“Mẹ tư, mẹ tư, đau quá, xin người thả con ra!”
“Được, mày xuống biển cứu thằng bé lên cho tao.” Ba ba Y Bác Dương dùng sức đẩy mạnh Tiểu Thỏ một cái, “Mau cút xuống dưới cứu nó!”
“Ba ba, con không biết bơi.”
“Mày đừng có lấy cớ không biết bơi.” Chị cả Y Trạch Mộng nhéo chặt tai Tiểu Thỏ đem cô đẩy ra sát biển, “Mày là chị gái, em trai đang gặp nguy hiểm, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Y Trạch Mộng trong mắt nồng đậm ghét bỏ, từ lâu đã quên chính mình mới là chị cả, căn bản chỉ muốn đẩy Tiểu Thỏ vào nơi nguy hiểm.
“Không cần! Chị cả, không cần! Em không biết bơi!” Tiểu Thỏ thảm thương nắm chặt cánh tay Y Trạch Mộng, không ngừng lắc đầu.
Mưa lớn đã sớm làm ướt cả người cô.
Y Trạch Mộng dùng sức hất tay ra, đẩy Y Tiểu Thỏ vào mặt nước đang cuồn cuộn vỗ sóng.
Nhân viên cứu hộ cấp tốc chạy tới bên bờ biển.
Y Bác Dương vội vàng nói cho bọn họ con trai Y Tiểu Bảo hiện tại đang lâm vào tình huống vô cùng nguy hiểm, mong bọn họ bằng mọi giá phải cứu được nó.
“Ở chỗ kia vẫn còn một người.” Một người trong đội cứu hộ chỉ vào Tiểu Thỏ cách đó không xa.
“Nó là em gái của tôi, nó biết bơi. Vừa nãy lúc các ông còn chưa tới, chính cô ta nóng lòng nhảy xuống dưới cứu em trai của tôi. Các ông không cần cứu nó, kỹ năng bơi của nó rất tốt.”
“Nhưng mà hình như cô bé đang kêu cứu.”
“Được rồi, chuẩn bị cứu người.” Đội trưởng chỉ huy mấy người nhảy lên ca nô, nhanh như chớp lao vào màn mưa, thẳng hướng về phía Y Tiểu Bảo.
Tiểu Thỏ ngụp lặn trong nước biển kêu cứu.
Một con sóng lớn đánh ập về phía Tiểu Thỏ, đem cô cuốn vào trong làn nước biển lạnh ngắt.
Tiểu Thỏ mơ hồ nhìn thấy người mẹ hiền lành đang đứng ở phía bờ bên kia không ngừng vẫy tay với cô.
Từng đợt nước biển không ngừng tràn vào tai, vào mũi, vào khoang miệng, cả người nặng trịch ngày càng chìm sâu vào lòng biển.
Trong làn nước bỗng lấp lánh ánh sáng bạc, dường như có một sức mạnh ấm áp bao bọc lấy Tiểu Thỏ. Nước kia như đã bị hút đi hết, Tiểu Thỏ có cảm giác đang ôm một thứ gì đó thật mềm mại, khiến cho người ta ấm áp, an tâm, cả người cũng nhẹ bẫng, từ từ nổi lên.
“Ở đây.” Nhân viên cứu hộ nhanh chóng cứu Tiểu Thỏ lên, ngay lập tức “ồ” lên một tiếng. “Này, thì ra là hai người.”
Tiểu Thỏ sau một hồi ho khan đã tỉnh trở lại.
Đội trưởng đội cứu viện đem một cậu nhóc khoảng năm sáu tuổi được bọc trong một cái áo khoác màu đen đưa tới bên Tiểu Thỏ. “Là em trai của cô sao? Tiểu cô nương, cô thật dũng cảm! Khi chúng ta đến cứu cô, cô vẫn còn nắm chặt đứa nhóc này.”
“Em trai?” Tiểu Thỏ cúi đầu xuống nhìn đứa trẻ ở trong lòng.
Đôi mắt nó nhắm chặt, cả người ướt sũng, chỉ có mỗi cái áo khoác quấn quanh thân mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thật tuấn tú, ngũ quan tinh xảo như từ tượng tạc ra, mọi chi tiết đều hoàn mĩ đến cực điểm. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, làn da trắng như ngọc khiến người ta có cảm giác nếu chạm vào sẽ ngay lập tức vỡ vụn, cả người toát lên khí chất lịch sự mà tao nhã. Trên trán hiện lên một vết màu đỏ rực như ngọn lửa, đó là… vết bớt sao?
Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay sờ sờ.
Bất thình lình, một đôi mắt phượng đen láy, sâu thăm thẳm đột nhiên mở ra, ánh mắt nghiêm nghị xuyên thẳng vào lòng Tiểu Thỏ.