Cửa hàng hoa Mitaichi, số 14 đường La Tử Loan, mặt tiền rộng rãi, là cửa hàng lớn nhất ở khu này. Nơi đây, hoa nào, màu sắc nào cũng có, giá cả lại vô cùng phải chăng.
Hai bên phố La Tử Loan – trung tâm thương mại nổi tiếng phía đông đất nước này san sát những tòa nhà cao tầng.
Đối diện cửa hàng Mitaichi là tòa nhà chọc trời Minh Châu chuyên cho thuê văn phòng làm việc, chủ yếu là các công ty nhỏ lẻ nằm rời rạc khắp cả cao ốc.
Ở ba tầng ba, bốn, năm có ba công ty bảo hiểm gia đình thuê để mở văn phòng, ngày nào cũng trình diễn tiết mục nhân viên đấu võ mồm để quảng cáo các loại.
Đầu năm nay, việc kiếm tiền không hề dễ dàng, lợi nhuận không được cao, nhất là đối với những công ty bảo hiểm nhỏ lẻ như thế này, họ vừa phải tranh miếng ăn với những ông lớn khác, lại vừa phải tính toán đủ mọi bề làm thế nào chèn ép nhân viên làm việc nhiều mà không đòi tăng lương.
Bước ra khỏi cửa hàng hoa Mitaichi, tâm trạng Tiểu Thỏ vô cùng phấn khởi, công cuộc buôn bán của cô diễn ra vô cùng thuận lợi, thu về được những năm ngàn đồng, cái miệng cười toe toét mãi không khép lại được.
Cao Mĩ ở bên cạnh lắc đầu, nói rằng cô bán rẻ quá, bó hoa hồng vàng hiếm như vậy rơi vào tay chủ cửa hàng, kiểu gì cũng được bán với giá cao gấp nhiều lần.
Tiểu Thỏ không nghĩ được nhiều đến vậy, cô chỉ mong đẩy nhanh nhanh củ khoai lang phỏng tay này ra ngoài, bây giờ thì xong rồi, việc gì cũng không có!
Những tiếng đồng thanh dồn dập ở phía đối diện ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Thỏ, vừa rồi, lúc bước vào cửa hàng hoa, trong lòng cô còn đang sốt ruột nên không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bây giờ đi ra mới trông thấy rõ, thì ra ở trước cửa tòa nhà Minh Châu có một ba đám người mặc ba chiếc áo màu đỏ, xanh, vàng đứng ở ba góc khác nhau.
Đứng đầu nhóm màu đỏ là một người đàn ông cao lớn to béo, bụng phình ra như cái trống, rống to từng tiếng, “Bảo hiểm Vinh Hoa, cam đoan mang lại lợi ích lâu dài cho quý vị, suốt đời hưởng vinh hoa phú quý!” Một đám người của đội đỏ giơ cao tay phải, hét lớn, “Bảo hiểm Vinh Hoa, cam đoan mang lại lợi ích lâu dài cho quý vị, suốt đời hưởng vinh hoa phú quý!”
Dẫn đầu nhóm màu vàng là một người phụ nữ, thanh âm the thé vang lên từng hồi, “An Bình tất thắng! An Bình tất thắng!”
Người đàn ông cao gầy bên nhóm màu xanh không cam lòng chịu yếu thế, kêu lớn, “Vĩnh Phúc là số một! Vĩnh Phúc là số một!”
Tiểu Thỏ dừng lại, nhìn về phía một đám người dân đang chăm chú theo dõi cuộc náo nhiệt, chán nản bĩu môi, “Đi thôi Cao Mĩ.”
“Này, hôm nay cậu phát tài, hẳn là nên trích ra chút ít mời người ta ăn một bữa cơm chứ?”
“Được rồi.” Tiểu Thỏ tươi cười gật đầu, “Cậu muốn ăn ở đâu?”
“Tớ dẫn cậu đến một chỗ này! Nơi đó vừa có đồ ăn ngon, lại rất thú vị.” Cao Mĩ lúc này mới hết giận dỗi, tiến sát lại vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ, cười hì hì nói.
“Cũng được, nhưng tớ muốn về sớm một chút.”
Cao Mĩ liếc mắt xem thường, “Cậu đừng nói những câu mất hứng như vậy chứ!”
Lúc Tiểu Thỏ định rời khỏi, đám người ồn ào kia cũng dần dần giải tán. Những người dân túm tụm ở chỗ đó trông thấy trò hay đã hết, ai lại đi làm công việc của người đó.
Trước cửa tòa cao ốc có một cô gái mặc chiếc áo màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, cúi đầu đứng bất động trước mặt ông quản lý béo mập.
Người đàn ông to béo lên tiếng trách cứ, “Cô có biết tại sao tôi gọi một mình cô ở lại đây không?”
“Là do thành tích của tôi thấp nhất!” Cô gái lớn tiếng trả lời.
Thanh âm quen thuộc đập vào tai Tiểu Thỏ khiên cô dừng lại đột ngột, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
“Sao vậy?” Cao Mĩ cũng quay lại theo, tò mò hỏi.
“Có biết thành tích của cô tệ hại như vậy đã mấy ngày rồi không?”
“Năm ngày! Thưa quản lý!”
“Công ty không thừa tiền đi nuôi một người rảnh rỗi!” Người quản lý to béo lớn tiếng quở trách, “Chỉ dựa vào cố gắng thôi thì cũng vô dụng! Thành tích bán hàng của cô thấp như vậy đã chứng tỏ rằng cô chỉ là một thứ phế vật không hơn không kém! Phế vật không biết kiếm tiền! Công ty không có lý do gì để tiếp tục giữ cô lại cả!”
“Quản lý, mong ông cho tôi thêm một cơ hội nữa!” Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to ngập tràn cầu xin cùng thương xót nhìn người quản lý, “Ngày mai, ngày mai tôi nhất định sẽ lập được công cho ông xem!”
“Được! Vậy tôi cho cô thêm hai mươi tư giờ nữa, nếu đến lúc đó cô vẫn không thu hoạch được gì, đừng trách tôi đuổi cô ra khỏi công ty!”
“Vâng!” Cô gái dùng sức gật đầu.
“Không cần đợi đến ngày mai! Cô ấy sẽ lập công ngay bây giờ!” Tiểu Thỏ quơ quơ cánh tay, nhanh chóng vọt tới trước mặt cô gái, nắm lấy vạt áo của cô kêu lớn, “Chị tư!”
Việc gặp lại nhau như thế này đúng là sự kì diệu của số phận!
Sao Tiểu Thỏ có thể tưởng tượng được lại có ngày gặp lại chị tư Y Phi Linh ở ngay giữa đường phố như thế này chứ.
Có điều trông chị ấy vô cùng bận rộn, bản thân cô cũng không dám quấy rầy nên hai chị em chỉ nói với nhau vài câu, lưu lại số điện thoại di động liền vội vàng tạm biệt.
Tiểu Thỏ là vị khách đầu tiên của Y Phi Linh. Số tiền đóng bảo hiểm là năm ngàn, chính là toàn bộ những gì cô vừa kiếm được qua bó hoa hồng vàng của bệ hạ Agger Las.
Thời gian quá cấp bách, Tiểu Thỏ không tiện giải thích tình hình của mình với chị tư, cũng không kịp hỏi cuộc sống của cô bây giờ như thế nào, tại sao lại đến nỗi trở thành nhân viên tiếp thị như như thế này chứ? Cô nhớ rõ trước kia chị tư làm việc cho một công ty lớn cơ mà!
‘Chẳng lẽ là do Tiểu Trạc gây nên?’ Tiểu Thỏ nghĩ.
Cao Mĩ trông thấy rõ diễn biến mọi việc, không nhịn được trợn tròn mắt, “Tốt lắm, bây giờ trong người cậu không còn đồng nào cả, vốn định để cậu mời tớ, xem ra bây giờ, chỉ có thể để tớ mời cậu!”
Tiểu Thỏ sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười.
Kết quả, lúc đi mới phát hiện ra, nơi vừa có đồ ăn ngon lại vô cùng thú vị theo như lời Cao Mĩ nói, chính là một câu lạc bộ có tên BLUE.
Hai người vừa bước vào, tiếng nhạc xập xình liền chào đón họ.