Thảm nhung đỏ trải dài thành một đường khắp cả hành lang.
Đẩy ra cánh cửa thủy tinh, Văn Trạc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ đang nằm bên cửa sổ yên lặng ngủ say, cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
Tiểu tử kia nằm ngủ trên sô pha, cái đầu quẹo hẳn sang một bên, lúc tỉnh dậy nhất định sẽ bị vẹo cổ!
Văn Trạc thả chậm lại cước bộ bước qua, ngồi xuống ở trước mặt Tiểu Thỏ, bàn tay nắm lấy cái mũi nhỏ đùa dai mấy giây.
Tiểu Thỏ ho khan hai tiếng, ngộp thở mà tỉnh lại, liếc mắt một cái liền trông thấy Văn Trạc đang cười tươi roi rói, tức giận quay người xem thường, “Anh làm gì vậy?”
“Mười phút sớm đã qua.” Văn Trạc vô tội nhìn cô, “Tôi cố ý chạy tới đây gọi em đi ăn cơm.”
Tiểu Thỏ vất vả bò dậy, khẽ lắc lắc trái phải cái cổ có chút cứng đờ.
“Anh…”
“Ừ.” Văn Trạc ý bảo cô nói tiếp, thuận tiện duỗi tay xoa nhẹ cái cổ nhỏ cứng ngắc.
“Không có gì.” Tiểu Thỏ lắc đầu.
Văn Trạc xoay người cô lại, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ, “Em muốn hỏi cái gì?”
“Có tin tức của mẹ hay không?”
“Hai ngày trước tôi đã cho người đi hỏi thăm, em cứ yên tâm.” Văn Trạc kéo bàn tay Tiểu Thỏ đi ra ngoài cửa, “Đói bụng rồi, đi ăn cơm trước đã.”
“Không được!” Tiểu Thỏ dùng sức rút tay ra khỏi hắn, “Tôi làm gì có thời giờ ăn cơm, trong vòng một tháng phải hoàn thành cho xong chương trình học của ba năm nha!”
“Ách, vừa rồi không phải em còn ở trong phòng vận động…”
“Nói lung tung! Anh không thấy trên mặt đất có quyển sách sao? Lão gia gia để tôi hôm nay xem qua một chút sơ lược ba bài đầu tiên, ngày mai sẽ bắt đầu tập trung hỏa lực để giảng những thứ đó.”
“Ăn một bữa cơm mà thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian.”
“Người khác ăn không tốn nhiều thời gian, nhưng mà anh không giống vậy a…” Mỗi lần đều giống như tổ chức quốc yến không bằng, đồ ăn nhiều tới mức ăn mãi cũng không hết, quả thực lãng phí!
Tiểu Thỏ dùng sức lắc đầu, “Tôi trở về phòng ăn món thường là được.”
“Tôi cùng em trở về phòng ăn.”
“A?”
“Thuận tiện giảng bài cho em.” Văn Trạc ung dung nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn.
Tiểu Trạc… làm sao lại giống như keo dính vậy chứ? Vẩy cũng không vẩy ra được…
“Sao lại nhìn tôi như vậy chứ, ánh mắt lộ vẻ kì quái.” Hắn vỗ nhẹ cái trán của cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kéo về phía trước, “Có tôi làm thầy giáo miễn phí cho, em nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh lại. Không phải tôi khoe khoang, có tôi giúp em, trong vòng một tháng qua được bài kiểm tra cũng không thành vấn đề.”
“Có thật vậy không?”
“Đương nhiên.”
“Anh không phải có ý định muốn làm khó tôi chứ?” Làm sao đột nhiên lại có lòng tốt như vậy, chạy tới giúp người ta học thêm…
“Tôi không phải là làm khó dễ em! Cái ngày gọi là thúc giục, ngốc!” Văn Trạc nhẹ nhàng cốc vào đầu của Tiểu Thỏ một cái, “Nếu không làm như vậy, làm sao có thể khơi dậy tiềm năng của em?”
Khi nói những lời này, Văn Trạc mỉm cười cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ, trong lòng âm thầm nói nhỏ: ‘Thường thì những người mang dị năng trí lực sẽ không tồi, Tiểu Thỏ hẳn cũng không phải là ngoại lệ.’