Sau khi Tiểu Thỏ rời đi, Văn Trạc thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Lợi Văn một cái. Vẻ mặt của anh ta có điểm ngưng trọng, thần sắc có chút hơi trắng bệch.
“Làm sao vậy?”
“Người kia xuất hiện.”
Ánh mắt Văn Trạc khẽ nhúc nhích, đưa tay ra tiếp nhận túi tư liệu từ phía Tô Lợi Văn, mở ra nhìn một lúc, đột nhiên ném tới trên bàn, “Hiện tại đang ở đâu?”
“Sơn trang Đức Phỉ Tư.”
Sắc mặt Văn Trạc thoáng biến đổi, “Ai mời?”
“Nghe nói là kế mẫu của người.”
Văn Trạc trầm mặc trong chốc lát, Tô Lợi Văn hỏi, “Bệ hạ, có nên phái người theo dõi không? Chỉ sợ người kia sẽ gây bất lợi cho bệ hạ.”
Văn Trạc đứng lên, nhấc tay vỗ vỗ vai của Tô Lợi Văn, “Đừng nói như vậy, đó là em trai của ta.”
“Nhưng mà hắn một lòng muốn thương tổn bệ hạ. Vả lại người kia vì bệ hạ mà tồn tại…”
“Được rồi.” Văn Trạc cắt ngang lời nói của Tô Lợi Văn, trầm ngâm một lát, “Cậu thay ta đi tới Đức Phỉ Tư một chuyến, đã lâu không nhìn thấy Gia Đức, ta muốn gặp hắn.”
“Vậy người kia xử lí thế nào?”
“Ta nghĩ…”
“Rầm!” Cửa phòng ngủ bị người ta đẩy mạnh ra, An bá đột nhiên xuất hiện ở cửa, “Bệ hạ tính xử lí người ta như thế nào? Chẳng lẽ lại giống như một năm trước mở lòng từ bi thả hắn đi sao? Tuyệt đối không được!”
“Được rồi nội các đại nhân, việc này chúng ta về sau sẽ thương lượng lại.”
“Không cần phải thương lượng lại, bây giờ cần phải tập tức truyền lệnh đem người kia bắt về!”
Văn Trạc buồn cười nhìn thoáng qua ông lão, “Ngươi muốn đem người xông vào Đức Phỉ Tư? Các nguyên lão về sau lại có thêm chuyện để tán gẫu rồi!”
“Thế nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, cứ như vậy đi!” Văn Trạc phất tay, tỏ vẻ không muốn nói thêm gì nữa, “Ta đáp ứng với ông sẽ đề phòng, hiện tại là thời gian ăn cơm, không nói chuyện công nữa.”
“Đại nhân ở lại đây dùng cơm sao?” Marianna tiến lại gần, mỉm cười hỏi.
Văn Trạc gật gật đầu, đi qua người của bà, “Đương nhiên. Tiểu Thỏ đâu? Cô nhóc kia lại chạy đi đâu rồi?”
“Ban nãy thấy Tiểu Thỏ tiểu thư ở trong phòng vận động chơi đùa rất vui vẻ.”
“Trẻ con!” Văn Trạc hừ một tiếng, đôi chân đi về phía cầu thang hướng xuống lầu dưới.
Phía sau.
An bá vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm Tô Lợi Văn đang không ngừng lau mồ hôi.
“Cậu cảm thấy sao? Tô Lợi Văn.”
“Hết thảy đều nghe theo lời của ngài.”
Đôi mắt sắc bén của An bá lóe lên một tia sát khí, “Những kẻ uy hiếp tới sự an toàn của bề hạ đều không thể tồn tại.”
“Vâng.”
“Chuyện này phải làm cho sạch sẽ, đừng để cho bệ hạ biết, tìm lấy một người ở bên ngoài làm đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Từ từ đã.”
“Ngài còn có điều gì dặn dò?”
“Nhớ kĩ lưu lại toàn bộ mọi thứ.”
“Vâng.”
“Có lẽ tam thiếu gia họ Kim ở đảo X là người không tệ…” An bá nhẹ giọng nói nhỏ, “Là một tên có tính nhẫn nại cùng tiềm lực không nhỏ, vài hôm trước đã thành công ám sát người đứng đầu Mafia ở nước Y, trước đó hắn từng dừng chân ở nhà nghỉ Mạc Tư mấy ngày… Tên kia bị giết vô cùng thê thảm…”
“Thuộc hạ hiểu được.” Tô Lợi Văn dùng sức gật đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, “Thì ra đây là lí do hắn rời khỏi đảo quốc, quả nhiên không thể nhìn người qua tướng mạo, trông hắn tài hoa nho nhã như vậy, không nghĩ tới lại là một kẻ hiểm ác…”