Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng Lưu Mộng Y ở xã Xuân Trúc xem xét một ngày, Diệp Trạch Đào nhìn thấy xe của Lưu Mộng Y cuốn bụi mà đi, trong lòng rất vui. Trải qua một ngày nghe ngóng, Lưu Mộng Y hiểu biết đầy đủ đối với một chút quan niệm của mình, chỉ cần đạt được số tiền nhất định, rất nhiều chuyện có thể thúc đẩy được.

Chuyện Thôi Vĩnh Chí tạm thời cách chức mình, Diệp Trạch Đào cũng không có sự lo lắng quá lớn. Có Cao Trấn Sơn chống đỡ, hắn tin rằng chuyện này Cao Trấn Sơn cũng không thể lấy mình làm thế nào. Cho dù nói thế nào đi nữa, nhiều cán bộ như vậy đều thấy diễn biến sự việc, nếu như bởi vì chuyện này mà chỉnh chính mình, đến lúc đó mình liền làm lớn chuyện hơn một chút, dù sao Thịnh Chính Phong cũng không đi xa được.

Đi vào phòng Đảng chính của chính quyền xã, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy trong phòng có mấy người mỗi người một nét mặt.

Mỉm cười với mọi người, Diệp Trạch Đào đi đến cầm cốc trà đến cái ống nước bên ngoài rửa một chút, đi vào sắp xếp trà, rót một cốc trà ngồi xuống.

Cả quá trình mọi người đều đang quan sát tình hình của Diệp Trạch Đào, không có ai nói chuyện.

Phương Di Mai cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Trạch Đào, cô ấy đột nhiên phát hiện hiện tại Diệp Trạch Đào nhìn thế nào cũng vừa mắt, trong lòng đang thầm nói, trước kia sao mình không phát hiện ra Diệp Trạch Đào là một nhân vật chứ?

Khương Quốc Bình cũng cẩn thận hơn, tên Diệp Trạch Đào này trong lúc vô tình đã trở thành phó chủ nhiệm phòng Đảng chính, cũng không biết sau lưng thằng ranh này có người nào.

Lúc Ngưu Thường Thắng sắp nói vài câu, lại cảm thấy trong chốc lát không có lời nào để nói.

Đúng lúc này, Lâm Dân Thư đứng ở ngoài cửa nhìn thoáng qua vào trong phòng, sau khi dừng lại ở Diệp Trạch Đào, nói với Ngưu Thường Thắng

- Lão Ngưu, thông báo cho các thành viên của Đảng ủy họp

Nói xong lời này liền đi về hướng phòng làm việc của y.

Ngưu Thường Thắng ngẩn người ra, trả lời một tiếng, vội vàng thông báo cho mọi người.

Ngưu Thường Thắng vừa mới rời khỏi phòng làm việc, trong phòng bỗng sôi động hẳn lên.

- Chủ nhiệm Diệp, thăng quan cũng không mời khách sao?

Phương Di Mai cười nói với Diệp Trạch Đào.

Khương Quốc Bình cũng cười ha hả nói

- Tiểu Diệp, chúc mừng, đã làm lãnh lãnh đạo của chúng tôi rồi!

Lời này nói ra ít nhiều cũng không lễ phép, từ cách xưng hô là nhìn ra, hắn không coi Diệp Trạch Đào là lãnh đạo để tôn trọng..

Diệp Trạch Đào không muốn tính toán chuyện này, nhìn Phương Di Mai nói

- Quá nhiều chuyện, có thời gian mọi người tụ họp lại.

Tán gẫu vài câu, sau khi Khương Quốc Bình nhận được một cuộc điện thoại, trong ánh mắt nhìn về phái Diệp Trạch Đào liền lộ ra mùi vị vui mừng khi người khác gặp họa, cười lớn giơ ngón tay cái chỉ vào Diệp Trạch Đào nói

- Tiểu Diệp, cậu trâu thật, công tử của Bí thư Thành ủy cũng dám dẫn người đánh!

Diệp Trạch Đào nhấp một ngụn trà, mỉm cười nói

- Tiểu Khương à, tin tức này của anh cũng quá lạc hậu rồi, sao bây giờ mới biết chuyện này, không thấy ở xã phải mở cuộc họp Đảng ủy nghiên cứu chuyện của tôi sao?

Lời này nói làm cho miệng của Khương Quốc Bình há hốc ra, chỉ vào hướng của phòng họp, có chút kinh ngạc nói

- Nếu biết phải họp để nghiên cứu chuyện của cậu, cậu vẫn bình tĩnh như vậy sao?

Tin tức của Phương Di Mai còn lạc hậu hơn cả Khương Quốc Bình , không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi

- Tiểu Khương, chuyện gì vậy?

Khương Quốc Bình nhìn trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào lộ ra nhiều sự ngạc nhiên, nói

- Tôi vừa nhận được tin, lần này tiểu Diệp rất mạnh mẽ ở huyện, không chỉ ở trên hội nghị thường vụ bật lại Phó chủ tịch huyện Chung, mà sau khi tan cuộc họp liền chạy đi dẫn người đánh công tử của Bí thư thành ủy Thịnh vào bệnh viện, tôi làm sao cũng không phát hiện ra xã Xuân Trúc có người trâu bò như vậy?

Phương Di Mai cũng kinh ngạc, nhìn Diệp Trạch Đào nói

- Trạch Đào, những chuyện này là thật sao?

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói

- Sửa lại một chút, đánh Thịnh Quốc Phi là một số người trẻ tuổi, không phải là tôi dẫn người đến đánh, là chính hắn cần bị đánh.

Chuyện này làm mọi người chấn động không nhẹ.

Phương Di Mai nói

- Trạch Đào, tôi nói anh như thế nào mới được! Anh vừa mới tăng lên làm phó chủ nhiệm, bây giờ làm ra những chuyện này, vị trí này của anh khó giữ nổi rồi!

Khương Quốc Bình cười ha hả nói

- Có lẽ tiểu Diệp còn có nhân vật lớn bao che!

Diệp Trạch Đào không để ý đến hai người, sau khi rút một điếu thuốc ra hút một hơi, trong lòng lại tính toán một chút toàn bộ tình hình.

Toàn bộ sự việc nhìn có vẻ hình như đều là hành vi thô lỗ của Diệp Trạch Đào, thực ra cả sự việc đều là hành vi có ý nghĩa của Diệp Trạch Đào.

Trong hội nghị thường vụ huyện ủy hắn đã nhìn ra tình hình của Cao Chấn Sơn, lúc đó Lâm Dân Thư mềm yếu, đây hoàn toàn là cơ hội để mình kiên quyết đứng ở một bên của Cao Chấn Sơn, không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này.

Nếu như là người bình thường, có thể sẽ lo lắng sau này Cao Chấn Sơn sẽ không đè được Thôi Vĩnh Chí. Diệp Trạch Đào rất hiểu, Cao Chấn Sơn có hậu trường là chủ tịch thành phố, trong lần tranh giành này tất sẽ có nhân vật thắng lợi cuối cùng, thời điểm quyết định đứng ở một bên của Cao Chấn Sơn, tự nhiên sẽ được Cao Chấn Sơn đưa vào nòng cốt của hắn, đây là một cơ hội.

Kết quả Diệp Trạch Đào đã từng nghĩ, một bên đắc tội với Thôi Vĩnh Chí tuy rằng có chút trở ngại đối với bước phát triển tiếp theo của mình, nhưng mà, đối với nhân vật tầng lớp cỏ dại như mình mà nói, thời điểm quan trọng không đặt cược toàn bộ tài sản, sau này tìm một cơ hội như thế sẽ rất khó, đây là một sự bất lực của nhân vật tầng lớp cỏ dại.

Tuy rằng Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến tác dụng của hậu trường của mấy người Ninh Quân, nhưng mà, hắn rõ hơn một điểm, nếu như mình đến cả ở huyện cũng không đứng vững được, vậy thì hậu trường cũng sẽ mất đi rất nhanh.

Về chuyện khơi mào người đến đánh Thịnh Quốc Phi, chuyện này lại là hành động để bảo vệ Lưu Mộng Y, bên trong không mang theo quá nhiều tính toán công danh lợi lộc. Người con gái mà mình dẫn đến bị Thịnh Quốc Phi chú ý, chuyện này ít nhiều bên trong Diệp Trạch Đào cũng có chút không thoải mái, hắn không muốn nghĩ đến phản ứng sau khi Thịnh Quốc Phi bị đánh.

Cho dù là nghĩ đến Thịnh gia sẽ đề xuất yêu cầu khai trừ công chức của mình, hắn gặp phải chuyện như thế này vẫn muốn làm như thế.

Thịnh Quốc Phi bị đánh, trong lòng Diệp Trạch Đào thực ra cũng bất an. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, tên Thịnh Chính Phong vẫn còn địa vị, muốn trừng trị một nhân vật nhỏ như mình căn bản là chuyện của một câu nói, thậm chí cũng không cần bản thân y ra tay, phía dưới sẽ có một nhóm người nhảy ra trừng trị mình.

Nhìn thoáng qua hướng của phòng họp, Diệp Trạch Đào hơi nhíu mày, tên Thịnh Chính Phong kia sao không xảy ra chuyện gì nhỉ?

Nắm chặt tay, trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ coi như xã muốn xử lý mình, mình cũng chỉ có thể nhịn một chút.

Nghĩ đến cô Lưu Mộng Y này, Diệp Trạch Đào lắc đầu, gái đẹp đi đến đâu cũng dễ xảy ra chuyện, nếu như đến một cô gái cũng không bảo vệ được, mình còn là một người đàn ông không?

Giờ chỉ xem Cao Trấn Sơn có chống đỡ được không!

Có thể nhận được cuộc điện thoại này cần hỏi một chút chuyện, Khương Quốc Bình cấp tốc đi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì.

Điều mà Diệp Trạch Đào không biết là, lúc đi cùng Lưu Mộng Y xem xét tình hình của xã Xuân Trúc, Lưu Mộng Y đã lén lút gọi một cuộc điện thoại mới là điểm mấu chốt khiến Thịnh Chính Phong bị bắt giam một cách nhanh chóng.

- Tiểu Diệp, đang ở đâu?

Bí thư huyện ủy Cao Chấn Sơn đích thân gọi tới điện thoại của Diệp Trạch Đào.

Tring giọng nói của Cao Trấn Sơn thể hiện ra một loại thân thiết chưa từng có bao giờ.

Diệp Trạch Đào vừa nhận được điện thoại do đích thân Cao Chấn Sơn gọi đến, trên mặt liền lộ ra nét tươi cười, hắn biết ván bài lần này mình đã thắng, Cao Chấn Sơn dùng giọng điệu như thế này nói chuyện, nên nói là Cao Chấn Sơn đã có quyết định cuối cùng rồi, ít nhất đối với mình không phải là một chuyện xấu.

- Bí thư Cao, bây giờ tôi ở trong phòng làm việc của xã, đang đợi quyết định của xã. Đảng ủy xã đang họp, nghe nói có thể đang nghiên cứu chuyện xử lý của tôi, tôi đang đợi kết quả xử lý

Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.

- Cái gì?

Vốn dĩ Cao Chấn Sơn muốn giao lưu một chút với Diệp Trạch Đào, mang theo thiện ý, không ngờ người trong xã đang nghiên cứu giải quyết chuyện của Diệp Trạch Đào. Vừa nghe chuyện này, Cao Chấn Sơn liền nghĩ đến những gì Lâm Chấn Thư đã thể hiện ở cuộc họp của ủy viên Thường vụ mở rộng, ngọn lửa căm giận trong lòng lập tức bùng nổ.

- Bí thư Cao, cho dù xã xử lý tôi như thế nào, tôi đều chấp nhận, xin tổ chức yên tâm, tôi nhất định sẽ không mang theo tình cảm vào công việc

Diệp Trạch Đào tỏ thái độ nói.

- Nói lung tung! Xử lý cái gì? Cậu yên tâm triển khai công việc, đừng có gánh nặng tư tưởng, Huyện ủy sẽ ủng hộ công việc của cậu!

Cao Chấn Sơn gác máy trong tức giận.

Đặt điện thoại lên bàn, nét mặt của Diệp Trạch Đào không để lộ quá nhiều.

Lúc này trong phòng làm việc chỉ còn lại Diệp Trạch Đào và người vô cùng ngạc nhiên là Phương Di Mai .

Bây giờ Phương Di Mai hoàn toàn không nhìn rõ được Diệp Trạch Đào, cô cứ cẩn thận nghe Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, lúc bắt đầu trong cách xưng hô của Diệp Trạch Đào cô đã nghe ra, không ngờ điện thoại là do huyện ủy Cao Chấn Sơn đích thân gọi tới.

Trong lúc mơ hồ cô thậm chí còn nghe thấy Diệp Trạch Đào nói về chuyện cuộc họp Đảng ủy xã muốn nghiên cứu xử lý hắn, từ cuộc điện thoại đó truyền đến âm thanh tức giận của Cao Chấn Sơn.

Diệp Trạch Đào dựa vào Cao Trấn Sơn, khó trách hắn trèo nhanh như vậy!

Đây là tin tức mà Phương Di Mai phân tích ra. Cô còn phân tích ra một chuyện khiến người ta kinh ngạc, chuyện xã muốn xử lý Diệp Trạch Đào, Bí thư huyện ủy không vui, cũng chính là nói tên bí thư Đảng ủy xã Lâm Dân Thư này không có được sự đồng ý của chỗ dựa vững chắc là Cao Chấn Sơn đã muốn xử lý Diệp Trạch Đào.

Đây là một chuyện lớn!

Phương Di Mai nhìn vào trong mắt Diệp Trạch Đào có cảm giác hết sức kinh hãi. Lâm Dân Thư là một người cùng phe phái của Cao Chấn Sơn lại không được Cao Chấn Sơn thích, ngược lại tên Diệp Trạch Đào này trở thành đối tượng che chở cực lực của Cao Chấn Sơn, hoặc là Diệp Trạch Đào nhận được sự yêu thích của Cao Chấn Sơn, hoặc là có một chỗ dựa còn cao lớn hơn cả Cao Chấn Sơn đang che chở ở đằng sau hắn.

Cho dù là kết quả nào đi chăng nữa, Phương Di Mai đều không thể không coi trọng Diệp Trạch Đào.

Thật sự không ngờ được!

Phương Di Mai nhìn vào trong mắt của Diệp Trạch Đào ngay lập tức có nhiều sự hứng thú không nói rõ được.

Lúc này hình tượng của Diệp Trạch Đào trong cảm nhận của Phương Di Mai đã to lớn lên.

Đây là cái cây to mà mình nên dựa vào?

Trong lúc nhất thời Phương Di Mai thực sự không thể chấp nhận sự thay đổi như thế này, cô cảm thấy mình phải tính toán tốt chuyện này.

Lúc này Khương Quốc Bình cũng nói chuyện từ phòng làm việc khác đi vào. Từ trong cuộc nói chuyện sôi nổi của mọi người, Khương Quốc Bình biết lần này Diệp Trạch Đào có khó khăn, toàn đắc tội với những nhân vật lớn, cho dù là có một Cao Chấn Sơn bảo vệ, xem ra lần này Diệp Trạch Đào căn bản không thể may mắn thoát được.

- Tiểu Diệp à, tôi cho rằng trên thế giới này, có những người không thể đắc tội được!

Khương Quốc Bình mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cũng cười nói

- Tiểu Khương thật sự nói quá đúng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK