Thời gian lại trôi qua thêm tám tiếng đồng hồ nữa, từ khi Tiểu Thỏ mất tích đến lúc này đã hơn hai mươi tư giờ, cứ mỗi một giây bước đi, tình trạng bặt vô âm tín càng lúc càng khiến cho Văn Trạc lo lắng tột cùng.
Thời khắc này, cái gì gọi là thong dong bình tĩnh, tự nhiên ung dung thoải mái đều bị hắn ném hết ra ngoài không thương tiếc. Hắn đứng ngồi không yên, liên tục đi đi lại lại trong phòng, có cảm giác không khí bây giờ sắp đem bản thân mình bức muốn điên rồi, hắn không thể nào suy nghĩ được gì vào lúc này! May mà Chapelle còn giữ được bình tĩnh, nếu không Văn Trạc hẳn là đã bị hắn đập như đập kiến rồi.
“Irenaeus.”Miceli từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm một tấm bản đồ hải vực lớn.
“Có phải đã có tin tức của Tiểu Thỏ?”
“Cậu đừng quá căng thẳng, ngồi xuống nghe tôi nói đã.” Miceli đè hắn ngồi vào ghế sô pha.
Chapelle, Alvin, Kate cũng xúm vào, năm cái đầu chụm lại về phía bàn trà, nhìn chằm chằm chiếc bản đồ.
“Tôi hỏi cậu, cậu có biết hòn đảo này là của ai không?”
“Cậu bảo đảo Đức?” Irenaeus lắc đầu, “Vài năm trước, nó đã bị một đại thương nhân mua lại, chỉ là một hòn đảo nhỏ của tư nhân, có liên quan đến chuyện này sao?”
“Tôi nghĩ Tiểu Thỏ ở trên đảo này.”
“Vừa rồi có nhận được một chút tín hiệu, nếu máy định vị vẫn còn ở trên người Tiểu Thỏ thì có thể khẳng định, cô ấy chỉ ở trong phạm vi hòn đảo này.” Miceli nói, “Địa điểm Tiểu Thỏ mất tích cách đảo Mạc Lý không xa, chúng ta đã tìm khắp đảo Mạc Lý một lần cũng không thấy tung tích của cô ấy, cho nên, hòn đảo này có khả năng rất cao, tín hiệu cách nó rất gần…”
“Sao lại có tín hiệu? Lúc trước không phải cậu nói máy định vị không có phản ứng hay sao?”
“Tôi cũng không biết, theo lý thuyết, sau khi tiếp xúc với nước biển, máy móc hẳn là không nhạy mới đúng.”
“Mặc kệ thế nào, cứ đi kiểm tra chi tiết hòn đảo này trước đã.”
“Ừ.”
“Irenaeus, cậu lén giấu máy định vị trên người Tiểu Thỏ giỏi thật đấy.”
Văn Trạc cười không nổi, trong mắt hắn ẩn chứa nồng đậm lo lắng. Một khi xung quanh yên tĩnh lại, hắn sẽ lại mất đi năng lực suy nghĩ, lung tung tưởng tượng tình cảnh lúc này của Tiểu Thỏ, sau đó hoản toàn làm cho bản thân mình phát điên!
Hiện tại, hắn chỉ có một nguyện vọng bé nhỏ, đó là lập tức đem Tiểu Thỏ an toàn trở về, không thương tổn một cọng tóc, sau đó ôm chặt lấy cô, hung hăng hôn cô, khiến cô ở yên trong lòng mình, không bao giờ cho phép cô rời xa mình nửa bước……
*****
Đói……
Cái bụng nhỏ vẫn luôn ầm ĩ phát ra từng hồi tín hiệu.
Bởi vì đã hơn hai mươi tiếng không được ăn uống, Tiểu Thỏ liếm liếm đôi môi khô nứt, ngồi trong lồng sắt, đôi mắt khát vọng nhìn về phía chân trời đang dần tắt nắng.
Vì sao, ông trời không thương cô một chút, cho cô một cơn mưa chứ?
Khát quá…
Nếu ngay lúc này có một chai nước, thật là tốt biết bao.
Mùi canh nấm thịt bò chậm rãi lan tỏa trong không khí, thơm ngào ngạt.
Tiểu Thỏ liếm liếm đôi môi khô ráo, mơ màng mở mắt.
Đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông đáng ghét kia đang ngồi ngay trước lồng sắt, ung dung hưởng thụ một bàn đầy ắp đồ ăn ngon. Sắc đỏ của rượu nho chậm rãi lướt qua ly thủy tinh, ánh mắt khó dò của người đàn ông dừng lại trên người Tiểu Thỏ. Hắn nâng chén, nở nụ cười tao nhã, “Muốn ăn sao? Ngoan ngoãn cầu xin ta tha thứ, ta sẽ cho nhóc ra.”
“Đi chết đi!” Tiểu Thỏ liếc mắt khinh thường, khẽ nhích từng bước đi tới một góc lồng sắt, yếu ớt ngồi xuống.
Agger Las hơi mím môi, đôi mắt hiển lộ rõ sự tức giận.
Con nhóc đó dựa vào cái gì mà kiêu ngạo đến vậy? Còn không thèm dùng khóe mắt nhìn hắn một cái! Dựa vào cái gì mà khinh thường hắn? Được! Cứ để nó tiếp tục như vậy, sẽ đến lúc nó phải mở miệng cầu xin hắn! Để xem xem nó còn có thể cứng đầu tới khi nào? Cứ đợi đến lúc nó lại đây van nài hắn bố thí…
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Agger Las hiện lên một tia lạnh lùng. Hắn sẽ không cho đứa nhóc thức ăn cùng nước uống, để cho nó biết cái gì gọi là tuyệt vọng! Phản kháng lại hắn sẽ có kết cục như thế nào!
Agger Las ra lệnh cho thuộc hạ di chuyển chiếc lồng sắt đến tẩm điện của mình. Bản thân hắn ung dung ngồi trên sô pha thưởng thức đồ ăn ngon cùng các loại rượu hảo hạng.
“Cộc cộc cộc!” Thanh âm cẩn trọng, đó là tiếng gõ cửa của thư kí Carlin.
“Tiến vào.” Agger Las mỉa mai liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, lúc này cô dang vô thức há miệng, nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu đỏ trong chiếc ly, không ngừng nuốt nước miếng.
Cổ họng giống như đang bốc cháy…
Thật là khó chịu… Thật là khó chịu…
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Thỏ ngập đầy nước mắt, cô chớp chớp vài lần, cố nén không cho chúng chảy xuống.
Cảm giác khi chịu đói không phải trước kia cô chưa trải qua bao giờ, có điều lúc đó không khổ sở như bây giờ, ít ra bụng đói thì vẫn còn được uống nước.
Ở cung Y Lỗ Asim mấy tháng, quả thực giống như sống trong thiên đường giữa nhân gian, không phải lo lắng gì về việc ăn mặc chi phí.
Không được rồi, một khi nhớ tới khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của Irenaeus, nước mắt của Tiểu Thỏ lại không nhịn được muốn rơi xuống, thật đúng là khó có thể khống chế được.
Tiểu Thỏ nhỏ giọng khóc thút thít, cúi thấp đầu xuống, cảm xúc có chút trượt dốc. Thật nhớ… Thật nhớ Irenaeus nha, Tiểu Thỏ đã hơn một ngày không được gặp Irenaeus.
Irenaeus đang ở đâu? Lúc này hắn đang làm gì? Hắn có thể tìm được Thỏ Con hay không? Nếu lúc này có thể nhìn thấy hắn, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng hắn, thật là tốt biết bao. Tiểu Thỏ thề, về sau sẽ không bao giờ cãi lại Irenaeus nữa, cũng không mắng hắn cẩu hoàng đế, xấu xa, hỗn đản, Irenaeus mau mau xuất hiện đi, Tiểu Thỏ đau quá…
“Có phải có tin tức gì hay không?” Agger Las lắc lắc ly rượu, đôi chân thon dài vắt chéo, chậm rãi lên tiếng.
“Diễm Hoàng đang ở khu vực xung quanh tìm kiếm cô gái hắn nhận nuôi cách đây không lâu.” Carlin bày ra ảnh chụp trước mặt Agger Las, “Ngược lại, hắn không có chút gì lưu ý đến sự mất tích của công chúa Sasar.”
Agger Las buông ly rượu, cầm lấy một tấm ảnh trên bàn.
Nụ cười rạng rỡ của cô gái giống như những đóa hoa lửa vọt vào ánh mắt của hắn khiến chúng trở nên nhức nhối.
Đôi mắt to tròn, linh động, tràn đầy sức sống, khiến hắn có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.