Tiễn hai người phụ nữ đến Sân bay, Diệp Trạch Đào giúp hai người bọn họ để hành lý xuống, nói với Lỗ Nghệ Tiên:
- Vợ chồng với nhau chuyện gì cũng có thể thương lượng, hãy thử cùng Cố Minh Trung từ từ nói chuyện một chút, nếu thật sự không thể, cô hãy điện thoại cho tôi, tôi sẽ thử giúp cô điều động một chút.
Nhìn thấy bộ dạng đẹp trai và phong độ của Diệp Trạch Đào, lại nhìn thấy thái độ quan tâm của hắn ta, Lỗ Nghệ Tiên có một chút xúc động muốn khóc. Chồng của mình mà có chút ít quan tâm đến suy nghĩ của mình thì cô ta sẽ không còn gì để nói nữa, trong lòng thầm nghĩ, sự suy nghĩ âm mưu của Cố Minh Trung quá sâu. Ngược lại với Diệp Trạch Đào, làm việc rất cẩn thận, lại biết quan tâm với người khác, nếu có một người đàn ông như thế quan tâm tới mình thì tốt rồi! Cô ta chỉ có thể gượng cười nói:
- Anh Diệp, đến lúc đó nhất định phải làm phiền tới anh rồi.
Lỗ Nghệ Hương nói:
- Chị nhìn xem, anh Diệp thật là tốt!
Lỗ Nghệ Hương đi qua nhìn về hướng Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Diệp, lúc gọi điện thoại cho anh, anh không được không nghe đâu đấy nhé.
Nhìn thấy bộ dạng nghịch ngợm của Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi có lúc nào mà không nghe điện thoại của cô chưa?
Lỗ Nghệ Hương nhìn với ánh mắt xinh đẹp nói:
- Thôi được rồi, không làm ảnh hưởng đến anh nữa, em đi đây.
Sau khi tiễn hai người phụ nữ đi vào, Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe nói với Tư Đồ Vũ:
- Tỉnh uỷ.
Nhìn thấy xe đã rời xa sân bay, suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cũng đều hướng về sự việc lần này tỉnh uỷ tìm mình để thảo luận.
Rời xa Ninh Hải là điều hiển nhiên rồi, lúc nghĩ đến Thảo Hải là do trải qua sự cố gắng của chính mình mà phát triển thành ra như thế này, Diệp Trạch Đào cũng không có gì để tiếc nuối. Bước tiếp theo Thảo Hải mọi nơi chỉ cần dựa theo sự sắp xếp của mình mà tiến hành, cuộc sống của mọi người ở nơi đây có thể đạt được sự cải thiện to lớn.
Bây giờ ở Thảo Hải điều chủ yếu quan trọng đó chính là tính kéo dài và liên tục trong chính sách, chỉ cần những người mới dựa theo sự sắp xếp của mình tiến hành, không làm cho quần chúng thêm loạn, thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Chiếc xe tiến vào trong tỉnh uỷ, Diệp Trạch Đào nói với Tư Đồ Vũ:
- Cậu có việc làm thì đi làm đi, không cần đợi tôi đâu.
Cười cười, Tư Đồ Vũ nói:
- Không có việc gì cả, tôi ở đây đợi bí thư.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu đi vào bên trong.
Lúc nghĩ đến mình sẽ phải đi đến một nơi mới, Diệp Trạch Đào suy nghĩ, xem ra Tư Đồ Vũ và Bàng Phí Vũ cũng không có cách nào dẫn theo, chỉ có thể vì bọn họ sắp xếp một chút mới được.
Lúc đang suy nghĩ đến sự sắp xếp cho hai người, Diệp Trạch Đào phát hiện Trần Đại Tường từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Trần Đại Tường đi ra, trong lòng của Diệp Trạch Đào liền vui lên, đoán chừng Trần Đại Tường cũng đến để làm công tác tuyên bố.
Lúc này Trần Đại Tường đi ra cũng nhìn thấy Diệp Trạch Đào, sửng sốt một cái, trên mặt liền nở nụ cười tiến về phía trước, nắm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, đến tỉnh để làm việc à?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đúng vậy, giám đốc sở Trần cũng đến đây làm việc sao?
- Ha ha, hôm nay ban tổ chức cán bộ chính thức tuyên bố, thế nào, nếu đã gặp nhau rồi, chúng ta có thể đi làm vài ly được không?
Trần Đại Tường có chút ít gì đó hài lòng, lần này cuối cùng cũng có thể rời xa Diệp Trạch Đào rồi, chỉ cần không đi đụng chạm đến Diệp Trạch Đào, chắc hẳn Diệp Trạch Đào cũng sẽ không đụng chạm đến mình.
Cùng nhau ăn cơm chẳng qua cũng chỉ là muốn đổi lại một chút thiện cảm của Diệp Trạch Đào thôi, để sau khi rời khỏi rồi sẽ không gây sự với mình nữa.
- Vậy thì phải chờ một lát rồi, tôi phải đi đến ban tổ chức cán bộ, lãnh đạo đang đợi để nói với tôi một cái gì đó.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Lẽ ra đang âm thầm cười nhưng liền thu lại, Trần Đại Tường giật mình nói:
- Ban tổ chức tìm cậu để nói chuyện à?
Lúc này nhìn thấy chủ nhiệm của ban tổ chức cán bộ từ bên trong phòng làm việc đi ra, nhìn thấy Diệp Trạch Đào, liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, mau đi vào trong đi, trưởng ban đã đợi cậu một lúc rồi đó.
Diệp Trạch Đào đành phải áy náy cười nói với Trần Đại Tường:
- Giám đốc sở Trần, đợi một chút sẽ liên lạc lại.
Nhìn thấy bóng dáng Diệp Trạch Đào đi vào bên trong, Trần Đại Tường ngây người ra đứng ở đó.
Diệp Trạch Đào rất nhanh đã tiến vào văn phòng làm việc của Ninh Bảo Quốc.
Ninh Bảo Quốc đang điện thoại với một người nào đó, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào, nhìn về phía Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, chỉ chỉ tay vào sô pha.
Diệp Trạch Đào qua bên đó ngồi xuống.
Một lát sau, Ninh Bảo Quốc gọi xong điện thoại, mỉm cười với Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, lần nay trung ương quyết định sẽ điều động một số đồng chí ở vài nơi khác nhau đến tỉnh Tây Giang để công tác, và cũng đã chỉ đích danh muốn cậu đi đến tỉnh Tây Giang để công tác. Tuy rằng tỉnh ủy cũng không nỡ để cậu đi, nhưng mà, đây là quyết định của ban tổ chức, ban tổ chức cán bộ thành ủy cũng đã nói chuyện này với cậu rồi, cậu có thể tuân theo tình hình chung, tỉnh ủy cũng rất vui mừng.
Diệp Trạch Đào im lặng ngồi ở chỗ đó nghe, biểu hiện ra ngoài đó là một vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ninh Bảo Quốc lại nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này tỉnh Tây Giang gặp phải thảm họa lũ lụt lịch sử một trăm năm mới gặp một lần, trung ương đối với tình hình thiên tai ở tỉnh Tây Giang vô cùng quan tâm. Có một số nơi bị thiên tai tàn phá nặng nề càng cần phải tốn rất nhiều công sức để xây dựng lại, trải qua sự nghiên cứu của tỉnh ủy Tây Giang, lần này cậu sẽ đến huyện nhận chức bí thư huyện ủy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi tuân theo sự sắp xếp của tổ chức.
Ninh Bảo Quốc gật gật đầu nói:
- Ở tỉnh Tây Giang có một vài nơi gặp phải sự tàn phá của thiên tai nghiêm trọng, cậu có thể sẽ đến một trong những huyện đó để công tác, cụ thể là huyện nào thì vẫn chưa biết, cậu cũng nên có chuẩn bị sẵn tư tưởng.
Ninh Bảo Quốc nói một chút ít sự quyết định và yêu cầu của tỉnh.
Lúc đang nói, điện thoại trên bàn của Ninh Bảo Quốc vang lên, Ninh Bảo Quốc tiếp điện thoại một lúc rồi tắt máy, mỉm cười với Diệp Trạch Đào nói:
- Bên phía tỉnh Tây Giang đã có quyết định, cậu đến huyện Lục Thương để nhận chức Bí thư huyện ủy.
Huyện Lục Thương?
Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới những hình ảnh mà chính mình đã nhìn thấy trên tivi, xem ra nơi này vấn đề khá nhiều đấy!
Trên mặt lộ ra nụ cười, Ninh Bảo Quốc nói:
- Thật là trùng hợp, tỉnh chúng ta đi đến Tây Giang còn có đồng chí Trần Đại Tường nữa, anh ta đi đến thành phố Cừ Dương đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố, huyện Lục Thương cũng vừa đúng lúc trực thuộc thành phố Cừ Dương. Thật là không tệ, có hai đồng chí ở Ninh Hải cùng đến một thành phố công tác, tin tưởng rằng hai người sẽ hợp tác rất ăn ý với nhau.
Nói ra câu nói như thế này, nhưng trong lòng Ninh Bảo Quốc lại suy nghĩ, không thể nào trùng hợp đến thế, nghe nói Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào không hợp nhau, lần này lại làm để cho hai người cùng đến một thành phố để làm việc, việc này thật sự là muốn lấy mạng mà!
Lúc nhìn Diệp Trạch Đào, Ninh Bảo Quốc lại suy nghĩ, Tây Giang cũng không giống như Ninh Hải, Diệp Trạch Đào này ở Ninh Hải có thể xoay chuyển, sau khi đến Tây Giang, cũng không biết hắn ta có còn làm được như vậy không.
Trong đầu hiện lên đủ loại nghi ngờ, Ninh Bảo Quốc cũng đang suy nghĩ, Diệp Trạch Đào có Điền Lâm Hỉ bọn họ đứng sau lưng, lần này sao lại không thấy những người đứng sau lưng hắn ta giúp đỡ vậy?
Là một thành viên của Mạnh hệ, Ninh Bảo Quốc cũng biết một chút ít nội tình, cùng lúc đã tràn ngập quá nhiều vấn đề.
Nhưng lúc này Diệp Trạch Đào lại có tâm trạng rất thoải mái, trước kia cứ nghĩ rằng chỉ có một mình độc lập ứng chiến, bây giờ thì tốt rồi, có một Trần Đại Tường ở trong thành phố. Diệp Trạch Đào tin rằng Trần Đại Tưởng không quen biết ở một nơi mới cũng sẽ rất cần đến sự ủng hộ của mình, sẽ có chung cục diện với Trần Đại Tường.
- Xin tổ chức hãy yên tâm, bất kể là đến nơi nào, thì tôi cũng sẽ cố gắng làm việc.
Lúc này Ninh Bảo Quốc mới cười, nói:
- Vừa rồi coi như là nói về chuyện tổ chức, bây giờ chúng ta nói một số việc khác, cậu có thể thoải mái một chút.
Bây giờ Mạnh gia có một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là có thể lắp đặt một mối quan hệ mới với Điền hệ. Đương nhiên rồi, làm một thành viên chủ yếu của Điền hệ, tính chất quan trọng của Diệp Trạch Đào là không thể phủ nhận được. Ninh Bảo Quốc nghĩ rằng dù sao thì Diệp Trạch Đào cũng sẽ rời khỏi nơi này rồi, có thể chỉ dạy cho hắn ta một chút, đến lúc đó Điền Lâm Hỉ đối với chính mình cũng sẽ có thiện cảm.
Đưa cho Diệp Trạch Đào một điều thuốc, Ninh Bảo Quốc nói:
- Thế nào rồi, đối với việc đến một nơi mới có suy nghĩ gì không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ yếu là vẫn chưa biết rõ rằng tình hình ở nơi đó, chỉ có thể sau khi đến nơi đó tìm hiểu tình hình ở nơi đó mới có thể triển khai công tác!
Ninh Bảo Quốc mỉm cười nói:
- Cậu sắp phải rời khỏi rồi, cho cậu một tuần để đi xử lý công việc, hẳn là cậu vẫn còn một chút ít công việc cần phải sắp xếp. Đương nhiên, nếu có việc gì cần tổ chức xử lý cậu cũng có thể đề xuất.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến ở Ninh Hải là nơi Điền Lâm Hỉ còn có thể định đoạt được, làm việc gì cũng không có khó khăn gì, hơn nữa, sự việc ở trong tỉnh chính mình cũng có thể định đoạt được, sắp xếp một vài người cũng không khó khăn. Tuy nhiên, nghĩ đến sự phát triển của Thảo Hải là do một tay mình làm ra, lo lắng sau khi mình rời khỏi chính sách cũng sẽ không được tiếp tục, liền nói:
- Trưởng ban Ninh, tôi chỉ lo lắng đến công tác trong huyện sẽ không được tiếp tục sẽ làm cho sự phát triển bị lạc hậu đi.
Ninh Bảo Quốc nói:
- Việc này tỉnh ủy cũng đã nghiên cứu qua rồi, lần này ứng cử viên để nhận chức bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện ở huyện Thảo Hải sẽ do cậu đề xuất ra.
Nghe nói như thế, Diệp Trạch Đào biết được rằng lúc trước khi mình bị điều đi những người như Dương Thăng Hải đã giúp đỡ mình thực hiện ý tưởng, như thế sẽ có lợi cho sự phát triển ổn định ở Thảo Hải. Đương nhiên, bọn họ cũng không hi vọng sẽ nhìn thấy Thảo Hải xảy ra chuyện gì.
Lúc từ ban tổ chức cán bộ đi ra, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Trần Đại Tường vẫn chưa đi khỏi đang đợi ở trong bãi đỗ xe.
Lúc này tâm trạng của Trần Đại Tường thật sự tràn ngập sự nghi ngờ, lúc nghĩ đến tình hình lần này ở tỉnh Tây Giang, anh ta có một linh cảm, cũng có thể Diệp Trạch Đào cũng sẽ bị điều đến Tây Giang điều này cũng khó nói lắm.
Ở trong tình huống chưa được làm rõ, Trần Đại Tưởng chỉ có thể đợi ở nơi này, muốn xác định lại một chút ít về việc này.
Đợi một hồi, nhìn thấy Diệp Trạch Đào từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Trần Đại Tường rất nhanh đi lên phía trước đón tiếp, trên mặt tràn ngập nụ cười nói:
- Trạch Đào, thế nào rồi, thảo luận xong chưa?
Nhìn đến bộ dạng như thế này của Trần Đại Tường, trong lòng Diệp Trạch Đào liền vui hẳn lên, xem ra Trần Đại Tường này rất muốn biết cuộc nói chuyện của mình.
Diệp Trạch Đào cũng không có nói tình hình của cuộc nói chuyện, mỉm cười nói:
- Giám đốc sở Trần vẫn còn chưa đi sao?
- Tôi cố tình đứng đây đợi cậu, sắp phải rời khỏi rồi, hiếm có khi gặp cậu ở trong tỉnh, chúng ta cùng nhau đi ngồi một chút đi.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, lần này cán bộ đến Tây Giang cũng có tên của tôi đấy, có lẽ sau này cũng phải dưới sự lãnh đạo của chủ tịch thành phố Trần làm việc.
Trần Đại Tường giật mình nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt mở to, hỏi:
- Cậu cũng đến Tây Giang công tác sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe nói là đến huyện Lục Thương, đến lúc đó hi vọng chủ tịch thành phố Trần chiếu cố nhiều hơn.
Lúc này Trần Đại Tường có một chút ít thừ người ra, nhìn Diệp Trạch Đào nhưng thật sự không biết phải nói như thế nào mới tốt, anh ta như thế nào cũng nghĩ không ra, chính mình cứ tưởng rằng đã trốn ở một nơi rất xa rồi, kết quả vẫn là không có thể trốn thoát.
- Chủ tịch thành phố Trần, tôi phải vội quay về huyện để xử lý một chút ít công việc, sau khi đến Tây Giang chúng ta mới tụ họp lại vậy.
Tuy rằng Trần Đại Tường là chủ tịch thành phố, nhưng Diệp Trạch Đào lại không có ý nghĩa xem Trần Đại Tường như một chủ tịch thành phố, câu nói được nói ra cũng không mang theo ít nhiều sự khách sáo nào.
Lúc này Trần Đại Tường cũng đã không còn nghĩ đến việc này nữa, đứng ở nơi này tâm trạng tràn ngập sự phiền muộn.
Trên mặt cố gắng lộ ra nụ cười nói:
- Cậu bận cậu đi đi, nói cũng đúng, đến Tây Giang rồi cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng còn rất nhiều.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi trên xe đã rời khỏi, Trần Đại Tường dậm chân một cái chửi một tiếng rồi mới đi lên xe.
Lúc này Trần Đại Tường cảm thấy toàn thân mình rất khó chịu, có một Diệp Trạch Đào đến tỉnh Tây Giang, còn ở cùng một thành phố với mình làm việc, thật sự là việc muốn lấy mạng mình mà!