Tiểu Thỏ ‘ư ư a a’ không ngừng, trong lòng vô cùng phẫn uất.
Agger Las mặc kệ sự chống cự yếu ớt của cô, tự ý làm loạn, cởi hết quần áo trên người Tiểu Thỏ, hai tay liên tục di chuyển trên làn da trắng nõn, cau mày lẩm bẩm, “Hắn thương cô như vậy, hẳn sẽ không cấy thứ đó vào da của cô, vậy thì nó ở đâu?”
“Ư… ư… ư… ư……” [thực ra là, oa oa oa… *tiếng khóc*]
“Mau nhớ rõ lại cho ta, trước khi đi, Irenaeus có làm việc gì đó đặc biệt đối với cô hay không?” Agger Las kiểm tra xong phía trước, liền lật người Tiểu Thỏ quay lại tiếp tục tìm tòi phía sau, ngón tay kéo chiếc quần lót, không chút chần chừ lục soát, chạy loạn khắp toàn thân của cô..
“Cô có mang theo thứ gì đó bên người không? Mau lấy ra đây!”
“Ư… ư… ư… ư…”
Agger Las lúc này mới nhớ ra cô nhóc kia không thể lên tiếng, vì thế xoay người lại vươn tay xé rách băng dính trên miệng Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ hét lên một tiếng ngập tràn tức giận, không ngừng đá chân kêu lớn, “Anh buông ra, buông ra! Đồ điên! Tôi làm gì có thứ gì! Từ lúc các người vớt tôi lên, cái gì cũng không có! Về sau, quần áo của tôi mặc đều do các người đưa lại! Buông ra! Đồ xấu xa! Oa a a…”
Agger Las ấn Tiểu Thỏ xuống, không cho phép cô nhúc nhích, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt dần di chuyển tới chiếc đầu nhỏ, tập trung lại ở chỗ chiếc kẹp thủy tinh hình con bướm màu lam gài trên tóc cô.
“Irenaeus tặng cho cô sao?” Agger Las trầm giọng hỏi, vươn tay giật lấy chiếc kẹp tóc, lật qua lật lại trong tay, chăm chú nhìn kĩ.
“Trả lại cho tôi! Anh trả lại cho tôi!” Tiểu Thỏ quay đầu sợ hãi kêu lớn.
Agger Las buông Tiểu Thỏ ra, cầm chiếc kẹp đi tới bên cửa sổ, đưa nó lên soi dưới ánh mặt trời.
Quả nhiên…
Bên trong có thứ gì đó.
Chính là nhờ thứ này mới có thể phát hiện được vị trí của Tiểu Thỏ sao?
Hừ! Hắn dùng lực ném chiếc kẹp thủy tinh xuống dưới, nhấc chân giẫm nát.
Tiểu Thỏ ôm lấy chiếc chăn quấn quanh người, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên ‘oa’ một tiếng khóc nức nở, vẻ mặt tội nghiệp nhìn chiếc kẹp tóc vỡ nát thành từng mảnh trên sàn nhà, nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi xuống.
Agger Las âm trầm bước về phía cô.
Tiểu Thỏ run rẩy từng hồi, cả người co rúm lại, ôm chặt chăn lui về phía sau.
Agger Las vươn hai tay, tức giận túm cô lại bên người, ôm chặt vào lòng.
Tiểu Thỏ oa oa khóc lớn, nắm chặt chiếc chăn trước ngực, vừa thút thít vừa cầu xin, “Anh thả tôi ra, được không? Về sau tôi nhất định sẽ báo đáp anh! Agger Las, tôi muốn về nhà, tôi rất muốn về nhà.”
Agger Las mím chặt môi, sắc mặt xanh mét, không nói một câu ôm cô ra khỏi tẩm điện.
Xuyên qua một dãy hành lang dài tăm tắp, bỏ lại đằng sau vườn hoa với những cây cổ thụ to lớn, hai người tiến về phía chiếc tháp đồng hồ cũ kĩ.
Tiểu Thỏ nhìn quanh nơi hoang vắng này một vòng, cả người không kìm được run lên từng hồi, “Anh… Anh muốn đưa tôi đến nơi này làm gì?”
Agger Las ôm cô leo lên cầu thang, đôi chân vững vàng bước lên từng bậc, đi thẳng tới tầng cao nhất.
Tiểu Thỏ nhìn thấy không gian xung quanh mình đều chìm trong một màu đen sâu thẳm, ngay cả một tia sáng nhỏ cũng không có.
Agger Las ôm Tiểu Thỏ đang run rẩy không ngừng tiến lại gần một chiếc cửa sắt. ‘Cạch’ một tiếng, đập vào mắt cô là một màu vàng dịu ấm áp.
Căn phòng được thiết kế vô cùng lộng lẫy, tất cả đồ dùng đều đầy đủ, có điều những thứ này cũng không thể khiến Tiểu Thỏ vui lên được chút nào.
Nơi này giống như một cái nhà giam tráng lệ, nếu như đã đi vào, dường như sẽ rất khó có thể ra.
“Agger Las.” Tiểu Thỏ bị hắn nhẹ nhàng đặt xuống trên chiếc giường lớn mềm mại, vội vàng tiến lại ôm lấy tay hắn, “Anh đừng để tôi ở lại chỗ này.”
“Nơi này rất an toàn, hàng ngày, tôi sẽ tới đây với cô.” Agger Las ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, vươn tay ôm lấy cổ cô, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
“Agger Las, anh thả tôi ra! Không phải anh thích nhất được người khác cầu xin hay sao? Tôi xin anh! Tôi cầu xin anh!” Tiểu Thỏ ngẩn ngơ gật gật đầu, lay động cánh tay của hắn không ngừng, “Nếu anh để tôi đi, tôi sẽ cảm kích anh vô cùng.”
“Cô đừng mơ tưởng nữa! Suy nghĩ này cũng nên dập tắt sớm đi.” Agger Las cố nén lửa giận ở trong lòng, một tay nắm chặt lấy cằm Tiểu Thỏ, một tay ấn chặt tay cô lên ngực mình, “Là do cô hại ta cả ngày tâm trí không yên ổn, trong đầu lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh của cô. Là do cô đánh thức trái tim của ta, để ta biết rằng bản thân mình thật sự vẫn còn đang sống. Là cô bỏ bùa ta, làm hại ta mê muội, quyến rũ ta thích cô, sau đó lại nhẫn tâm cứ mặc kệ như vậy muốn chạy trốn một mình! Không được!”
“Tôi… Tôi không có! Tôi không làm một chút gì với anh cả.” Tiểu Thỏ cuống quýt xua tay, vội vàng lắc đầu, “Agger Las, anh đã có vị hôn thê, anh về sau sẽ kết hôn với Kim Nhàn Nhã, tôi… Tôi chẳng qua chỉ là một đứa quê mùa, cái gì cũng không biết, tôi sẽ không xen vào chuyện tốt của mấy người.”
Hắn đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy cô, buần bã gầm nhẹ, “Những lời nói trước kia, chẳng qua chỉ là muốn đuổi Kim Nhàn Nhã đi. Ta sẽ không lấy cô ta, trong mắt ta, cô ta chẳng khác gì những cô gái khác. Tiểu Thỏ mới là độc nhất vô nhị trong lòng ta!”
“Ta biết, trước kia, ta đối xử với cô không tốt, còn sai người đánh cô, cô nhất định rất căm ghét ta. Nhưng về sau ta sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nữa, ta sẽ bồi thường cho cô gấp bội.” Hắn giữ chặt khuôn mặt Tiểu Thỏ, nhìn thẳng vào mắt cô, “Hiện giờ, cô không thích ta, là vì cô còn chưa nhận thức rõ hết về ta. Chúng ta làm lành đi Tiểu Thỏ, về sau ta sẽ làm cho cô hiểu ta thêm một chút, nhất định dần dần cô sẽ thích ta.”
Tiểu Thỏ mạnh mẽ lắc đầu, giống như muốn đem cái đầu nhỏ quăng xuống đất, “Không được, bệ hạ Agger Las, tôi không thích anh. Tôi… Tôi thực sự không thích anh! Cho nên… anh… anh… anh cũng đừng thích tôi nữa.”
Lửa giận trong lòng Agger Las nhanh chóng bốc lên, nghĩ đến việc bản thân mình đã nhún nhường mềm giọng cầu xin cô, thế mà côcò n không thèm cảm kích, rốt cuộc phải làm thế nào? Cô nói không cần tôi thích có thể khiến tôi không thích được sao? Trái tim của tôi đã bị cô cướp đi rồi, tôi có muốn cũng không thể quay lại được, ngoại trừ nắm chặt lấy cô để lấp đầy khoảng trống trong lòng ra thì làm gì còn cách nào khác?
Xem ra, muốn đối phó với cô, chỉ có thể sử dụng biện pháp cứng rắn!