“Không phải em cũng đối xử với Irenaeus như vậy chứ, mở rộng cửa rồi đuổi cậu ta ra ngoài?” Hắn nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ chằm chằm, yêu cầu cô trả lời một lần nữa, trên mặt còn lộ ra biểu tình vô cùng oan ức, đáng thương cực kì.
‘Quái lạ, mình bắt ép anh ra như thế nào cũng không thèm đi… Hắn cứ như tên bạo quân độc tài chuyên chế, không thèm nghe ai nói gì cả! Vả lại, tình hình lúc này có điểm giống như chính mình mới là người chiếm dụng nửa căn phòng của anh ta thì phải…’
“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy…”
“Người này sao lại lôi thôi đến thế chứ? Nhanh nhanh ra ngoài một chút! Lải nhải rườm rà!”
“Bộ dáng tức giận thực đáng yêu!”
“Cái gì?”
Đôi mắt anh ta cong lên, lóe sáng, trên miệng lộ ra một tia cười chói mắt, “Anh nói, em lúc tức giận cũng rất dễ thương a…”
“Rầm!”
Câu nói còn chưa xong liền bị Tiểu Thỏ dùng sức đẩy ra ngoài, cánh cửa phòng không chút nào khách khí khép lại trước mặt anh ta, thiếu chút nữa đem khuôn mặt đẹp trai kia biến thành cái bánh bẻng.
Ô ô…
Phân biệt đối xử!
Tô Lợi Văn đúng lúc đó đang bưng đồ ăn đứng ở cửa liền nhìn thấy một màn như vậy, khóe môi khẽ run rẩy một chút, có chút xấu hổ nhìn anh chàng kia, “Ách, Alvin thiếu gia bị Tiểu Thỏ tiểu thư đuổi ra ngoài sao?”
“Hình như đây là lần đầu tiên bị một cô bé đáng yêu đuổi ra khỏi phòng.” Alvin quay đầu lại, đôi mắt xanh thăm thẳm ngân ngấn nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Ách…” Tô Lợi Văn không nói gì nhìn anh ta.
“Tô Lợi Văn!” Alvin định nhảy chồm đến ôm lấy Tô Lợi Văn, muốn an ủi tâm hồn dễ bị thương tổn của mình đôi chút, thế nhưng Tô Lợi Văn trước đó đã sớm có sự chuẩn bị, vội vàng lách người tránh qua một bên, một tay nâng khay đựng đồ ăn lên cao, trên môi nở nụ cười cứng nhắc, “Alvin thiếu gia, thuộc hạ hiện tại có chuyện rất quan trọng cần phải làm, tạm biệt ngài!”
“Viu~” Tô Lợi Văn nhanh như chớp tiến vào phòng Tiểu Thỏ, thuận tay đóng luôn cửa lại.
Alvin ngơ ngác đứng nhìn cửa phòng đang khép lại, trùng mắt thở phì phì với cánh cửa dường như có thù oán với anh ta.
Một trận cười khẽ từ phía sau truyền đến.
Không cần quay đầu lại cũng biết được tên nào lớn mật dám ở nơi này cười nhạo hắn, Alvin bĩu môi hừ một tiếng, “Cười cái gì mà cười! Không được cười!”
Trên hành lang tĩnh mịch mang đậm phong cách Châu Âu thoáng hiện một bóng đen đứng dựa lưng vào tường.
Alvin đột nhiên xoay người lại, giậm chân thình thình đi tới trước mặt người kia.
Theo những tia nắng nhàn nhạt di động, bóng đen đứng tại góc khuất dần dần hiện rõ.
Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh ngọc bích dài tới đầu gối, ở giữa còn điểm thêm một hàng khuy mang kiểu dáng đặc trưng của nước Z. Mái tóc dài tùy ý xõa bên thắt lưng, đôi mắt sáng trong như những giọt nước, môi mỏng khêu gợi, lưu luyến theo gió, nhàn nhạt như cúc. Cả người tản mát phong thái thanh lệ thoát tục, ánh mắt hàm chứa nhè nhẹ ý cười, thanh nhã mà lịch sự. Đạm như bích thủy, trong suốt vô ngân.
“Còn cười nữa tôi sẽ giết cậu!”
Đối phương nhẹ nhàng bĩu môi, cười nhạo một tiếng, đứng thẳng người lên đi về phía trước Alvin.
“Này!” Alvin nghiêng người, đôi mắt màu lam bắn ra một tia giết người, “Này!”
Đôi lông mày khẽ giãn ra, người kia quay đầu lại, đưa tay vuốt vuốt mắt, thản nhiên nhìn hắn, “Gì chứ?”
“Kiểm tra xong rồi sao?”
Cái đầu hơi hơi gật một chút, xem như có trả lời.
“Kia…”
”Tách tách tách!” Tiếng động ở tại hai người bọn họ cùng lúc vang lên.