Thân ảnh mờ ảo của Agger Las nhanh chóng biến mất mỗi khi lưỡi dao sắc bén chuẩn bị đâm vào hắn.
Agger Las di chuyển rất nhanh, có điều Irenaeus còn nhanh hơn hắn một bước.
Irenaeus đập nhẹ vào tay Alvin, cả hai người chạy về phía ban công, nắm lấy dây thừng lần lượt trượt xuống dưới.
Tiểu Thỏ vui mừng mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ quái dị, “Irenaeus! Irenaeus!”
Cô vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn, say mê rúc đầu vào ngực Irenaeus, trong lòng kích động vô cùng.
Đây đúng là hương vị khiến người ta ngày đêm mong nhớ rồi, thật dễ chịu a. Irenaeus của cô! Irenaeus tới cứu cô!
“Nhanh lên, tiêm cho cô ấy một mũi!” Irenaeus ôm Tiểu Thỏ ngồi xuống, giơ tay kéo cánh tay của cô đang ở trong chăn ra ngoài.
Thanh âm khàn khàn lướt qua lỗ tai Tiểu Thỏ, khiến cô giật mình một cái, cả người giống như bị hắt một xô nước lạnh ướt sũng từ đầu đến chân.
Không phải giọng nói của Irenaeus?
“Anh… Anh là ai?” Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Thỏ bị người kia chặn lại trong họng. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người còn lại lấy từ trong túi ra chiếc kim tiêm đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đâm vào cánh tay trắng nõn của Tiểu Thỏ.
“A—“
Đau quá!
Tiểu Thỏ giơ hai tay loạng loạng vài giây, hai mắt liền nhắm nghiền lại ngay sau đó, cả người chợt nặng nề, mê man bất tỉnh.
Trước khi hôn mê, cái miệng nhỏ nhắn còn cố mở lớn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Irenaeus vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt liếc nhìn cô một cái, vươn tay khép cái miệng nhỏ lại, đề phòng côn trùng bay lạc vào đó.
Hắn cõng cô trên lưng, Alvin ở bên cạnh cũng đã sửa soạn xong mọi thứ, đứng yên chờ đợi.
Mọi việc nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng mờ ảo của Agger Las xuất hiện trước mặt Irenaeus.
Irenaeus vội vàng đưa Tiểu Thỏ đang được bọc kín trong chăn cho Alvin, hơi hơi quay đầu lại, thản nhiên lên tiếng, “Đi đi.”
Alvin nhận lấy Tiểu Thỏ lùi về phía sau vài bước, dùng sức gật gật đầu, xoay người đi về hướng con đường thoát thân đã dự kiến từ trước, cả người lao về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Agger Las định lao lên liền bị Irenaeus ngăn lại. Hai người đồng thời rút súng ra cùng một lúc, vừa chạy vừa bóp cò.
Từng viên đạn ‘vút vút vút’ xé gió mà đi, mang theo thanh âm sắc bén hướng về phía đối phương.
Irenaeus thuận chân đá mạnh vào chiếc hòm gỗ bên cạnh khiến nó bay thẳng về phía Agger Las.
Đúng lúc đó, những viên đạn giống như có mắt, lao thẳng vào đầu hai tên lính canh từ phía sau chạy đến khiến bọn chúng không kịp rên một tiếng, đổ sập xuống đất, bỏ mạng.
Irenaeus không có ý định ham chiến, trước khi Agger Las đuổi kịp tới liền nhanh chóng biến mất.
Một lát sau, Irenaeus trông thấy Alvin, ôm lấy Tiểu Thỏ vào lòng, cùng Alvin tăng tốc độ.
Giờ phút này, toàn bộ chuông báo động từ khắp nơi trong cung điện Irefano đều đã vang lên inh ỏi. Từng đoàn binh lính được trang bị súng ống đầy đủ rầm rập chạy trên các hàng lang.
Alvin và Irenaeus rẽ sang một hướng khác, đúng lúc chạm mặt một đám lính đang vội vàng chạy đến.
Cả hai đều không lên tiếng, ngay lập tức giơ súng máy lên nã đạn liên hồi, khiến bọn lính còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Irenaeus tiến lên đá vào tên chỉ huy một cái, dùng báng súng đập mạnh vào đầu hắn, người đàn ông còn đang run rẩy nhanh chóng về chầu trời.
Alvin khẽ nhếch khóe miệng, “Cậu đúng là vẫn tàn nhẫn như vậy, nếu vừa nãy không làm Tiểu Thỏ hôn mê, cậu nghĩ xem lúc này cô ấy có khóc ngất đi hay không? Một Irenaeus dịu dàng, đột nhiên biến thành tên sát nhân điên cuồng…”
“Lắm chuyện!” Irenaeus liếc mắt nhìn Alvin một cái, “Đi thôi.”
Hai người lại tiếp tục lên đường. Cũng may, trên đường chạy trốn, lính canh không có nhiều lắm, cho dù gặp phải một hai người, cũng đều có thể giải quyết nhanh gọn.
Cả hai giữ nguyên tốc độ kinh người chạy không ngừng nghỉ. Ở phía xa, hàng trăm binh lính từ khắp mọi phía đều đổ về hướng này.
Đột nhiên, một chiếc ô tô loạng choạng từ trong góc lao ra, xiêu vẹo tiến về phía trước hai người.
Cửa xe bị đá mạnh một cái.
Miceli thò đầu qua cửa kính, vẫy tay với bọn họ, “Lên xe!”
Hai người đồng thời toát mồ hôi lạnh… Tên kia lấy đâu ra một chiếc xe ở chỗ như thế này?
Alvin dứt khoát kéo Miceli ra khỏi ghế lái, “Irenaeus, cậu lái xe.”
“Cái gì?” Miceli bị Alvin ấn vào ghế sau, bất mãn kêu lên.
“Với trình độ lái xe của cậu, nên ngồi nghỉ sẽ tốt hơn.”
Trong lúc nói chuyện, Irenaeus đã nhanh chóng ngồi vào ghế lái, đưa Tiểu Thỏ cho hai người ở đằng sau.
Irenaeus xoa tay, hưng phấn kêu lên, “Bám chặt vào!”
“Két – “
Bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra thanh âm chói tai kinh người.
Irenaeus nhấn mạnh vào chân ga, chiếc xe to lớn ngay tức khắc lao về phía đám người phía trước.
“Nằm xuống!” Alvin hét lớn một tiếng, xoay người ôm Tiểu Thỏ cúi đầu xuống.
Đúng lúc đó, cửa kính thủy tinh trên xe bị một loạt đạn bắn vào, vỡ tan thành từng mảnh bắn tung tóe khắp nơi.
Irenaeus lái xe bay qua đám người, phanh gấp trên mặt đất, đột ngột rẽ vào một cánh cửa rộng lớn, bánh xe lại một lần nữa phát ra thanh âm chói tai.
Miceli ngồi bên trong nhảy dựng lên, bất mãn đập vào nóc xe, xoa trán thở phì phì la lớn, “Trình độ lái xe của tên Irenaeus này tốt lắm sao?”
“So với đứa không phân biệt được rẽ trái rẽ phải như cậu, có lẽ là tốt hơn.” Alvin chắp tay trước ngực, đem Tiểu Thỏ suýt nữa rơi xuống mặt đất ôm chặt vào lòng.
Cô gái nhỏ cau mày ngủ say sưa, giống như dù trời có sập xuống cũng chẳng liên quan đến cô.
Alvin nhìn đứa nhỏ kia, không biết nên khóc hay nên cười.
Mấy người bọn họ điên cuồng liều chết vì ai a, thế mà đương sự lại như thế này, giống như tất cả mọi thứ đang xảy ra chẳng phải do cô.
Irenaeus lái xe lao ra cung điện Irefano.
Tiếng còi xe cảnh sát gầm rú liên hồi. Từng chiếc xe nối tiếp nhau đuổi theo bọn họ.
Alvin mở bản đồ ra, hét lớn chỉ vào đường đi.