Alvin mỉm cười với đám tiểu thư vây quanh, hơi hơi cúi người, sau đó liền ôm Tiểu Thỏ vội vã đi tìm Văn Trạc.
Kịch hay của ngày hôm nay vẫn còn chưa trình diễn đâu.
“Tiểu Trạc ở đâu vậy?” Tiểu Thỏ lẩm bẩm lầu bầu hỏi, “Mấy người muốn tôi đi gặp ai?”
“Tiếp tục duy trì im lặng là được, em không cần phát biểu ý kiến gì cả.” Alvin khẽ nhếch môi, thản nhiên cười nói.
“Alvin thiếu gia, cuối cùng cũng tìm được cậu.” Tô Lợi Văn lau mồ hôi chạy đến trước mặt Alvin, “Bệ hạ ở bên kia, tôi đưa hai người đi qua.”
“Tự mình đi hay để tôi ôm đến?” Alvin mỉm cười nhìn về phía Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ kéo nhẹ vạt áo của mình, nghiêm túc nói, “Thả tôi xuống dưới.”
Alvin bật cười, khom lưng thả Tiểu Thỏ xuống, thuận thế cầm lấy bàn tay bé nhỏ, thả chậm cước bộ để cô đuổi kịp theo bước chân của hắn.
Hai người bước theo Tô Lợi Văn đi trước dẫn đường, đi tới sân khấu hình bầu dục phía trước bậc thềm, chỗ này là nơi các ngọn đèn tập trung nhiều nhất khiến cho những viên kim cương trang trí bên rìa bậc thang càng thêm ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Văn Trạc một thân trang phục màu đen sang trọng đang cầm trong tay một ly thủy tinh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sáng rực mà sâu sắc từ từ dừng lại trên người Tiểu Thỏ, môi mỏng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm không rời.
Chapelle, Kate cùng Miceli cũng một bộ dáng tuấn mĩ mê người, biểu tình lười biếng đứng ngồi xung quanh Văn Trạc, không hẹn mà cùng quay lại nhìn Tiểu Thỏ, sau đó liền lộ ra nụ cười mê hoặc tâm thần.
‘Quá đáng!’ Tiểu Thỏ trong lòng âm thầm rủa một tiếng. Năm kẻ tuyệt sắc nhân gian này, bình thường tùy tiện để một người đi ra ngoài cũng đã khiến cho người khác thét chói tai đến nửa ngày, bây giờ lại còn tụ tập đông đủ ở trước mặt dân tình… Khó trách thanh âm của mọi người đều dần dần trở nên phai nhạt, có lẽ là do ánh mắt của họ không tài nào có thể từ trên người mấy tên kia chuyển dời sang chỗ khác.
Thân hình nho nhỏ bị Alvin túm tới bên cạnh Văn Trạc, vẻ mặt mê mẩn của Tiểu Thỏ đều bị Văn Trạc thu vào trong mắt, biểu tình đáng yêu kia khiến hắn nổi lên hứng thú muốn trêu đùa. Văn Trạc cúi người xuống, thoáng cái liền đem Tiểu Thỏ bế lên, mắt nhìn thẳng vào cô, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy ghé sát vào lỗ tai nói nhỏ, “Ngoan ngoãn một chút, phối hợp cùng tôi diễn kịch, bằng không… Hừ, hậu quả tự em suy nghĩ.”
Nắm tay bé nhỏ của Tiểu Thỏ giơ lên nhanh chóng bị Văn Trạc nhẹ nhàng cầm lấy. Nghe thấy từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười trầm thấp êm tai, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ kia đang ở rất gần rất gần chính mình, Tiểu Thỏ ngẩn người hơn nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn không hiều vì sao đột nhiên biến đỏ.
Văn Trạc ôm Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, thần sắc bình tĩnh nhìn mấy người trước mặt.
Tiểu Thỏ lúc này mới kinh ngạc phát hiện, thì ra ở phía sau còn có rất nhiều người đang đứng. Không nên trách cô mắt vọt lên đỉnh đầu nên không nhìn thấy những người này, thật sự là do ánh hào quang rực rỡ của năm vị mỹ nhân kia bắn ra bốn phía, quá mạnh mẽ, quá chói mắt, cho nên… khiến cô hoàn toàn không chú ý tới Tháp Lệ phu nhân cùng con gái của bà ta đang dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn cô.
“Đứa nhỏ này là cô gái mà bệ hạ thu dưỡng?”
“Nghe bảo là thiếu nữ mười sáu tuổi, làm sao lại nhỏ như vậy? Trông bộ dáng giống như chỉ có sáu bảy tuổi nha.”
Những tiếng thì thầm khe khẽ từ xung quanh truyền vào trong tai Văn Trạc.