Mùi cháo nhẹ nhàng di động trong không khí.
Căn phòng ngập tràn hương thơm.
Agger Las “làm lụng vất vả” cả một đêm không hề chợt mắt, tinh thần tất nhiên vô cùng sảng khoái, sáng sớm liền sai người đem nước đá hắt Tiểu Thỏ tỉnh dậy.
Tiểu Thỏ bị nước đá dội vào người, ngay lập tức nhảy dựng lên.
Sắc mặt cô tái nhợt vô cùng, hai hàm răng va chạm vào nhau lập cập, cả người cuộn tròn trong góc lồng sắt.
Agger Las mặc chiếc áo ngủ màu cà phê, mỉm cười thong thả bước về phía Tiểu Thỏ.
Kaka Lucy nằm bất động trên giường lớn, giống như hôn mê bất tỉnh, cho đến bây giờ cũng chưa phát ra một chút thanh âm nào.
Tiểu Thỏ co rúm lại một chút, hai tay không ngừng sát toàn thân cho ấm lên, đôi mắt to tròn không hề che giấu hận ý nhìn chằm chằm Agger Las, sau đó quay đầu về hướng khác, gắt gao mím môi lại, không quan tâm đến hắn nữa.
Tâm trạng vui vẻ của Agger Las buổi sáng sớm liền biến mất dưới ánh nhìn đầy khinh bỉ của Tiểu Thỏ.
Hắn tức chết rồi!
Đứa nhỏ này, để nó bụng đói suốt gần bốn mươi tám giờ, cả người suy yếu, sắc mặt tái nhợt, sao lại có thể bướng bỉnh tới mức không thèm mở miệng cầu xin hắn đồ ăn thức uống.
Trong cơ thể bé nhỏ này, rốt cuộc cất giấu thứ gì, lại có thể khiến cô nhóc đó kiên cường đến vậy?
Hắn không hiểu Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ tuyệt đối là đứa trẻ chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Hắn đánh cô một trăm roi, không bằng khen cô một câu thật lòng.
Tiểu gia hỏa này là người sẽ vì một lời khích lệ mà vui sướng cả ngày, đôi mắt to tròn cong cong, cái miệng nhỏ cười tủm tỉm không ngừng.
Ngược lại, nếu hắn cố tình dùng thủ đoạn càng ác liệt để đối phó với cô, trong lòng Tiểu Thỏ sẽ càng ngày càng khinh thường hắn, chắc chắn cô sẽ không chịu khuất phục.
Cô là đứa trẻ tâm tư đơn thuần.
Ai đó coi trọng cô, cô sẽ đối xử với họ tốt gấp vạn lần; người nào hại cô, cô sẽ chán ghét người đó gấp bội.
Kì thật, muốn hiểu rõ Tiểu Thỏ, một chút cũng không khó.
Có điều Agger Las làm sao hiểu được Tiểu Thỏ. Hắn căn bản lười đi tìm hiểu đứa trẻ trước mắt này, hiện hại hắn càng nghĩ càng tức giận, hận không thể ngay lập tức bóp chết đứa nhỏ trong lồng sắt.
Đôi mắt xinh đẹp kia dám nhìn hắn như vậy, thật sự làm cho người ta vô cùng bực bội.
“Cộc cộc cộc.” Thư kí Carlin đứng ở cửa, hơi hơi cúi đầu, “Bệ hạ, tam thiếu gia Kim gia xin được gặp người.”
“Ừ.” Agger Las gật đầu, liếc mắt nhìn về phía cô gái đang co quắp ở trên giường, đôi môi mỉa mai giương lên, “Mose, đưa cô ta về phòng dành cho khách, sau đó thay đổi tất cả đồ dùng trên giường.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Đưa lồng sắt di chuyển ra vườn hoa, để ở nơi có gió.” Ánh mắt băng giá của Agger Las quét về phía Tiểu Thỏ, cười lạnh.
*****
“Chiếp chiếp, chiếp chiếp!”
Mấy chú chim Nhẹ nhàng rỉa lông, đôi mắt lấp ló, đầu cúi thấp xuống, nhìn nhìn chiếc lồng sắt kì quái, sau đó bất chợt bay lên tán cây.
“Hắt xì……” Tiểu Thỏ vươn tay nhu cái mũi hồng hồng, cả người co rúm lại ôm chặt chính mình, cuộn tròn ở một góc lồng sắt, đầu óc có chút hỗn loạn, ánh mắt khép hờ.
Cả người thật vô lực a.
Cô vô thức sờ lên trán mình.
Có phải phát sốt không?
Cái trán sao lại nóng như vậy?
Nếu có anh Alvin ở bên cạnh thì tốt biết bao, chỉ cần một viên thuốc nhỏ là có thể khiến cô khỏe lại hoàn toàn.
Ưm, đói quá. Nếu bây giờ có cái bánh bao để cô cắn một miếng thì thật tuyệt vời.
Tiểu Thỏ liếm liếm đôi môi nhỏ nhắn đã sớm khô nứt.
Hóa ra không uống nước bốn mươi tám tiếng thật sự rất khó chịu.
“Ngải Thụy Khắc Tư, tay cậu đã phục hồi như cũ rồi chứ?”
“Nhờ hồng phúc của bệ hạ, hiện tại đã không có vẫn đề gì.”
Agger Las cùng tam thiếu gia của Kim gia tươi cười đi về phía vườn hoa.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán cây, nhẹ nhàng rơi xuống bóng dáng của hai người.
Đôi mắt Ngải Thụy Khắc Tư hơi hơi nheo lại, có chút kinh ngạc nhìn chiếc lồng sắt to lớn ở cuối vườn hoa.
Bên trong đó là một đứa trẻ tầm 5 – 6 tuổi.
Cái đầu bé nhỏ cúi thấp xuống, có vẻ như rất khổ sở, rất mệt mỏi, thân mình cuộn tròn ở một góc, quần áo bám đầy bụi bặm cùng bùn đất, góc áo còn dính một mảnh băng vụn.
Ngải Thụy Khắc Tư ngập ngừng liếc nhìn bệ hạ một cái, không rõ vì sao bệ hạ lại đem đứa nhỏ đáng thương này nhốt vào trong lồng sắt.
“Là kẻ trộm.” Agger Las ‘hừ’ một tiếng, đi thẳng về phía bàn đá, ngồi xuống.
Ánh mắt nghiêm khắc quét Tiểu Thỏ một vòng, phát hiện cô không phản ứng, có chút kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch.
Không giống phong cách của đứa nhỏ này tẹo nào.
Vốn dĩ nghe thấy hắn mắng mình là ‘kẻ trộm’, nhất định cô sẽ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trong suốt trừng hắn, sau đó phản kháng nói ‘không phải’.
Nhưng, lúc này, một chút phản ứng đều không có.
Đã chịu thua rồi sao?
Nhanh như vậy đã chịu thua, rất không có ý nghĩa. Hắn vốn đang định giữ lại một thời gian để chơi đùa đâu.
Agger Las dùng ánh mắt ngầm bảo người đàn ông cao lớn bên cạnh tiến lên kéo đầu đứa nhỏ kia dậy.
Ngải Thụy Khắc Tư liếc mắt nhìn khuôn mặt của đứa trẻ, ngay tức khắc cảm thấy lạnh cả người.
Đây không phải cô bé nằm trên giường của Irenaeus lúc ấy hay sao? Vì sao lại ở chỗ này?
Irenaeus đối xử với cô nhóc chăm sóc như thế nào, dù có là người mù cũng cảm nhận được.
Khóe môi Ngải Thụy Khắc Tư khẽ nhếch, hứng thú vô cùng, chầm chậm bước về phía trước, lại gần chiếc lồng sắt.
Nếu bệ hạ biết mình bắt được đứa nhỏ mà đối thủ không đội trời chung của người vô cùng yêu thương, hẳn người sẽ rất vui mừng.
Dáng vẻ của đứa trẻ này có chút giống Tiểu Thỏ, là em gái của Tiểu Thỏ sao?
Irenaeus công bố với bên ngoài rằng mình nhận nuôi Tiểu Thỏ, thật ra là nuôi cả hai chị em?
Ngải Thụy Khắc Tư ngẩng đầu đứng trước lồng sắt, nheo mắt nhìn khuôn mặt che kín vết bẩn của đứa trẻ. Đột nhiên, hắn quay người sang chỗ khác, mỉm cười nhìn về phía Agger Las đang lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Bệ hạ biết đứa nhỏ này là ai không?”
Agger Las nhíu mày, lắc lắc đầu.
“Tôi từng nhìn thấy đứa nhỏ này ở cung Y Lỗ Asim.”
Ánh mắt bình thản của Agger Las đột nhiên sáng rực lên như có hai ngọn lửa nhỏ đang cháy bập bùng, hung tàn thô bạo vô cùng!