Trước cửa khách sạn Hối Hoa.
Hai tay Kate cầm lấy vô lăng, cười thản nhiên nhìn chăm chú vào hình dáng ba kẻ kia đang giúp đỡ cậu thiếu niên bước vào đại sảnh của khách sạn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ nhịp theo tiết tấu.
“Cạch.”
Một bóng dáng cao lớn mặc trang phục đen nhanh nhẹn lách vào trong xe, đóng cửa cái ‘rầm’, sau đó quay đầu lại nhìn Kate, “Tình hình thế nào?”
Kate vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt Miceli, “Hắn ta đã đút đồng tiền xu có gắn camera vào trong túi của mình. Đồ ngu ngốc, hoàn toàn không có một chút cảnh giác.”
Đương nhiên, ai lại nghĩ tới việc mấy đồng tiền xu bị Kate trả lại kì thật là máy quay siêu nhỏ do thiên tài Miceli chế tạo ra đâu?
Miceli gật đầu, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ từ trong túi áo, “Gọi điện thoại cho Chapelle, hỏi cậu ta xem hình ảnh với âm thanh có rõ hay không.”
Một cuộc điện thoại được thực hiện.
Thanh âm có chút biếng nhác của Irenaeus vang lên, “Sao thế?”
“Hình ảnh có rõ hay không?”
“Tàm tạm, ở trong thang máy đang bị nhiễu sóng, có lẽ ra ngoài sẽ tốt hơn.”
“Mấy cậu đang ở đâu? Khi nào thì đến đây?”
“Còn lâu, Alvin đang bò trên đường, giờ mới đi tới phố tây, chắc phải hơn nửa giờ nữa mới đến được chỗ mấy cậu.”
“Cái gì mà bò? So với cậu đi còn tốt hơn nhiều! Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa!” Chapelle ở một bên ồn ào.
“Hừ!” Irenaeus khinh thường nhếch môi.
Chapelle nhịn không được bật cười, ngón tay trắng trẻo lướt như bay trên bàn phím máy tính, đột nhiên cậu ta quay ra đập vào vai Irenaeus một cái, “Lại đây xem.”
Irenaeus thích thú xích lại gần.
Trên màn hình, ba tên ngu ngốc đang đứng ở trong phòng khách sạn, bên cạnh một chiếc giường lớn. Một tên mặc áo khoác dài màu trắng đang cúi người xuống tiêm cái gì đó vào cánh tay cậu thiếu niên.
“Hắn ta đang tiêm cái gì vậy?” Văn Trạc nhíu mày.
“Alvin, mấy tên này tự tiện tiêm thuốc cho con trai Thủ tướng.”
“Ừm.” Alvin thản nhiên lên tiếng, “Chắc lại là mấy thứ thuốc mê linh tinh gì đó, không sao, một lúc nữa sẽ có cách làm cho cậu ta tỉnh lại.”
Trên màn hình.
Mấy kẻ mặc áo đen đang đứng xung quanh cậu thiếu niên, sau khi chờ cho vị bác sĩ kia đi ra ngoài liền ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, người đàn ông đeo kính nói với một tên gương mặt uể oải, “Xốc lại tinh thần đi, lần này tuyệt đối không thể phạm thêm sai lầm nữa.”
“Vâng, đại ca.” Tên kia chấn chỉnh lại một chút, nhịn không được lại hỏi, “Đại ca, anh nói mấy người của UA có đến cái kho hàng sắt vụn này để điều tra chúng ta hay không? Bọn họ có thể nào biết được chúng ta đã đem con tin dời đi chỗ khác không?”
“Hừ! Bọn họ có khả năng làm được như vậy sao?” Tên đeo kính khinh thường ‘hừ’ một tiếng, “Nhị thiếu gia cũng quá phóng đại mọi chuyện rồi, ta thấy mấy tên ở trong liên minh UA gì gì đó chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ nghiệp dư ở giang hồ thôi. Dừng bận tâm tới bọn chúng, chúng ta hoàn thành xong vụ giao dịch này rồi nhanh nhanh trở về nước.”
“Con trai Thủ tướng làm sao bây giờ?”
“Vốn dĩ muốn bắt hắn cũng chỉ là để dụ lũ UA kia thôi. Tên Thủ tướng nước Y đã mất con, nhất định sẽ tìm người giúp mình cứu hắn, hừ, khẳng định sẽ liên hệ với UA!” Tên đeo kính râm cười khẽ một tiếng, “Cái gì mà ‘từ trước đến nay liên minh UA đã nhúng tay vào việc gì thì không bao giờ có chuyện thất bại’, bất quá đó cũng chỉ là bốc phét thôi. Đôi khi, những gì người ta nghe được khác xa so với hiện thực. Chỉ là tin đồn nhảm, cứ loan truyền mãi rồi cũng sẽ trở nên thần kì! Dù sao cũng phải có người đứng ra khiến cho bọn họ thất bại một lần, thế họ mới biết rằng bản thân mình cũng chỉ là con người yếu ớt nhỏ bé mà thôi, ha ha ha!”
“Vậy con trai của Thủ tướng cứ vứt lại đây sao?”
“Gọi một cuộc điện thoại cho Thủ tướng, bảo hắn chuyển đến đây một khoản tiền lớn mà chuộc con về.” Tên đeo kính nở nụ cười tham lam, “Dù sao thằng nhóc này cũng chưa nhìn thấy mặt mũi của chúng ta, nếu như giết hắn cũng chỉ gây thêm phiền phức, tốt nhất là lấy tiền đổi lại người.”
“Chuyện này có nên báo cáo trước với nhị thiếu gia hay không?”
“Không cần.” Tên đeo kính do dự một chút, sau đó vung một cước về phía bụng của thủ hạ, “Mày có muốn số tiền thù lao của mình có thêm vài tờ nữa hay không?”
Ba tên kia vội vàng gật đầu.
“Két!” Chiếc ô tô dừng lại ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn Hối Hoa, Alvin cùng Irenaeus, Chapelle vội vàng đi xuống tìm chiếc taxi của Kate, nhanh chóng vận chuyển các dụng cụ lên, sau đó ‘rầm’ một cái liền đóng cửa xe lại.
Irenaeus đi qua đi lại quan sát bãi đỗ xe trống trải.
“Camera ở bên ngoài hoạt động tốt, tạm thời không phát sinh vấn đề gì ngoài ý muốn.” Miceli bình tĩnh nói.
“Mấy cậu đi cứu con trai Thủ tướng, tôi và Kate sẽ ở lại chỗ này.” Chapelle thần bí cười cười, “Xem ra, ngân sách quỹ phúc lợi nhi đồng của chúng ta lại tăng thêm không ít rồi.”
“Cậu tính đem số tiền của tên Thủ tướng ngu ngốc kia chuyển lại chỗ đó sao?” Irenaeus mỉm cười gật đầu, “Vậy động tác của cậu cần phải nhanh thêm một chút, chúng ta còn phải mau mau về nhà ăn cơm nữa.”
Ánh mắt Miceli đột nhiên lóe sáng, “Hôm nay tớ muốn ăn súp nấm!”
“Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết có ăn thôi!” Chịu không nổi hai tên đột nhiên cùng chung chí hướng như thế này, Chapelle không biết nói gì đành nhìn trời. Hiện tại còn đang làm nhiệm vụ được không? Tập trung một chút cho mọi người nhờ!
Thật là… Lũ người kia còn chưa giải quyết xong, thế mà vẫn còn hơi sức đi lo mấy chuyện đâu đâu!
Chapelle đưa tay cài thiết bị lên lạc lên cổ Irenaeus, Alvin, Miceli đang khúc khích cười.
****
Xe buýt từ từ lướt qua trước mặt Tiểu Thỏ.
Cao Mĩ kích động vẫy vẫy chiếc cặp kéo cô lại gần, “Đi a, cửa hàng mũ ở ngay phía trước kia rồi, thật sự không lừa mấy cậu đâu, ở đây không những có nhiều kiểu mà còn rất đẹp nữa, tớ đã mua mấy cái ở chỗ này rồi.”
“Cao Mĩ!” Trầm Quyên hướng về phía cô liếc mắt xem thường, “Tớ sẽ không bước vào mấy chỗ như thế này đâu, nhìn qua cũng đã thấy vừa nhỏ lại vừa bẩn.” Một chút cũng hkông thích hợp với thân phận thiên kim tiểu thư cao quý của cô, đường đường là con gái nghị sĩ cơ mà!
“Bằng không chúng ta đi ăn cơm đi, đằng nào cũng đã tới cửa khách sạn rồi.”
“Lại ăn nữa hay sao?”
“Vậy cậu theo tới đây làm cái gì cơ chứ?” Cao Mĩ hừ một tiếng, tiến lên ôm lấy cánh tay Tiểu Thỏ, sau đó ra hiệu cho ba cô bạn nữa cùng đi về phía trước, “Không đi thì đừng có hối hận! Cửa hàng này tuy hơi cũ một chút nhưng mũ ở đây rất đẹp!”
“Ở chỗ nào thế, Cao Mĩ!” Mấy cô bạn cùng lớp kia lần đầu tiên đi xe buýt, mới bước xuống đường vài bước đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Thời tiết hôm nay đặc biệt tươi đẹp, mặt trời tỏa nắng chói chang.
“Ở chỗ này!” Cao Mĩ chỉ về phía trước, chỗ một loạt cửa hàng ở mặt đường, ngay bên cạnh khách sạn Hối Hoa.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, một tay che trán, hơi hơi nheo lại đôi mắt trong veo như nước, nhìn thẳng vào mấy chữ màu vàng chói ghi tên của khách sạn Hối Hoa lúc lướt qua đó.