“Cộc cộc cộc cộc, cộc cộc cộc cộc!”
Cửa phòng nhỏ bị người ta đập mạnh vang lên tiếng ồn ào.
Tiểu Thỏ chạy tới mở cửa, đập vào mắt là vẻ mặt đầy giận giữ của chị cả.
Y Trạch Mộng nhanh như cắt dùng tay xách tai của Tiểu Thỏ lên, điên cuồng hướng về phía cô hét lớn, “Đóng cửa làm cái gì, tao gọi mày nhiều như vậy mà cũng không nghe thấy hay sao, mày bị điếc rồi à? Mau cút xuống dưới nấu nước tắm rồi tìm cho anh rể mày một bộ quần áo sạch sẽ lại đây! Anh rể mày xảy ra chuyện lớn như vậy mà mày chui vào cái xó nào hả?”
“Chị cả, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
“Làm sao phải xin lỗi! Mau buông tay ra!” Hoàng Phủ Văn Trạc tức giận đẩy tay Y Trạch Mộng ra, một tay nhanh chóng kéo Tiểu Thỏ lại bên người bảo vệ, nhân tiện dùng ánh mắt tối tăm lạnh lẽo quét trên người Y Trạch Mộng một lượt, “Tiểu Thỏ không phải là người hầu của cô, cô muốn phục vụ chồng của mình thì tự đi mà làm, đừng có việc gì cũng kêu Tiểu Thỏ.”
“Tiểu Trạc!”
“Trật tự!” Hoàng Phủ Văn Trạc nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ ‘cô mà còn lên tiếng thì chết với tôi’.
“Mày, mày nói cái gì? Mày…” Y Trạch Mộng nhìn chằm chằm cậu thiếu niên xa lạ trước mặt, “Mày là ai, sao lại ở nhà của bọn tao?”
“Chị cả, đây là Tiểu Trạc, là đứa trẻ mà hồi trước…”
“Câm miệng!” Y Trạch Mộng vung tay phải lên định tát vào mặt Tiểu Thỏ. Hoàng Phủ Văn Trạc rất nhanh liền nắm lấy tay của cô ta khẽ dùng lực một chút khiến cô ta đau điếng người, rống lên như lợn bị chọc tiết.
“Mày…”
“Bốp!” Hoàng Phủ Văn Trạc tặng cho cô ta một cái bạt tai, thành công trong việc khiến cô ta ngậm miệng lại, sau đó liền phủi phủi tay, lầm bẩm, “Aizzz, thực sự là làm cho người khác khó xử mà, ta tuy từ nhỏ được dạy dỗ không nên động thủ với phụ nữ, nhưng cái gì cần làm thì vẫn phải làm, người phụ nữ này quá quắt lắm rồi!”
Tiểu Thỏ bị dọa xém chút nữa thì nhảy dựng lên, mắt mũi trợn tròn, vội vàng dùng sức kéo kéo ống tay áo của Hoàng Phủ Văn Trạc, “Tiểu Trạc, quên đi, quên đi.”
“Sợ cái gì, dù sao về sau cô cũng không ở lại nơi này để cho người ta khinh bỉ mình nữa, có oan báo oan, có thù trả thù, một lần kết thúc cho xong, về sau sẽ không phải vướng bận gì nữa.” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nắm lấy tay Tiểu Thỏ, cười nhạt nhìn Y Trạch Mộng.
Y Trạch Mộng giờ mới phát hiện ra cậu thiếu niên trước mặt cực kì tuấn tú, trong đôi mắt đen láy như màu ngọc thạch toát ra sự lãnh lẽo vô tình khiến cho Y Trạch Mộng bỗng nhiên đỏ mặt. Cô ta liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thỏ đang nấp ở đằng sau Hoàng Phủ Văn Trạc, cái miệng nhịn không được the thé châm chọc, ”Đúng là đồ lẳng lơ, mày với mẹ mày giống nhau như đúc, mới có tí tuổi đầu đã bày đặt bỏ nhà theo trai, thật không biết xấu hổ là cái gì!”
Tiểu Thỏ uất ức khiến cho đôi mắt đỏ ngầu, tức giận hét lên: “Chị tại sao lại xúc phạm mẹ của tôi? Chúng tôi làm sai ở chỗ nào?”
“Còn dám nói sao, nếu không phải do thằng nhóc kia đứng sau xúi giục mày, mày có gan rời nhà trốn đi sao? Được, mày đi đi, đi sớm sớm một chút! Có mày ở đây cũng chỉ là cái sao chổi của Y gia chúng tao thôi, bảo sao việc gì cũng không được như ý! Muốn cút thì cút ngay bây giờ cho tao, sau đó vĩnh viễn đừng bao giờ trở về nữa, mang theo cả bà mẹ bệnh tật vô dụng của mày đi, cút khỏi chỗ này càng xa càng tốt.”