Chiếc xe thể thao màu đỏ lao vun vút về phía ngoại thành, tiến vào một thôn nhỏ, bánh xe in dấu vết trên những con đường lầy lội bùn đất.
Y Trạch Mộng khẽ vuốt ve cánh tay trái của người đàn ông, nũng nịu lên tiếng, “Vương tiên sinh, chẳng phải chúng ta đi tới khách sạn hay sao? Sao lại tới nơi này?”
Người đàn ông tắt động cơ, quay mặt nhìn sang phía Y Trạch Mộng, khuôn mặt lộ rõ vẻ dâm tà, “Cô không biết là ở đây sẽ kích thích hơn so với ở trong khách sạn sao?”
Đôi mắt Y Trạch Mộng kinh hãi mở lớn.
Người đàn ông không nói thêm câu nào nữa, nhanh chóng nhích sát lại gần, thò tay sờ soạng bên dưới lớp váy ngắn.
Y Trạch Mộng vừa tức vừa sợ, giãy dụa hét lớn, “Vương tiên sinh, mong ông tự trọng một chút! Ông nghĩ tôi là loại người nào?”
“Ha ha ha.” Người đàn ông họ Vương đang lúc cao hứng, đâu chịu dừng lại nhanh như vậy, cười gian, “Cô là loại người nào ư? Chẳng phải là gái trong quán bar hay sao? Trước mặt tôi còn giả vờ ngây thơ, đứng đắn làm gì? Cô nghĩ rằng đây là đâu? Hừ, chẳng biết đã ngủ cùng với bao nhiêu thằng đàn ông rồi! Tôi để mắt tới cô, cô phải lấy đó làm vinh hạnh mới đúng!”
Y Trạch Mộng tức giận đến xanh mặt, vung tay quăng chiếc túi da vào người ông Vương tới tấp, “Đồ thần kinh! Buông ra! Tôi không phải là đồ chơi của ông!”
Người đàn ông hung hăng tát mạnh vào mặt Y Trạch Mộng khiến cô ta kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt má.
“Mẹ nó! Giả vờ cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là muốn thềm tiền chứ gì?” Ông ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền, vứt mạnh vào mặt Y Trạch Mộng, “Tiền, ông đây không thiếu! Cô hầu hạ tốt, tôi sẽ thưởng gấp đôi!”
Từng giọt nước mắt nối đuôi nhau lăn dài trên má Y Trạch Mộng.
Cảm giác bị người lăng nhục như thế này sắp khiến cô phát điên lên rồi. Cô ra sức đánh mạnh vào người đàn ông, hét lớn: “Tránh ra! Tránh ra! Tôi không cần tiền của ông! Tôi không đi với ông nữa! Buông ra!”
“Cô dám nói không làm? Chẳng lẽ bao nhiêu tiền ông đây đưa cho cô đều mất trắng?” Người đàn ông họ Vương nắm lấy tóc Y Trạch Mộng, thân hình cao lớn hung hăng chèn ép lên người cô, không để ý đến tiếng khóc thét chói tai bên cạnh, dùng sức xé mạnh chiếc váy, bàn tay bẩn thỉu ra sức nắn bóp.
Y Trạch Mộng đau đớn muốn tím mặt, vươn tay đấm vào lưng hắn không ngừng, “Buông ra! Buông tôi ra!”
“Không được kêu!” Người đàn ông nghe thấy cô lớn tiếng, sợ đánh động những người ở trong thôn, vội vàng bịt miệng cô ta lại, một tay xé toang chiếc quần lót, hấp tấp tiến vào.
Thanh âm của Y Trạch Mộng bị đè nén lại trong lòng bàn tay của người đàn ông, những giọt nước mắt ngập tràn hận ý không ngừng rơi xuống.
Đúng lúc đó, Văn Trạc lái xe đưa Tiểu Thỏ dừng lại ở nơi này.
“Anh… Bọn họ đâu mất rồi?”
“Sao anh biết được?” Văn Trạc tức giận đập vào vô lăng, ánh mắt lướt xuyên qua màn đêm.
“Anh, anh có biết vì sao bọn họ lại tới chỗ này không?”
Điều khiển xe đi tới cửa thôn, Văn Trạc nắm tay lái, lơ đễnh đáp lại, “Đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông đưa một cô gái tới những chỗ như thế này, có thể xảy ra chuyện tốt sao?”
“Vậy chị cả có bị nguy hiểm hay không?”
“Em nhìn xem thì biết.” Văn Trạc dừng xe lại, lặng yên đứng một chỗ.
Tiểu Thỏ vội vàng dán mặt vào cửa sổ, liền trông thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đứng cách đó không xa.
Trong bóng đêm đen đặc, hai chiếc bóng đục ngầu hòa lẫn cùng một chỗ.
“Anh, bọn họ đang làm gì vậy?”
“Em nói sao?” Văn Trạc hơi cong môi, quay đầu liếc nhìn cô gái nhỏ một cái.
Đêm đen dày đặc, hai má tiểu nha đầu ửng đỏ, đôi mắt trong veo hơi hấp háy, lực sát thương mê người.
Tiểu Thỏ oán trách liếc hắn một cái, “Anh, anh đi ngăn cản bọn họ được không?”
Văn Trạc thở phì phì bĩu môi, “Anh không đi!”
“Sao chị cả lại có thể sa đọa đến như vậy?” Tiểu Thỏ thương tâm khổ sở.
Văn Trạc không nói, nhìn chằm chằm về phía chiếc xe thể thao một lúc, đôi mắt khẽ nheo lại.
Không đúng!
Người đàn ông kia có vẻ như dùng sức hơi quá!
“Cạch!” Văn Trạc mở cửa xe, ôm Tiểu Thỏ xuống dưới, thấp giọng đe dọa bên tai cô, “Em phải nhớ bám sát biết không? Chỗ này vừa bẩn thỉu vừa hỗn loạn, không cẩn thận rời khỏi anh nửa bước lại có sói hoang đến tha em đi không biết chừng!”
Tiểu Thỏ vội vàng vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn, cái đầu nhỏ chui tọt trong lòng.
Văn Trạc bật cười thành tiếng khe khẽ, ôm eo cô tiến về phía Y Trạch Mộng.
Tới gần mới có thể nhìn rõ, Y Trạch Mộng đang bị người kia bịt miệng chà đạp. Trong bóng đêm, khuôn mặt dơ bẩn của người đàn ông càng trở nên dữ tợn đến đáng sợ.
Tiểu Thỏ sợ hãi tới mức vội vã che lại cái miệng nhỏ nhắn, ôm chặt lấy thân mình Văn Trạc, quay đầu dán chặt vào trong lòng.
“Đừng sợ! Ngoan! Em tạm buông tay ra trước!” Văn Trạc nhẹ nhàng cầm hai cánh tay bé nhỏ của cô gái thả xuống, bước thoăn thoát đến cạnh cửa, không nói không rằng nắm chặt lấy cổ người đàn ông, dùng sức nhấc hắn ra khỏi xe, “Rầm”, một đấm dừng lại trên mặt đối phương.
Cái miệng Y Trạch Mộng được tự do, vội vã há mồm hét lớn “Oa a a”, sau đó cuống cuồng ngồi dậy che mặt, kinh hãi nhìn về phía người đàn ông.
“Chị cả!” Tiểu Thỏ vội vàng lao về phía trước, còn chưa kịp ôm lấy cô ta, đã bị Y Trạch Mộng đẩy ra ngoài.
Y Trạch Mộng kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ ở trước mặt, vươn tay ôm lấy trân thể trần trụi của mình, kêu lên sợ hãi, “Y Tiểu Thỏ… Mày… Sao mày lại ở đây?”
“Rầm!” Văn Trạc đá mạnh vào người đàn ông kia một cái, “Ông đúng là hết thuốc chữa, muốn tiết kiệm chút tiền lẻ thì cũng không nên làm những việc như thế này, đặt một phòng thì chết người sao? Có tiền còn sợ không tìm được đàn bà? Lại còn ở cái nơi quỷ quái này dùng sức mạnh. Ông như vậy, làm gì có người phụ nữ nào chịu theo chứ?”