Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chủ tịch xã Diệp, Bí thư Thôi mời anh đến đây một chuyến.

Thư ký Bàng Phí Vũ của Thôi Vĩnh Chí gọi điện thoại tới.

Bây giờ tận sâu trong thâm tâm Bàng Phí Vũ đúng thật là có một sự đố kị với Diệp Trạch Đào. Tên nhóc Diệp Trạch Đào này quả nhiên là có người hậu thuẫn, chứ ai lại dân đen như mình, chẳng quyền chẳng thế gì cả, anh ta cũng có vài lời oán hận ba mẹ mình, sao lại không sinh mình ra trong một gia đình có người hậu thuẫn như Diệp Trạch Đào chứ?

Diệp Trạch Đào không hề biết Bàng Phí Vũ lại có những suy nghĩ như vậy, nhận được điện thoại xong hắn cũng chẳng còn nghĩ đến ba cái chuyện yêu đương nam nữ kia nữa mà nhanh chóng đến văn phòng của Thôi Vĩnh Chí.

Lúc vào văn phòng của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Chủ tịch huyện Triệu Vệ Giang cũng đang ngồi trong văn phòng, vội vàng nói:

- Xin chào hai vị lãnh đạo!

Triệu Vệ Giang tươi cười nói:

- Trạch Đào tới rồi à, ngồi xuống nói chuyện, tôi với Bí thư Thôi vừa mới bàn về chuyện phát triển xã Xuân Trúc đây.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thôi Vĩnh Chí thì thấy Vĩnh Chí của thành phố Phật Sơn nhấn nhấn ngón tay nói:

- Ngồi đi!

Diệp Trạch Đào lúc này mới ngồi xuống, nhưng vẫn giữ khuôn phép, chỉ ngồi nửa mông lên ghế sô pha, lưng thẳng đứng.

Nhìn điệu bộ này của Diệp Trạch Đào, trong lòng Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều rất hài lòng.

Đã quen với kiểu ngồi như vậy của cấp dưới, nhưng khi thấy nó được thể hiện ra từ con người của Diệp Trạch Đào thì hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.

Hai người đều đang thầm nghĩ, đồng chí Tiểu Diệp này vẫn rất lịch sự, biết trên biết dưới, xứng đáng để bồi dưỡng!

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Thôi Vĩnh Chí nói:

- Vữa nãy, tôi và Triệu Vệ Giang có bàn tới chuyện phát triển xã Xuân Trúc, cảm thấy dự án phát triển mà cậu đề xuất đúng là rất thực tế, nhưng quan trọng vẫn là vấn đề phê duyệt của cấp trên. Phát triển khu công nghiệp không phải là chuyện có thể phê duyệt một cách tùy tiện được, chuyện này phải chạy lên chạy xuống tỉnh mấy bận đây, cũng phải xin thành phố quan tâm đến chuyện này một chút.

Triệu Vệ Giang nói:

- Trạch Đào à, nếu mà có mối quan hệ ở tỉnh thì phải nỗ lực bằng mọi cách mới có thể thực hiện được, ở tỉnh cậu cũng có một vài mối quan hệ, chuyện này tôi thấy, cậu phải quan tâm nhiều một chút mới được, đương nhiên là công tác của xã Xuân Trúc không thể chỉ giới hạn ở mỗi chuyện này, những công việc khác cũng cần phải bắt kịp tiến độ, còn phải nghĩ đến những vấn đề sẽ xảy ra nếu dự án không thực hiện được!

Diệp Trạch Đào cũng xem như là đã hiểu những lời mà hai người nói, đó chính là hi vọng chuyện mình tự đề xuất thì tự mình lo lấy, xem ra họ chẳng tin tưởng gì nhiều.

Ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí lúc này đang nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cho gọi Diệp Trạch Đào tới, ông ta và Triệu Vệ Giang cũng có một vài suy nghĩ, không hi vọng là Diệp Trạch Đào sẽ dồn hết sức lực của mình vào khu công nghiệp đó, nếu khu công nghiệp không thực hiện được, thì chuyện phát triển của xã lại phải nghĩ cách khác.

Mấy ngày gần đây, Triệu Vệ Giang ngủ không ngon giấc cũng chính là vì cái khu công nghiệp của Diệp Trạch Đào, nghĩ đến chuyện khu công nghiệp này đang xây dựng có thể gặp phải sự cố, ông ta lại không tài nào ngủ được, thời gian không chờ đợi ai cả, tuổi tác của mình hiện giờ đang rất nguy hiểm, nếu không lên được thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Triệu Vệ Giang cũng biết suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí, ông ta cũng là người có chung suy nghĩ. Xây dựng cả một khu công nghiệp như vậy, thêm nữa, lại liên quan đến Diệp Trạch Đào, tốt hơn hết là phải xây dựng. Hôm nay, sau khi bàn bạc với Thôi Vĩnh Chí, mục đích cho gọi Diệp Trạch Đào tới chính là muốn xem thử khu công nghiệp mà không xây dựng được thì Diệp Trạch Đào có thể thu hút được vốn phát triển hay không.

Thôi Vĩnh Chí đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc.

Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đã châm thuốc hút nhưng thấy Diệp Trạch Đào vẫn cầm điếu thuốc không hề châm, Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:

- Trạch Đào cứ tự nhiên đi, mọi người đều là dân nghiện thuốc cả, lúc này không cấm hút thuốc!

Triệu Vệ Giang cười nói:

- Châm thuốc đi, coi như là chúng ta đang đóng góp cho nhà máy thuốc lá!

Không khí lập tức thoải mái hơn một chút, Diệp Trạch Đào cũng đã châm thuốc hút.

Nhìn Diệp Trạch Đào đang châm thuốc hút, Thôi Vĩnh Chí nghĩ bụng, sự phát triển của xã Xuân Trúc còn phải trông đợi vào Diệp Trạch Đào, thay người khác thì sẽ không thể có được những điều kiện tốt như vậy để tạo dựng nên sự phát triển cho xã Xuân Trúc, tạm thời để Diệp Trạch Đào ở xã Xuân Trúc là đúng, quả là còn phải dùng tên nhóc Tiểu Diệp này thêm một thời gian nữa!

- Hai vị lãnh đạo, tôi có chuyện muốn báo cáo với hai vị một chút.

Nhả ra một làn khói, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.

Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào sau làn khói.

- Hai vị lãnh đạo, là như vậy, tôi mới vừa nhận được một tin, nói là dự án khu công nghiệp về cơ bản tỉnh đã đồng ý rồi, sẽ nhanh chóng thông qua thôi!

Lúc nói những lời này, Diệp Trạch Đào cũng nhìn Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang, phát hiện ra nét mặt của hai người ngay lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Thấy thái độ như vậy của họ, Diệp Trạch Đào biết là hai người chưa hề biết tin này.

Từ nét mặt biểu cảm của hai người có thể thấy được họ rất vui khi dự án này được thông qua.

Triệu Vệ Giang vỗ đùi, lúc ấy còn có cảm giác không chắc chắn lắm, xúc động nói:

- Tin này ở đâu ra vậy?

Thôi Vĩnh Chí mỉm cười, ông ta cũng biết nguồn tin của Diệp Trạch Đào là hoàn toàn có thể tin tưởng được.

Triệu Vệ Giang hỏi rồi mới phát hiện mình hơi hố, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc một chút, rồi nói:

- Xem ra tỉnh rất chú trọng đến sự phát triển của huyện ta.

Thôi Vĩnh Chí nói:

- Như vậy thì tốt quá rồi, huyện sẽ hết mình ủng hộ sự phát triển của xã Xuân Trúc, Trạch Đào à, điều này đối với xã các cậu mà nói là cơ hội phát triển mà trước giờ chưa từng có, nắm chắc lấy nó là điều cần thiết đối với sự phát triển của các cậu, nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng phát triển!

Diệp Trạch Đào nói:

- Hai vị lãnh đạo, tôi còn có được một tin, cũng muốn báo cáo với hai vị luôn.

Ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đổ dồn về phía Diệp Trạch Đào. Hai người bọn họ phát hiện ra tên Diệp Trạch Đào này quả là đem đến không ít thông tin.

Thôi Vĩnh Chí mỉm cười nói:

- Trạch Đào quả là đã đem đến rất nhiều tin tức cho chúng tôi!

- Trạch Đào, có gì thì cậu cứ nói đi, đừng giấu giếm gì cả!

Triệu Vệ Giang cười nói.

Chuyện xây dựng khu công nghiệp khiến cho tậm trạng của hai người họ rất tốt, có cái dự án khu công nghiệp này rồi, đối với người khác mà nói có thể sẽ trở thành một dự án không thể nào phát triển được, nhưng đối với Diệp Trạch Đào mà nói thì lại là một chính tích cực kỳ lớn. Hai người đều tin chắc rằng Diệp Trạch Đào có thể thực hiện được dự án này, có một người hậu thuẫn như Lưu Mộng Y, sức mạnh của gia tộc chắc chắn sẽ giúp cho Diệp Trạch Đào làm nên công trạng. Đối với những nhân vật đứng đầu huyện mà nói thì chuyện này thuận buồm xuôi gió rồi, chính tích trước mắt đã sắp tới tay.

- Hai vị lãnh đạo, là như vầy, có một việc, do chuyện sửa đường của xã Xuân Trúc đã được chuyển lên cấp trên, nghe nói các vị lãnh đạo chuyên môn ở trung ương có phê chỉ thị, yêu cầu tỉnh ta làm đường thì phải chú ý đến tình hình xây dựng đường xá ở vùng nghèo khó, có khả năng sẽ gia tăng cường độ đối với việc xây dựng đường xá ở huyện ta.

Những lời này vừa được thốt ra, Thôi Vĩnh Chí đã không thể ngồi yên được nữa.

Ông ta quá rõ tầm quan trọng của chuyện này, nếu đúng là như vậy sự phát triển của Thảo Hải coi như là đã xuôi chèo mát mái rồi.

Hút một hơi thuốc dài, hút đến nỗi điếu thuốc làm bỏng cả ngón tay, trong lúc đau đớn, ngón tay ấy của Thôi Vĩnh Chí run lên, đầu lọc rớt xuống quần, may mà ông ta nhảy lên sớm một chút nên đầu lọc chưa làm cháy quần.

Trong lúc bối rối, Thôi Vĩnh Chí tự giễu mình:

- Trạch Đào à, tin tức của cậu cứ ngày một mạnh hơn, khiến cho tôi không kịp chuẩn bị trước!

Triệu vệ Giang cười nói:

- Đừng nói là Bí thư Thôi phấn khởi, tôi cũng phấn khởi đây này! Trạch Đào à, cậu biết điều này có nghĩa là sao không, có nghĩa là huyện chúng ta cuối cùng đã khắc phục được khó khăn rồi!

Thôi Vĩnh Chí đã bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói:

- Đây là cơ hội tốt, bất luận là tốt cho xã Xuân Trúc hay tốt cho huyện Thảo Hải, đều là một cơ hội cực kỳ lớn, Vệ Giang à, tôi thấy là cần phải chú trọng vào việc tiến hành xem xét, nghiên cứu hai thông tin này, chúng ta tuyệt đối không thể đi sau được, nên chủ động ra quân, phải thể hiện năng lực chiến đấu của chúng ta chứ!

Triệu Vệ Giang ra sức gật đầu:

- Bí thư nói rất đúng, tôi tin là huyện Thảo Hải sẽ nhanh chóng chào đón một đỉnh cao của sự phát triển, đây là một cơ hội vô cùng lớn đó!

Thôi Vĩnh Chí nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói;

- Trạch Đào, xã Xuân Trúc các cậu chắc chắn sẽ trở thành xã tiên phong trong việc phát triển cho nên áp lực rất lớn đó! Có ý kiến gì về công tác của xã, cậu đều có thể đề xuất, chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển của xã, chúng tôi đều sẽ ủng hộ hết mình!

Ý của câu nói này đã rõ ràng rồi, Triệu Vệ Giang cũng nhìn ra được sự vội vàng, cấp thiết của Thôi Vĩnh Chí, hiểu được suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí rồi, ông ta nghiêm túc nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, Bí thư Thôi nói rất đúng, chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển của xã Xuân Trúc huyện đều sẽ ủng hộ hết mình, cậu có yêu cầu gì đều có thể đề xuất!

Diệp Trạch Đào cười, giờ thì trao quyền lực cho mình luôn rồi, Diệp Trạch Đào tin rằng, dù bây giờ mình đề xuất ý kiến thay Bí thư Ôn Phương chắc hai người họ cũng sẽ đồng ý ngay.

Nghĩ đến xã Xuân Trúc tạm thời không còn trở ngại nào nữa, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:

- Hai vị lãnh đạo, xã Xuân Trúc đang nằm dưới sự lãnh đạo của đồng chí Ôn Phương, tổ chức rất đoàn kết, chúng tôi là một tổ chức có năng lực chiến đấu, tôi tin rằng dù gặp phải khó khăn gì chúng tôi cũng có thể khắc phục được!

Thôi Vĩnh Chí cười nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào đã có niềm tin như vậy thì chúng tôi yên tâm rồi!

Vừa nghe sửa đường cần phải chú ý đến vùng khó khăn, hai người đã ngầm hiểu rằng đằng sau có bàn tay của Lưu Mộng Y điều khiển, chuyện này căn bản là nhằm vào xã Xuân Trúc mà làm đây.

Xem ra trong thời gian ngắn vị trí của Diệp Trạch Đào trong xã không thể bị lung lay!

Bây giờ thì hai người đều càng thêm kính nể cái thế lực đằng sau lưng Diệp Trạch Đào, có thể ảnh hưởng đến quyết sách của tỉnh thì cái lực lượng này cũng không thể nhỏ được!

Triệu Vệ Giang nhìn về phía Diệp Trạch Đào điềm tĩnh ngồi ở đó, có một người như vậy ở huyện Thảo Hải, đây chính là cơ hội cho mình.

Lúc này Thôi Vĩnh Chí thực ra cũng đang có cùng suy nghĩ với Triệu Vệ Giang, người thanh niên Diệp Trạch Đào này là một bảo bối, có cậu ta ở huyện, đối với huyện Thảo Hải mà nói chính là một nguồn tài nguyên vô cùng lớn, cậu ta còn quan trọng hơn cả tài nguyên đá gì đó ở xã Xuân Trúc, mình chưa quan tâm đầy đủ đến cậu ta rồi!

Lúc này, Thôi Vĩnh Chí đang kích động nên đặt Diệp Trạch Đào vào vị trí của Bí thư, không chừng người đứng đằng sau lưng Diệp Trạch Đào sẽ lại càng vui hơn cũng nên!

Theo suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào vốn là người đang mò tìm chiến tích, đặt ở vị trí Chủ tịch xã dường như tốt hơn nhiều.

Trong lòng có chút do dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK