Trong lòng sông như xuất hiện một luồng lốc xoáy cuồn cuồn dậy sóng, làn nước xanh biếc trở mình úp ngược lên người Trương Bằng, nhấn hắn chìm xuống nước.
Trương Bằng cả người ngụp lặn trong làn nước lạnh lẽo, điên cuồng gào thét.
Cả nhà Y Bác Dương cấp tốc đi tới phòng khách lầu một, nối đuôi nhau xông ra cửa, đứng ở bên bờ sông hoảng sợ kêu tên Trương Bằng.
Tiểu Thỏ nghe thấy ồn ào, nhanh chóng từ trong phòng chạy ra, vội vàng vọt tới bên cạnh Hoàng Phủ Văn Trạc, sắc mặt tái nhợt kéo kéo ống tay áo của cậu. Văn Trạc liếc mắt nhìn cô một cái, rồi đột nhiên buông tay xuống, xoay người kéo Tiểu Thỏ rời đi.
Dưới sông, Trương Bằng đang cố gắng chống lại cột nước vô hình mà giãy giụa tìm cách thoát ra, bỗng nhiên cảm nhận được áp lực tiêu thất, toàn bộ sức mạnh chèn ép hắn vừa rồi đều không cánh mà bay, hắn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoảng sợ tâm lý vừa biến mất, hắn ngay lập tức cảm nhận được thân thể mình nặng trình trịch không còn một chút sức lực nào, tay chân mệt mỏi rã rời, liền chìm nghỉm xuống dưới.
“A Bằng!”
“Hộc hộc!” Y Trạch Mộng quá kích động không cần quan tâm đây là nơi nào liền nhảy xuống nước.
*************************
Tiểu Thỏ nằm cuộn tròn trên giường, còn Hoàng Phủ Văn Trạc thì đi đi lại lại bên cạnh, “Cô bây giờ tính như thế nào?”
“Như thế nào là sao?”
“Cái nhà này, cô chẳng lẽ còn định ở lại sao?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhíu mày bất mãn nhìn Tiểu Thỏ, “Bọn họ căn bản không coi cô là người trong nhà.”
“Nhưng mà ngoài nơi này ra, chị chẳng còn chỗ nào để đi cả.” Tiểu Thỏ bất lực đem cả người ngày càng cuộn chặt hơn, “Huống chi sức khỏe của mẹ lại không tốt, làm sao có thể bỏ bà ở lại mà đi một mình.”
Hoàng Phủ Văn Trạc thở dài, ngồi xuống bên giường, ngón tay khẽ chọc vào trán Tiểu Thỏ, “Nói cô là đồ ngốc cô toàn phủ nhận, hiện giờ tìm một chỗ nào đó ở tạm, rồi mang mẹ cô theo không phải là được rồi sao? Có phải là ngay lập tức muốn hai mẹ con cô phải xa nhau đâu, cô bày ra cái mặt ai oán đó cho ai nhìn vậy?” Văn Trạc mất hứng trừng mắt liếc Tiểu Thỏ một cái, tự nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ kì lạ, đại não còn chưa kịp tiêu hóa ý tưởng kia thì bàn tay đã nhanh chóng kéo cái miệng nho nhỏ của Tiểu Thỏ hướng sang hai bên rồi, “Cười lên xem nào!”
“Nhóc kì lạ thật đấy! Người ta tâm tình đang không tốt, làm sao mà cười nổi!”
Hoàng Phủ Văn Trạc cũng cảm thấy bản thân thật khó hiểu, hắn cũng không biết tại sao chính mình lại không vui khi cô nàng này bày ra vẻ mặt ai oán như vậy.
Thật quái lạ!
Có lẽ do hắn không muốn nhìn thấy cô biểu tình giống như một chú cún nhỏ đáng thương khi bị lạc mất chủ, trông cô như thế làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Hoàng Phủ Văn Trạc dùng cả hai tay giữ chặt mặt của Tiểu Thỏ lại, “Cô, nhìn thẳng vào ta.”
“Thì đang nhìn đây!” Tiểu Thỏ bực mình lên tiếng.
Hoàng Phủ Văn Trạc vừa giận vừa buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Như vậy đi, cô thu dọn một ít đồ đạc, ngày mai mang theo mẹ cô đi cùng với ta.”
“Tiểu Trạc, nhóc phải đi sao?” Tiểu Thỏ ngồi hẳn dậy, nhìn chằm chằm về phía cậu nhóc.
“Đã rời đi lâu như vậy rồi, không thể không trở về.” Nhất định sẽ bị lão An lảm nhảm bên tai suốt ngày.
“Nhóc muốn đi đâu?” Tiểu Thỏ trợn tròn mắt nhìn Văn Trạc.
“Về nhà!” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nhéo cái mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, theo ta trở về thì cô sẽ biết!”
Hết chương 24
15.08.2013, 20:26 Nhã Thục Thuyên Lớp phó học tập Ngày tham gia: 06.07.2013, 18:08
Tuổi: 15 Re: [Hiện đại] Độc Sủng Tiểu Thỏ - Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt - Điểm: 10 Chương 24: Chuẩn bị xuất phát
Trong lòng sông như xuất hiện một luồng lốc xoáy cuồn cuồn dậy sóng, làn nước xanh biếc trở mình úp ngược lên người Trương Bằng, nhấn hắn chìm xuống nước.
Trương Bằng cả người ngụp lặn trong làn nước lạnh lẽo, điên cuồng gào thét.
Cả nhà Y Bác Dương cấp tốc đi tới phòng khách lầu một, nối đuôi nhau xông ra cửa, đứng ở bên bờ sông hoảng sợ kêu tên Trương Bằng.
Tiểu Thỏ nghe thấy ồn ào, nhanh chóng từ trong phòng chạy ra, vội vàng vọt tới bên cạnh Hoàng Phủ Văn Trạc, sắc mặt tái nhợt kéo kéo ống tay áo của cậu. Văn Trạc liếc mắt nhìn cô một cái, rồi đột nhiên buông tay xuống, xoay người kéo Tiểu Thỏ rời đi.
Dưới sông, Trương Bằng đang cố gắng chống lại cột nước vô hình mà giãy giụa tìm cách thoát ra, bỗng nhiên cảm nhận được áp lực tiêu thất, toàn bộ sức mạnh chèn ép hắn vừa rồi đều không cánh mà bay, hắn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoảng sợ tâm lý vừa biến mất, hắn ngay lập tức cảm nhận được thân thể mình nặng trình trịch không còn một chút sức lực nào, tay chân mệt mỏi rã rời, liền chìm nghỉm xuống dưới.
“A Bằng!”
“Hộc hộc!” Y Trạch Mộng quá kích động không cần quan tâm đây là nơi nào liền nhảy xuống nước.
*************************
Tiểu Thỏ nằm cuộn tròn trên giường, còn Hoàng Phủ Văn Trạc thì đi đi lại lại bên cạnh, “Cô bây giờ tính như thế nào?”
“Như thế nào là sao?”
“Cái nhà này, cô chẳng lẽ còn định ở lại sao?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhíu mày bất mãn nhìn Tiểu Thỏ, “Bọn họ căn bản không coi cô là người trong nhà.”
“Nhưng mà ngoài nơi này ra, chị chẳng còn chỗ nào để đi cả.” Tiểu Thỏ bất lực đem cả người ngày càng cuộn chặt hơn, “Huống chi sức khỏe của mẹ lại không tốt, làm sao có thể bỏ bà ở lại mà đi một mình.”
Hoàng Phủ Văn Trạc thở dài, ngồi xuống bên giường, ngón tay khẽ chọc vào trán Tiểu Thỏ, “Nói cô là đồ ngốc cô toàn phủ nhận, hiện giờ tìm một chỗ nào đó ở tạm, rồi mang mẹ cô theo không phải là được rồi sao? Có phải là ngay lập tức muốn hai mẹ con cô phải xa nhau đâu, cô bày ra cái mặt ai oán đó cho ai nhìn vậy?” Văn Trạc mất hứng trừng mắt liếc Tiểu Thỏ một cái, tự nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ kì lạ, đại não còn chưa kịp tiêu hóa ý tưởng kia thì bàn tay đã nhanh chóng kéo cái miệng nho nhỏ của Tiểu Thỏ hướng sang hai bên rồi, “Cười lên xem nào!”
“Nhóc kì lạ thật đấy! Người ta tâm tình đang không tốt, làm sao mà cười nổi!”
Hoàng Phủ Văn Trạc cũng cảm thấy bản thân thật khó hiểu, hắn cũng không biết tại sao chính mình lại không vui khi cô nàng này bày ra vẻ mặt ai oán như vậy.
Thật quái lạ!
Có lẽ do hắn không muốn nhìn thấy cô biểu tình giống như một chú cún nhỏ đáng thương khi bị lạc mất chủ, trông cô như thế làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Hoàng Phủ Văn Trạc dùng cả hai tay giữ chặt mặt của Tiểu Thỏ lại, “Cô, nhìn thẳng vào ta.”
“Thì đang nhìn đây!” Tiểu Thỏ bực mình lên tiếng.
Hoàng Phủ Văn Trạc vừa giận vừa buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Như vậy đi, cô thu dọn một ít đồ đạc, ngày mai mang theo mẹ cô đi cùng với ta.”
“Tiểu Trạc, nhóc phải đi sao?” Tiểu Thỏ ngồi hẳn dậy, nhìn chằm chằm về phía cậu nhóc.
“Đã rời đi lâu như vậy rồi, không thể không trở về.” Nhất định sẽ bị lão An lảm nhảm bên tai suốt ngày.
“Nhóc muốn đi đâu?” Tiểu Thỏ trợn tròn mắt nhìn Văn Trạc.
“Về nhà!” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nhéo cái mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Hỏi nhiều như vậy làm gì, theo ta trở về thì cô sẽ biết!”