Màn đêm buông xuống.
Phòng yến hội phía tây.
Ca vũ tưng bừng, âm nhạc đang sôi nổi tấu hưởng.
Thiết kế của căn phòng không có bất kì một cây cột trụ chống đỡ nào khiến cho đại sảnh thoạt nhìn càng thêm rộng lớn, sáng sủa. Trên trần nhà cao vòi vọi có treo tám chiếc đèn chùm lớn màu gỗ trầm nổi bật lên trên nền ánh sáng lung linh của những ngọn đèn nho nhỏ lân cận khiến cho cảnh vật càng thêm nguy nga lộng lẫy.
Khắp bốn xung quanh tường đều bố trí lò sưởi bằng đá cẩm thạch chạm trổ tỉ mỉ, ngoài ra còn được trang hoàng thêm bằng tám bức bích họa[1] lớn sáng tạo theo phương pháp điêu khắc hoa văn miêu tả phong cảnh khắp nơi trên thế giới khiến cho toàn bộ đại sảnh rực rỡ mà diễm lệ, tổng thể kiến trúc đều toát lên vẻ sang trọng mà cổ kính.
Khu vực chính giữa là nơi đặt bàn tiệc đứng, bên trên đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn cùng rượu cho khách mời, ở hai bên là sân khiêu vũ rộng lớn, tráng lệ. Trong đại sảnh hiện tại đã có hàng trăm người trang phục lộng lẫy, tay cầm ly thủy tinh đứng thành từng tốp tụ tập nói chuyện phiếm, những tiếng cười ồn ào nhanh chóng hòa lẫn với tiếng nhạc dập dìu.
Tiểu Thỏ hôm nay sắp bị người ta quay vòng vòng gần chết, đứng trước gương nghiên cứu chính mình nửa ngày, dù thế nào vẫn thấy trước mặt là một đứa nhỏ không hơn không kém. Trên mái tóc đen nhánh có gắn một chiếc vương miện thạch anh lấp lánh, chiếc váy màu phấn hồng vô cùng vừa vặn với thân hình bé nhỏ, từng lọn tóc uốn tròn mềm mại rủ xuống bờ vai, ở hai lỗ tai trắng trẻo điểm xuyết một đôi trân châu đen sáng lấp lánh, phía dưới đi một đôi giày thủy tinh trong suốt lộ ra người ngón chân nhỏ xíu thập phần đáng yêu. Bởi vì tìm không ra cái đồ bại hoại Hoàng Phủ Văn Trạc kia cho nên Tiểu Thỏ chỉ có thể khẩn trương hề hề nắm lấy tay áo Alvin, nhắm mắt nhắm mũi bước theo hắn đi vào yến hội.
Cửa đại sảnh mở ra, trước mắt Tiểu Thỏ là một vùng ngập tràn ánh sáng rực rỡ.
Căn phòng thật lớn! Tiểu Thỏ cố gắng ngửa cổ lên nhìn trần nhà, những ngọn đèn sáng lấp lánh khiến cô nhanh chóng cảm thấy lóa mắt mê mẩn.
Tiểu Thỏ bước theo Alvin, vừa bước qua cửa liền bị một đám các cô gái vây quanh. Những người này từ trên xuống dưới đều vô cùng quyến rũ diễm lệ, trang phục cũng thập phần sang trọng, xanh đỏ đủ màu khiến cho Tiểu Thỏ nhìn đến hoa cả mắt.
“Bảo bối này trông thật đáng yêu a~!”
“Alvin thiếu gia khi nào thì cùng người khác vụng trộm sinh một đứa nhỏ nha?”
“Thật sự là khiến cho người khác thương tâm mà, mẹ của đứa nhỏ là ai vậy, cư nhiên có thể giữ bí mật đến thế?”
“Bộ dáng rất đáng yêu, khuôn mặt bé nhỏ này lớn lên nhất định sẽ trở thành một tiểu mỹ nhân cho xem.”
Ô ô ô ô… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ đỏ lên, đôi mắt khẽ liếc bốn phía một vòng. Hai má trắng trẻo mềm mại bị mấy dì đáng sợ xung quanh sờ mó loạn lên sắp biến dạng đến nơi, cánh tay giơ lên cao kéo kéo tay áo Alvin, một bộ dáng liều mạng túm lấy chiếc phao cứu sinh bên cạnh, rất muốn leo lên trên tị nạn.
“Không, thật ngại quá!” Đừng nhéo người nha! Alvin cười cười cứng nhắc, khom người khẽ đẩy tay một cô gái trang điểm dày đặc ra, vội vàng ôm lấy Tiểu Thỏ bế lên.
Tiểu Thỏ đạp đạp đôi chân ngắn cũn nhanh chóng chui vào lòng Alvin, có chút hoảng sợ nhìn một đám tiểu thư trước mắt đang nhìn cô như nhìn món đồ chơi mới lạ.
“Mẹ của đứa nhỏ có phải là vị công chúa nước Y kia? Thật làm cho người ta thương tâm nha!”
Alvin toát mồ hôi lạnh, trông hắn giống cha của Tiểu Thỏ lắm hay sao?