Nửa giờ sau, Hô Diên Ngạo Bác liền gọi điện thoại tới, truyền thụ một trận đạo làm quan cho Diệp Trạch Đào.
Hô Diên Ngạo Bác rõ ràng cũng rất vui, cười nói:
- Mẹ nuôi con hôm qua còn nhắc tới con, không có việc gì thì gọi điện thoại cho bà ấy.
- Con sẽ gọi.
Diệp Trạch Đào vội nói.
Cười ha hả, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Công tác ở huyện Thảo Hải cáo lại một thời gian, công tác của con ở Thảo Hải là xuất sắc rồi. Trong chuyện này cho dù là con rời đi, thành tích ở Thảo Hải cũng có một phần quan trọng của con. Cái này con không phải nghĩ nhiều, bây giờ phải đem rất cả lực lượng đến vùng đất mới. Nếu như ở hoàn cảnh mới cũng có thể làm nên thành tích, đó mới là bản lĩnh của con.
Diệp Trạch Đào sớm đã nghĩ tới chuyện này, nói:
- Con hiểu, hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ tới công tác mới rồi.
Hô Diên Ngạo Bác liền vui vẻ nói:
- Thế thì tốt, tình hình tỉnh Tây Giang cũng không phải là tốt. Hiện tại trung ương cũng coi trọng địa phương đó, các loại cán bộ đều có, con đi rồi tất cả đều phải cẩn thận.
Nghe ra, Hô Diên Ngạo Bác cũng quan tâm lắm tới Diệp Trạch Đào, giống như Điền Lâm Hỷ, cũng lo lắng hắn ở địa phương mới không thể thích ứng.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền tới nhà khách Huyện ủy.
Lần này nhân viên của bốn bộ máy ở huyện đều tới rồi, mặc kệ là đối với Diệp Trạch Đào có suy nghĩ gì, tất cả đều không nỡ việc Diệp Trạch Đào rời đi. Đúng là bởi vì sự nỗ lực không ngừng của Diệp Trạch Đào, Thảo Hải mới phát triển nhanh như vậy, cũng mới có sự phát triển không ngừng của mọi người. Diệp Trạch Đào là người có công với huyện Thảo Hải.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào cùng với mọi người thoải mái uống rượu, cho dù là có tửu lượng tốt lắm, Diệp Trạch Đào vẫn có chút men say.
Sắp phải rời đi, nhìn những đồng chí cùng mình công tác, Diệp Trạch Đào thật sự có cảm xúc sâu đậm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào cũng không kinh động bất kỳ ai, chỉ một chiếc hành lý, không mang theo một cái gì.
Nhìn căn phòng đã ở không ít thời gian, Diệp Trạch Đào cầm hành lý của mình.
Phải rời đi rồi!
Diệp Trạch Đào hy vọng chính là lẳng lặng rời khỏi nơi này.
Lần trước mọi người biết mình phải rời đi khiến Diệp Trạch Đào có chút kinh hãi, lần này chắc là có thể lặng lẽ rời đi.
Nhưng khi Diệp Trạch Đào mở cửa phòng, liền giật mình nhìn mọi người ngoài cửa, lúc này sớm đã đợi ở đó không ít người.
Trần Tỏa Nguyên đi tới trước tiên.
- Bí thư Diệp, biết anh phải rời đi, tất cả mọi người đều muốn tới tiễn anh!
Nắm chặt tay Trần Tỏa Nguyên lắc lắc, Diệp Trạch Đào trong lòng vô cùng cảm động.
- Bí thư Diệp, chúng tôi tiễn anh!
Lieu Hâm Diễm tới cầm chặt tay Diệp Trạch Đào. Theo Diệp Trạch Đào công tác, anh ta cũng đã có được rất nhiều thu hoạch…
- Hâm Diễm, Thảo Hải liền giao cho cậu, nhất định phải làm tốt công tác.
- Bí thư Diệp, anh yên tâm, bước tiếp theo công tác, huyện Thảo Hải không thay đổi những quy định anh đã đặt ra.
Từng người một tiến lên nắm tay mọi người, mỗi người đều tỏ vẻ không muốn rời khỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì mới hay, chỉ biết vẫy tay với mọi người.
Đây là những cán bộ mình bồi dưỡng lên, tuy rằng chỉ là cán bộ ở huyện, nhìn bộ dạng cán bộ vô cùng nhiệt tình tinh thần phấn chấn, Diệp Trạch Đào tin rằng bọn họ sẽ rất nhanh chóng trưởng thành lên.
- Bí thư Diệp, thật sự không nỡ để anh đi!
Lúc nắm tay Lâm Vũ Tiên người thiếu phụ xinh đẹp này lập tức chảy nước mắt.
Lâm Vũ Tiên từ tận đáy lòng cảm kích Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào cũng không yêu cầu cô làm gì, từng bước từng bước dẫn dắt mình, ân tình này khiến cô cảm động.
Vỗ vỗ nhẹ vào tay Lâm Vũ Tiên, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi biết cô là người kiên cường, khu công nghiệp xã Xuân Trúc nhất định phải xây dựng tốt!
Một vài cán bộ nữ sớm đã chảy nước mắt, hình tượng Diệp Trạch Đào một lòng công tác sớm đã khắc trong ý nghĩ của các cô.
Xe của Tư Đồ Vũ sớm đã ở đó, Diệp Trạch Đào đành phải ngồi vào xe.
Bàng Phí Vũ giúp Diệp Trạch Đào bỏ hành lý vào xe, sau đó lên xe ngồi ở ghế lái phụ.
- Bí thư Diệp, để tôi lại làm thư ký cho anh lần nữa nhé.
Diệp Trạch Đào khoát khoát tay, chiếc xe chậm rãi khởi động.
Từng chiếc xe chậm rãi đi theo sau, đây là biểu hiện sự đưa tiễn của các lãnh đạo ở huyện.
Nhìn nhiều xe theo mình rời đi, Diệp Trạch Đào bảo Tư Đồ Vũ dừng xe, từ trong xe bước xuống.
Nhìn Diệp Trạch Đào xuống xe, Trần Tỏa Nguyên cũng xuống xe.
- Mọi người đừng tiễn nữa, đều về đi, đừng để kinh động tới nhân dân!
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Diệp Trạch Đào, Trần Tỏa Nguyên khó xử nói:
- Mọi người thật sự muốn đưa bí thư Diệp một đoạn đường!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình nghĩa mọi người tôi hiểu, làm khoa trương như vậy khiến quần chúng nhìn lãnh đạo chúng ta thế nào? Những chuyện gây nhiễu động quần chúng thế này đừng làm, tôi hiểu tấm lòng mọi người là được rồi!
Khuyên can nữa Trần Tỏa Nguyên mới nói:
- Chúng tôi nghe bí thư Diệp, sẽ tiễn tới đây thôi!
Diệp Trạch Đào trên mặt lúc này tươi cười nói:
- Thế mới tốt!
Xe chậm rãi rời đi, các lãnh đạo đều hướng nhìn về xe Diệp Trạch Đào, bọn họ biết đây là nét riêng của Diệp Trạch Đào, hắn là người như vậy. Xe tiến lên đường phố, người đi lại trên đường bắt đầu nhộn nhịp hơn, nghĩ tới hoàn cảnh huyện Thảo Hải trước kia. Nhìn đường phố lại được mở rộng, Diệp Trạch Đào trên mặt lộ vẻ tươi cười. Thành phố này ở trong tay mình đã thay đổi, nơi này từng viên gạch ngói đều có mồ hôi của mình, tin rằng thành phố này đã bắt đầu đi vào con đường phát triển tốc hành.
Nghĩ mấy ngày nay đến những xã, thị trấn thay đổi, nhìn thấy cuộc sống của nhân dân vùng nông thôn so với trước kia khác nhau một vực, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy vui vẻ. Huyện Thảo Hải đã thoát khỏi con đường nghèo đói, mọi người cũng ngày càng tốt lên, đây là chuyện tốt, đây mới là thay đổi mà mình muốn nhìn thấy nhất.
Xe chậm rãi tiến lên, Diệp Trạch Đào tâm trạng không tồi, ngoài xe gió nhẹ phất phất, một bộ dạng đi du lịch đã xuất hiện.
Xe chậm rãi rời khỏi thành phố, liếc mắt nhìn cảng sắc hai bên đường, Diệp Trạch Đào liền giật mình, không biết là như thế nào, nhân dân đều biết rằng hôm nay mình phải đi, cũng không có cảnh tụ tập. Nhưng mỗi khi xe của Diệp Trạch Đào đi qua, hai bên đường đều có người hướng về xe hắn vẫy tay.
Dáng người vô cùng quen thuộc!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy không ít đều là thôn dân ở trong núi sâu, những người trước giờ vẫn chưa từng rời khỏi núi tâm trạng đứng ở đó. Bọn họ mặt bộ trang phục mới, lại có không ít nhân viên người dân tộc thiểu số, bọn họ mặc lên những bộ quần áo mà chỉ có lễ tết mới được mặc.
Hai bên đường nhân dân đứng rất trình tự, mọi người cũng không cao giọng ồn cào, cũng không có khẩu hiệu quảng cáo linh tinh, cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn vào xe Diệp Trạch Đào.
Mọi người biết làm quá lớn sẽ ảnh hưởng đến Diệp Trạch Đào, nên cũng không tụ tập thành nhóm lớn làm gì mà chỉ đứng hai bên đường nơi Diệp Trạch Đào đi qua để đợi.
Một vài trưởng thôn hẳn là người đứng đầu, mọi người đối với chiếc xe này của Diệp Trạch Đào đã quá quen thuộc. Chiếc xe này, hai năm nay đã chạy tới từng thôn xóm.
Từ chưa có đường đã có đường, hiện tại các thôn đều đã có những thay đổi lớn, không ai không thấy quen chiếc xe đã mang đến hy vọng cho mọi người.
Từng khuôn mặt thuần hậu biểu hiện ta một tình cảm không nỡ rời xa.
Lại một lần nữa hành vi tự phát. Tuy nhiên lần này có vẻ bình thản, quần chúng đã đem tình cảm của họ hoàn toàn giấu ở tận đáy lòng.
Nhìn từng người mặc trên mình bộ đồ mới, Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của họ. Bọn họ chọn cách như vậy là để thể hiện một cuộc sống mới của họ, thể hiện khẳng định đối với công việc của mình.
Một vài người trước đây phải sống trong những căn nhà xiêu vẹo, tồi tàn, mục nát, một số người trước đây đến một bộ quần áo cũng không có mà mặc, nhưng giờ đây tất cả mọi người đều đã được khoác lên mình những bộ quần áo mới đứng ở bên đường.
- Bí thư Diệp, nhân dân tới tiễn anh!
Bang Phí Vũ nhìn tình hình ngoài xe, cũng vô cùng cảm động, anh ta cùng Diệp Trạch Đào đến không ít địa phương, đương nhiên anh ta không nhìn ra được quần chúng từ các thị trấn đều tới đây. Bọn họ không có ý gì khác, chỉ có ý muốn đưa tiễn người Bí thư đã làm cho cuộc sống của bọn họ đổi thay vô cùng lớn.
Cổ họng có chút nghẹn ngào, khóe mắt cay cay, Diệp Trạch Đào thật sự không biết nên nói gì mới được.
Cứ như vậy ngồi trong xe lẳng lặng quan sát nhân dân ven đường.
Cũng không biết bọn họ đến từ lúc nào!
Một cảm giác tự hào bắt đầu nổi lên trong lòng Diệp Trạch Đào, nỗ lực của mình rốt cuộc cũng đổi lấy cuộc sống của mọi người ngày hôm nay. Ít nhất mọi người có cơm ăn, có áo mặc, cũng có thể đủ cho đứa con nhỏ đi học!
Trong đầu mường tường lại những chuyện cũ ở Thảo Hải, tuy rằng mới thời gian hai năm. Nhưng nhìn một xã Thảo Hải mới đang xuất hiện, Diệp Trạch Đào rốt cục đã biết được lý tưởng của mình, tất cả đều là trống rỗng. Thực sự vì mọi người làm chút chuyện, đây mới là quan trọng nhất.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Trạch Đào có một cảm giác thỏa mãn.
Lúc này, chỉ thấy Dương Phẩm Chí và trưởng thôn mọi người đứng ở phía trước.
Tư Đồ Vũ chậm rãi dừng xe.
Dương Phẩm Chí nói thật lớn:
- Bí thư Diệp, mọi người không có gì đưa tiễn, anh đừng xuống xe, để mọi người nâng một đoạn đường.
Có thể là sớm đã tuyển tới không ít thanh niên trai tráng.
Mỗi người hai tay đều có lực như vật.
Còn không đợi Diệp Trạch Đào phản ứng, chiếc xe yêu quý của Diệp Trạch Đào đã được nâng lên.
Quần chúng tự động nhường đường và một đám đi theo phía sau xe.
Ngồi bên trong xe, Diệp Trạch Đào không ngờ cảm thấy một khối lực thật lớn.
Đối với lực lượng nhân dân chỉ biết ít chữ có một cảm giác thể ngộ sâu sắc.
- Bí thư Diệp, Thảo Hải là nhà của anh, phải quay lại thăm mọi người đấy!
Diệp Trạch Đào cũng không biết xe được nâng lên từ lúc nào, sau xe là những người dân giản dị.
Từng đôi bàn tay thô ráp không ngừng hướng về phía xe Diệp Trạch Đào tạm biệt, xe đã rời khỏi Thảo Hải.
Nhắm mắt ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào cảm kích hồi lâu cũng không thể bình thường lại được.
Ai nói người bây giờ không có tình cảm, đây chính là biểu lộ một loại tình cảm!
Rất chất phác, đối với tâm hồn Diệp Trạch Đào có một cảm xúc sâu đậm, Diệp Trạch Đào có cảm giác đã trải qua một lễ rửa tội.