“Dừng tay lại, bà đang làm gì thế?” Tiểu Thỏ dùng sức đẩy hai tên lính đang giữ chặt lấy mình, xông ra ngoài, vươn tay kéo cô gái nhỏ ra sau lưng.
Người phụ nữ tóc xoăn ngẩng đầu lên, hung dữ nhe hàm răng trắng hếu về hướng Tiểu Thỏ. Hốc mắt sâu hoắm, lộ ra từng tia tơ máu, cái miệng lệch hẳn về một bên, vết sẹo đỏ sậm hằn rõ trên gương mặt bà ta nhanh chóng lướt qua tầm nhìn của cô. Dáng vẻ hung hãn tàn bạo chỉ hận không thể róc xương uống máu kẻ thù của bà ta dọa Tiểu Thỏ hồn vía bay tán loạn.
Người đàn bà đó gầy đến mức cả người trông cứ như một bộ xương khô đang di động, điên cuồng tiến lại gần về phía Tiểu Thỏ khiến cô sợ tới mức vội vã ôm lấy đứa bé kia, ngã ngồi xuống dất.
Ngải Thụy Khắc Tư vươn tay đặt bên eo Tiểu Thỏ, đỡ cô đứng sang một bên, sau đó ngay tức khắc đi tới trước mặt người đàn bà đó, nắm chặt cổ tay bà ta, “Đưa phu nhân quay về, sao lại để bà ấy chạy tới đây vậy?”
“Ha ha ha ha…” Vị phu nhân tóc xoăn đột nhiên phát ra một tiếng cười điên dại khiến người ta nghe thấy muốn nổi da gà, thân mình vặn vẹo như con rắn tới sát bên Ngải Thụy Khắc Tư, bàn tay gầy trơ xương chậm rãi vươn đến vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Ngải Thụy Khắc Tư nhanh chóng hất tay bà ta ra, trong mắt hiện rõ sự chán ghét cùng khinh thường.
“Vâng, tam thiếu.” Hai tên lính canh vội vàng tiến lên giữ lấy người đàn bà điên kia, không quan tâm đến việc bà ta đang kêu la gầm rú, dùng sức kéo bà ta đi về phía cuối hành lang.
Tiếng cười man rợ của người đàn bà đó vang vọng khắp tòa tháp, hai chân bà ta giãy giụa đập mạnh xuống sàn nhà, khiến cho hai người lính kia suýt vữa thì không khống chế được.
Sau một hồi vất vả, cánh cửa sắt cuối hành lang vang lên vài tiếng “lạch cạch”, xen lẫn vào đó là thanh âm kêu la gào thét của người đàn bà kia.
Tiểu Thỏ ôm chặt lấy cổ đứa bé, nét mặt kinh hoàng nhìn về phía hành lang tối đen như mực. Dường như ở nơi đó có một con quái vật vô hình đang rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cắn chết người.
“Đừng sợ, mọi chuyện đã ổn rồi.” Ngải Thụy Khắc Tư tiến lên cầm lấy tay Tiểu Thỏ, tươi cười an ủi cô.
“Tam thiếu gia.” Tiểu Thỏ ôm lấy đứa nhỏ đang khóc thút thít không ngừng đi theo Ngải Thụy Khắc Tư quay về phòng, “Người đàn bà điên đó là ai vậy?”
“Chị gái, đó là mẹ của em.” Cô bé cúi đầu, đôi mắt ầng ậc nước.
“Sao lại như thế? Vì sao bọn họ lại nhốt mẹ em ở chỗ đó?” Tiểu Thỏ ngồi xuống, ôm lấy cô nhóc đáng thương, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé.
“Jiji Radha.” Ngải Thụy Khắc Tư nheo mắt lại, liếc mắt cảnh cáo đứa bé, “Cô nói quá nhiều rồi, đi về ngay đi.”
“Tam thiếu gia, tôi không muốn trở về, tôi… tôi muốn ở cùng với chị ấy. Hôm nay không biết tại sao mẹ lại vẫn luôn phát điên như vậy.” Cô gái nhỏ sợ hãi vặn vẹo ngón tay trắng bệch của mình, len lén giương mắt nhìn về phía Ngải Thụy Khắc Tư.
“Không được! Cô không thể ở lại đây.” Ngải Thụy Khắc Tư ngay lập tức cự tuyệt.
“Mẹ của cô bé này bị bệnh, sao mấy người có thể nhốt nó cùng với một người thần kinh chứ?”
“Chuyện này Tiểu Thỏ không cần phải lo lắng. Cô gái này không đơn giản chút nào, không giống những đứa nhỏ bình thường mà cô hay gặp đâu, tuyệt đối không thể ở lại đây với cô được.” Ngải Thụy Khắc Tư vươn tay túm lấy bàn tay nhỏ bé của Jiji Radha, khiến cô bé “oa” một tiếng khóc nức nở.
“Tam thiếu gia, anh cũng thấy cô bé này đáng thương đến vậy, sao có thể nhẫn tâm được?” Tiểu Thỏ vội vàng ôm lấy cô nhóc kia, vươn tay giúp cô lau nước mắt.
“Tiểu Thỏ.” Ngải Thụy Khắc Tư nhíu mày, “Tôi đồng ý với cô cũng không có tác dụng, bệ hạ nhất định sẽ không cho phép cô ta ở lại bên cạnh cô.”
“Chưa thử qua làm sao biết trước được?”
Ngải Thụy Khắc Tư biết không thể lay chuyển được Tiểu Thỏ, vì thế chỉ có thể thở dài nhìn cô.
Tiễn Ngải Thụy Khắc Tư xong, Tiểu Thỏ lấy một cái khăn mặt, đưa cho cô bé lau mặt sạch sẽ, sau đó hai người lấy bánh ngọt ra ăn, nhìn thấy cô nhóc kia dần bình tĩnh lại, Tiểu Thỏ mới bắt đầu hỏi han những điều trong lòng còn tò mò, “Jiji Radha, vì sao bọn họ lại nhốt em và mẹ em ở đây?”
“Anh trai không thích mẹ và em, anh ta nhìn thấy mẹ con em chẳng khác gì nhìn thấy ruồi bọ, sự tồn tại của mẹ con em chỉ khiến anh ta tức giận mà thôi.”
“Anh trai?”
“Anh Agger Las.”
“Ý em là, bệ hạ Agger Las nhốt hai mẹ con em ở nơi không có ánh sáng này?”
“Vâng.” Cô gái nhỏ yếu ớt gật đầu.
“Vì sao? Jiji Radha, nhốt người cũng phải có lý do chứ?”
“Anh trai nói, sự tồn tại của em và mẹ sẽ chỉ là vết nhơ của hoàng thất, sẽ khiến cho cả đất nước cảm thấy xấu hổ, chính vì vậy, không thể để cho người khác nhìn thấy.” Cô gái nhỏ tủi thân cúi đầu, đôi mắt ngập nước, “Chị, em sợ căn phòng tối tăm kia, giường ở đó cứng lắm, ngày nào cũng không được ăn no, lại thường xuyên bị mẹ la mắng…”
“Chỗ đó… Phòng của mẹ con em, không giống thế này sao?” Tiểu Thỏ vươn tay chỉ chỉ căn phòng lộng lẫy.
Jiji Radha dùng sức lắc đầu, “Dĩ nhiên là không giống. Anh trai muốn trừng phạt mẹ, làm sao có thể để mẹ con em ở một nơi thoải mái như thế này đâu?”
Tiểu Thỏ vội vàng kéo cô bé vào lòng, ôm chặt lấy thân hình nho nhỏ, “Jiji Radha, em đừng lo lắng nữa, chị có thể giúp em việc gì sao?”
Đôi mắt Jiji Radha sáng ngời, ngập tràn vui vẻ.
Cô dùng sức gật đầu, khẽ lắc lư cánh tay Tiểu Thỏ, “Chị, chị có thể mang em đi cùng được không? Em biết hai ngày nữa anh Irenaeus sẽ tới đón chị, cho nên anh trang mới tăng cường phòng bị ở chỗ này. Em muốn đi cùng chị, em nhớ anh Irenaeus.”
“A? Em biết anh Irenaeus?”
Cô gái nhỏ gật đầu, đôi mắt sáng ngời cong cong như vầng trăng, “Vâng, anh Irenaeus dịu dàng hơn anh Agger Las rất nhiều, em rất thích anh Irenaeus.”