Mục lục
[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ngoan!” Văn Trạc cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng rung động, “Mau nói nhớ anh, anh sẽ bỏ qua cho em.”

“Irenaeus…”

“Không nói thì anh sẽ hôn đến khi nào em nói mới thôi!”

“Irenaeus!” Cô vội vã đưa tay ngăn lại đôi môi nóng rực của hắn, gật đầu lia lịa, “Nhớ! Nhớ! Bức tượng của Irenaeus còn đang đặt ở trước cửa đấy thôi, đi qua đi lại chỗ đó, cho dù là người mù cũng có thể thấy nha.”

Văn Trạc cười cười.

“Cộc! Cộc! Cộc!” Tiếng gõ cửa cắt ngang không khí thân thiết của hai người.

Tiểu Thỏ cả người nóng bừng giãy ra khỏi vòng tay của Văn Trạc, nhanh chóng vọt vào phòng tắm đóng cửa cái “rầm”.

Khi Văn Trạc đi vào phòng khách, người hầu đã sớm dọn dẹp sạch sẽ thức ăn trên bàn, chỉ để lại loại hoa quả cho bọn họ tráng miệng.

Miceli cắn quả táo răng rắc, đôi mắt tỏa sáng nhìn Văn Trạc, “Nhiệm vụ lần này phải bố trí như thế nào?”

Chapelle mở máy vi tính ra, ánh mắt không rời màn hình, “Đã chấp nhận sự ủy thác, một nửa số tiền đã chuyển vào tài khoản.”

”À.” Văn Trạc ngồi lên tay vịn sô pha bên cạnh Alvin, bắt chéo chân, đập nhẹ vào hắn một cái, “Thủ tướng nước nước F thanh toán rất nhanh nhẹn.”

“Đây là cậu con trai duy nhất của ông ta.” Alvin thản nhiên nói.

“Trước kia cậu đã từng gặp qua sao?”

“Ừ.”

Văn Trạc nhướn mày, “Vừa nãy vì sao không nói. Con trai ông ta bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám hay là mười sáu nhỉ? Quên rồi!”

“Ờ.” Văn Trạc gật gật đầu, “Rất ngoan hiền hay sao?”

Alvin liếc mắt nhìn hắn một cái, “Cậu không cảm thấy dùng cụm từ ‘ngoan hiền’ với một cậu nhóc rất kì cục hay sao?”

Văn Trạc hừ một tiếng, “Chúng ta ngày mai bắt đầu hành động, mọi việc phải hoàn thành trước giờ cơm chiều.”

Alvin liếc mắt xem thường.

“Dựa vào những bức ảnh chụp nơi con tin bị giam giữ, hình như là một nhà kho bỏ hoang.”

“Những nhà kho hết sức bình thường như thế này, trong thành phố có rất nhiều.”Văn Trạc lắc lắc đầu, “Các cậu đoán xem, thủ phạm vì sao nhất định phải đem con trai Thủ tướng nước F di chuyển đến tận thành phố Diễm Đế?”

Vẻ mặt cả bốn người đột nhiên trở nên sửng sốt.

“Irenaeus.”

“Ừ.”

“Có thể là muốn nhằm vào chúng ta nên mới đến đây hay không?”

Irenaeus cười, không vội trả lời câu hỏi kia, “Các cậu cứ nhìn xem, đến giây phút cuối cùng sẽ có người tự động làm sáng tỏ chuyện này.”

Irenaeus lười biếng đứng dậy, “Cứ theo quy tắc cũ, tôi và Alvin sẽ phụ trách hành động, những người còn lại đợi lệnh. Trước mười giờ ngày mai, tôi muốn mạng lưới tình báo phải cung cấp đầy đủ tư liệu về nơi nhốt con tin.”

“Rầm rầm rầm rầm!” Từ phía cầu thang truyền tới một trận vang lớn, Tiểu Thỏ ở phía trên bay nhanh xuống dưới, “Các anh ở chỗ này làm gì vậy? Bữa cơm chiều hôm nay cứ kì quái làm sao ấy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Có chuyện gì xảy ra?” Bọn họ đều hỏi lại cô

Tiểu Thỏ cầm lấy một quả xoài bắt đầu gọt vỏ.

“Không có việc gì sao?”

Bọn họ lắc đầu.

“Ngày mai để Tô Lợi Văn đưa em đi.” Văn Trạc đột nhiên lên tiếng, ngón tay khẽ ấn vào cái trán của Tiểu Thỏ, “Đi học sớm một chút, đừng để suýt chút nữa thì lỡ mất ca nô.”

“Anh… Làm sao mà anh biết?” Tiểu Thỏ bộ dáng buồn cười trừng lớn đôi mắt trong suốt, vẻ mặt khó tin nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc.

“Em quên mất anh là người không có gì là không làm được hay sao?”Hắn ra vẻ thần bí hướng về phía cô nháy mắt mấy cái.

Tiểu Thỏ đột nhiên đứng lên, ôm lấy quả xoài của mình bịch bịch bịch bịch quay trở về trên lầu, phía sau vang lên một trận cười to không ngớt.

****

Kim giờ cùng kim phút thay nhau nhích dần lên, lúc này đã nghiêm chỉnh chỉ vào con số mười.

Khách sạn Ái Uy.

Tầng thứ mười tám.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở về hai bên.

Một cậu thanh niên cao lớn mặc đồ thể thao, trên vai khoác bộ vợt tennis, khuôn mặt bị chiếc mũ lưõi trai che quá nửa chậm rãi từ trong thang máy bước ra, bàn tay khẽ đẩy cánh cửa bên trái cầu thang thoát hiểm, sau đó cậu ta cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua xung quanh một lượt, cuối cùng mới đi ra ngoài.

Ở một góc khuất trên cầu thang, chàng trai tháo túi vợt tennis trên vai xuống, lấy ra một vài món đồ màu đen, đôi môi khẽ nhếch.

Không đến ba mươi giây, một chiếc súng ngắm đã được lắp ráp hoàn thành.

“Số một đã vào vị trí phục kích!”

“Số hai cũng đã vào vị trí phục kích!” Thanh âm lười biếng từ trong tai nghe truyền ra.

“A, không ngờ cậu còn nhanh hơn cả tôi nha, Irenaeus.”

“Đương nhiên.” Irenaeus cười khẽ, “Một lát nữa bắn thủng lốp xe là được, Alvin.”

“Ờ, đã biết, trò hay vừa mới trình diễn thôi mà.” Chàng trai kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, trên môi hiện lên một tia cười lạnh lẽo.

Ở trên sân thượng của tòa nhà đối diện, nơi có vài tia hồng ngoại ẩn ẩn hiện hiện là chỗ mai phục của Irenaeus.

Con đường trước cửa khách sạn Ái Uy tương đối kín đáo, hai bên đều là nhà cao tầng, từ phía dưới khó có thể thấy được những gì đang diễn ra ở bên trên, mà tại nơi tập kích của Irenaeus và Alvin nhìn xuống lại không bị hạn chế tầm mắt, có thể phát hiện ngay mọi động tĩnh.

“Irenaeus, Kate đã đến hiện trường, đang đợi lệnh bất cứ lúc nào.”Thanh âm đầy hưng phấn từ trong tai nghe truyền ra.

“Ừ.”

“Chờ một chút, để Chapelle vô hiệu hóa đèn giao thông đã.”

“Mọi người chú ý, mục tiêu xuất hiện.”

Alvin ngồi xuống ngắm bắn, chờ đợi chiếc xe ô tô màu đỏ đang uốn lượn trên đường tự động tiến vào phạm vi phục kích của mình.

“Bụp!” Viên đạn phóng ra ngoài.

Hai lốp xe ở phía trước của chiếc ô tô màu đỏ đồng loạt nổ tung, người tài xế vô cùng sợ hãi, cố gắng khống chế tay lái mới có thể điều khiển để không va chạm vào một chiếc xe khác trên đường, nhưng cuối cùng cả người và xe vẫn không thoát khỏi hoàn cảnh bị đâm vào hàng rào chắn bên vỉa hè.

Giao thông nhất thời bị tắc nghẽn, tất cả xe cộ đều dừng lại, những người đang đi bộ trên đường cũng sợ hãi tới mức chạy tán loạn khắp nơi.

Alvin đứng thẳng dậy, một lần nữa thu dọn mọi thứ sạch sẽ, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, đi ra khỏi chiếc cầu thang u ám.

Con đường trước cửa khách sạn ngay lập tức trở nên nhộn nhịp.

Người chủ của chiếc ô tô xấu số vội vàng cùng hai người đàn ông khác xuống xe, hợp lực đỡ lấy một cậu thiếu niên đầu tóc hỗn loạn đang cúi gầm mặt, nhanh chóng bước lên chiếc taxi đỗ ngay gần đó.

Ánh mắt của người lái xe taxi lóe lên một tia giảo hoạt.

Con cá rốt cục mắc câu!

****

Học viện hoàng gia, ban A, năm nhất, thời gian nghỉ giải lao giữa giờ.

“Tiểu Thỏ!”

“Cậu và Alvin thiếu gia có quan hệ gì thế?”

“Vì sao ngày hôm qua đột nhiên lại đi cùng với Alvin thiếu gia?”

“Hai người đi đâu vậy?”

“Không có a, chỗ nào cũng không đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK