấu khẩu nữa.

Y Trạch Mộng không chiếm được lợi thế, tức giận xoay người bước đi, mới được vài bước, bỗng dưng quay đầu lại hướng Tiểu Thỏ cuời lạnh nói, “Tao sẽ nói với ba ba, mày về sau cũng không tính trở lại, tao tin chắc ba ba cũng sẽ không ngăn cản con đường tài lộ của mày, mày cứ việc đi, hừ!”

“Chị cả…”

Hoàng Phủ Văn Trạc cúi đầu, lấy tay kéo khóe miệng của Tiểu Thỏ hương lên, “Cười.”

“Nhóc thật kì quái, người ta trong lòng đang khó chịu, cười làm sao được!”

“Ta một chút cũng không kì quái, người kì quái là cô.” Hoàng Phủ Văn Trạc thở dài, “Quả nhiên là không được học hành đến nơi đến chốn, ngay cả một chút ý thức phản kháng cũng không có.”

“Nhóc nói cái gì?” Tiểu Thỏ phồng má tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc, “Đều tại cậu, nếu không phải do cậu, chị cả sao lại đuổi tôi đi?”

“Ta cứu cô ra khỏi hố lửa này còn gì?” Hoàng Phủ Văn Trạc nâng cằm, ở trong lòng âm thầm thêm một câu, “Nhảy vào hố lửa của ta, hắc hắc…”

“Cậu cười cái gì?”

“Lạ thật, ta có cười sao?”

“Có!”

“”Ách.” Hoàng Phủ Văn Trạc kéo kéo cái tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ, “Đừng khó chịu nữa, trước hết đi hỏi xem mẹ của cô có đồng ý đi cùng chúng ta hay không?”

“Không cần phải hỏi!” Y Bác Dương dẫn theo mấy bà vợ lớn nhỏ hùng hổ lao tới, phía sau là hai chị em Y Trạch Mộng cùng Y Trạch Tinh bày ra một bộ mặt ‘có kịch vui để xem rồi’.

“Ba ba.”

“Đừng gọi tao là ba ba! Tao không có đứa con không biết liêm sỉ là gì như mày.” Y Bác Dương dùng sức hất tay, trừng mắt tức giận với Tiểu Thỏ.

“Ba ba, em trai Tiểu Trạc…”

“Càng giải thích thì càng rối rắm thôi, Tiểu Thỏ.” Hoàng Phủ Văn Trạc cúi thấp người, ở bên tai Tiểu Thỏ nói khẽ.

Y Bác Dương tức đến mức mặt đã sớm đen như đít nồi, “Từ hôm nay trở đi, tao coi như không có đứa con gái như mày. Mày muốn đi đâu thì đi, cút đi thật xa cho tao, đừng bao giờ quay trở về nữa.”

“Ba…” từng giọt nước mắt của Tiểu Thỏ cứ thế ào ào rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK