Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân dân ở đây vốn đều trong bầu không khí khẩn trương giờ đã lắng xuống, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, nói lớn trong loa:

- Tôi biết mọi người lo lắng đến vấn đề cuộc sống sau này, nói thật việc này nếu như đặt vào ai thì người ấy cũng phải lo lắng thôi, bố mẹ của tôi cũng là nông dân tôi cũng xuất thân từ nông dân, cho nên tất nhiên là tôi phải nghĩ cho mọi người rồi.

Mọi người vừa uống nước khoáng vừa nghe Diệp Trạch Đào nói, cũng cảm giác Bí thư Diệp này không giống những cán bộ khác, trong lời nói không có sự quan liêu.

- Bà con, tôi muốn hỏi một chút, nếu như đất thu hồi của mọi người sau này trở thành đất thành phố, mỗi nhà đều có cửa hàng cửa tiệm, mỗi cửa hàng mỗi tháng có thể tạo ra cho mỗi người mấy nghìn tiền thuê nhà, vậy mọi người có đồng ý hay không?,

Diệp Trạch Đào vừa mới nói đến đây, Lí Đại Hổ lớn tiếng nói:

- Đây đều là những lời nói suông của chính phủ, đừng nghe hắn nói.

Nhìn thấy nhân dân khi nghe được lời nói của Lí Đại Hổ đều có chút kích động, Diệp Trạch Đào liền nói:

- Lí Đại Hổ anh nói chính phủ lừa gạt các anh, nếu như muốn gạt thì các anh cũng nên nghe xong toàn bộ nội dung chứ, nếu như tôi có thể nói ra toàn bộ nội dung lừa gạt thì mọi người có thể phân tích!

- Nghe bí thư Diệp nói.

Có người trong đám đông lớn tiếng nói.

Lí Đại Hổ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Trạch Đào ít nhiều cảm thấy sợ hãi, không dám nói thêm nữa.

Đợi mọi người bình tĩnh một chút, Diệp Trạch Đào liền nói:

- Lần này tôi đến thành phố, cùng một doanh nghiệp phía nam bàn bạc một dự án, đối phương muốn đầu tư vào ba tỷ để biến chỗ này thành căn cứ truyền hình và điện ảnh lớn nhất cả nước.

Ba tỷ!

Diệp Trạch Đào vừa nói ra những lời này, toàn bộ mọi người đều cả kinh, trong mắt của bọn họ thì con số này, đã làm bọn họ chấn động không nhỏ.

- Thật sao?

- Căn cứ điện ảnh và truyền hình là làm gì?

- Đóng phim các kiểu gì gì đó, cũng không biết chừng!

Đủ các tiếng bàn tán được truyền đến.

Diệp Trạch Đào cũng cầm một chai nước khoáng uống một ngụm lớn, từ trên đường đi đến bây giờ sự chú ý của dân chúng đã được thay đổi, Diệp Trạch Đào có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

- Bí thư Diệp chuyện này đối với chúng tôi có lợi gì?

Nghe thấy mọi người nhắc đến vấn đề này, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Câu hỏi rất hay, anh hỏi đúng đến phần trọng điểm rồi.

Mọi người cười ha hả, có chút ngượng ngùng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết lợi ích mà căn cứ điện ảnh và truyền hình mang đến cho mọi người như thế nào.

Nhìn thấy mọi người người đứng người ngồi, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Mọi người đừng đứng làm gì, ngồi xuống rồi nói chuyện, những chuyện này nói một chốc một lát không xong được đâu.

Có không ít người ngồi xuống.

Nhìn thấy mọi người đều ngồi xuống, lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ mọi người tức giận không kìm nén được mà đứng hết lên, nếu như mọi người ngồi xuống thì tất cả khí lực đều đã suy giảm, cho dù là ồn ào một chút, cũng phải đứng lên một chút mới được, khi mọi người đều đã ngồi xuống thì cơn phẫn nộ cũng tan biến không ít.

Tôn Lôi ở trong xe nhìn thấy mọi người ngồi xuống nghe Diệp Trạch Đào nói, trong lòng cũng thầm cảm phục, khen ngợi Diệp Trạch Đào quả là lợi hại. Nếu như là anh ta nói thì e rằng không có khả năng để mọi người có thể bình tĩnh được đến như vậy.

Lúc này trong lòng Tôn Lôi cũng nảy sinh cảm giác kính sợ đối với Diệp Trạch Đào, tự biết trước mặt Diệp Trạch Đào anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ!

Đám người Kiều Ứng Xương cũng thầm cảm phục Bí thư Diệp, chuyện to như thế này mà chỉ nói vài câu đã khiến cho mọi người dịu xuống, quả là lợi hại!

- Bí thư Diệp, thứ mà mọi người cùng dựa vào chính là đất cát. Nơi này cho dù trở thành căn cứ điện ảnh hay truyền hình thì chúng tôi đều mất đi bát cơm ăn!

Một người dân nói.

Diệp Trạch Đào nói:

- Được, vậy tôi nói với mọi người một chút về tình hình của căn cứ điện ảnh truyền hình, căn cứ này có vốn đầu tư vào khoảng ba tỉ, sau này nơi này sẽ trở thành thành phố. Trở thành một thành phố khổng lồ, hoàn toàn phục vụ cho điện ảnh truyền hình, cung cấp các đạo cụ chế tác, diễn viên, người quản lí ẩm thực, bộ phận phục vụ đến lúc đó sẽ cực kỳ náo nhiệt, đến lúc đó có thể tạo điều kiện cho mọi người làm, nơi này có thể phát triển trở thành toàn văn hóa của toàn dân tộc, những cảnh quan độc đáo sẽ đem nơi này trở thành một khu du lịch đầy tiềm năng. Chúng ta có thể sử dụng căn cứ điện ảnh truyền hình này để trưng bày văn hóa của dân tộc Trung Hoa, tái hiện lại tất cả những cảnh tượng nguyên thủy, phong cách cổ xưa này và toàn bộ khung cảnh dân gian nông thôn có thể là nơi du lịch cho khách thăm quan…

Mọi người đều hiểu những lời mà Diệp Trạch Đào nói, cảm giác được nếu như nơi này trở thành căn cứ điện ảnh có thể có người đến chụp ảnh quay phim, trong lòng mọi người cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, cho nên tạm thời không nghĩ ra chuyện gì cả.

Diệp Trạch Đào nói thêm:

- Tiếp theo tôi sẽ nói những chuyện có liên quan đến điện ảnh nói cho mọi người nghe. Xây dựng cơ sở điện ảnh truyền hình này suy cho cùng cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích của mọi người, hiện tại mọi người đều ở trong những gian nhà cũ nát, đến khi có sự quy hoạch mảnh đất này thì có thể xây dựng những khu nhà mới, mọi người có thể chuyển đến đó ở. Đến lúc đó cuộc sống của mọi người sẽ có cả thương nghiệp khu và vui chơi giải trí, mọi người đều có một khuôn viên nho nhỏ, mọi người có thể sử dụng nó làm phòng cho thuê, mọi người nghĩ thử xem, nếu như như thế thì tiền cho thuê nhà sẽ lớn hơn tiền thu nhập của mọi người bây giờ là bao nhiêu?

Không ngờ kế hoạch quy hoạch lại là như thế, những người ban đầu vốn phản đối đều đứng hết cả lên để bàn luận.

Một người trẻ tuổi nói:

- Bí thư Diệp, sẽ có nhiều người như thế đến chỗ này chơi sao?

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Ông chủ người ta dám đầu tư ba tỷ vào còn không lo có người đến, anh còn lo lắng điều gì chứ?

Mọi người nghĩ cũng đúng, ông chủ dám đầu tư ba tỷ vào, không kiếm ra tiền thì người ta còn đầu tư vào làm gì.

Diệp Trạch Đào nói:

- Mọi người yên tâm, sau khi xây dựng nơi này xong, nơi này chắc chắn sẽ trở thành điểm du lịch của cả nước, cũng sẽ trở thành khu căn cứ điện ảnh truyền hình lớn nhất Trung Quốc, đến lúc đó nơi này sẽ trở thành trung tâm điện ảnh truyền hình lớn nhất Trung Quốc, mỗi năm lượng người đến sẽ rất đông, lúc đó nhà của mọi người sẽ được dùng để mở khách sạn nhỏ, khi đó chỉ cần tiền nhà của mọi người thôi mỗi tháng cũng kiếm được hơn chục nghìn.

A!

Mọi người nghe thấy mỗi tháng có thể thu được cả chục nghìn, đều thất kinh.

- Bí thư Diệp, nếu thực sự là như thế, chỉ cần ngồi không cũng ăn không hết rồi!

Một người phụ nữ trung niên lên tiếng nói.

Diệp Trạch Đào cũng cười nói:

- Bây giờ thu nhập của mọi người một năm cũng được mấy trăm tệ, đến lúc đó cuộc sống của mọi người sẽ được cải thiện tốt đẹp hơn, không nói đến mười nghìn, mấy nghìn tệ cũng có thể có được, hơn nữa chính phủ sẽ có hệ thống chữa bệnh bảo hiểm dưỡng lão, đến lúc mọi người già rồi còn có thể nhận được lương hưu, người già sẽ được nuôi dưỡng, hơn nữa người dân trong huyện còn có thể trở thành một trong số những cổ đông của cơ sở điện ảnh, đến lúc đó có thể cùng nhau hưởng lợi.

Bây giờ tất cả mọi người ở đây đều đã bị sự miêu tả của Diệp Trạch Đào về kế hoạch tốt đẹp thu hút, nghĩ đến những ngày tháng tươi đẹp sau này, đã có rất nhiều người không còn nghĩ đến việc phản đối nữa.

Lí Đại Hổ lúc này lại lớn tiếng nói:

- Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, đừng nghe bọn họ lừa gạt, bây giờ thu hồi đất, đến lúc đó mọi người cũng không được ích lợi gì đâu!

Đúng thế!

Có mấy người làm quan mà giữ lời đâu, nhân dân lại cảm thấy bất an đứng lên.

Tên Lí Đại Hổ này không ngừng quấy rối.

Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua chỗ Lí Đại Hổ cười nói:

- Lí Đại Hổ nói rất hay, mọi người lo lắng chuyện này chứng tỏ mọi người suy nghĩ rất tỉ mỉ chuyện này rồi, tôi là Bí thư Huyện ủy, chắc chắn sẽ không rời khỏi huyện Lục Thương, đến lúc đó nếu như thực sự lừa mọi người thì mọi người có thể đến thu hồi nhà của tôi, lần này chúng tôi thu hồi đất đầu tiên là để xây dựng khu nhà ở cho mọi người, tiếp theo nữa là các khoản bảo hiểm của mọi người sẽ do các doanh nghiệp chịu trách nhiệm chi trả, cứ như thế, mọi người có thể có các dạng bảo hiểm giống như những người trong thành phố, gia đình khó khăn có mức sống thấp có thể được đảm bảo cuộc sống, xin hỏi mọi người một chút, mọi người còn lo lắng điều gì nữa đây?

Ngẫm nghĩ kỹ những gì mà Diệp Trạch Đào nói, nhà ở sẽ không còn cũ nát như nhà cửa bây giờ, lại có các loại bảo hiểm, hơn nữa bước tiếp theo là xây dựng căn cứ điện ảnh cũng có khả năng thành hiện thực, sự phẫn nộ của mọi người cũng dần biến mất.

Một người trẻ tuổi hỏi:

- Bí thư Diệp, căn cứ điện ảnh truyền hình này thực sự có thể xây dựng được?

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Mọi người có thể không biết, trung ương đã đem huyện chúng ta liệt vào danh sách huyện thí điểm xây dựng sản nghiệp dân tộc rồi, ngoài hạng mục xây dựng căn cứ điện ảnh truyền hình ra, còn cho xây dựng cơ sở sản xuất ô tô, khu sản xuất nguồn năng lượng, khu sản xuất điện thoại thông minh, khu chế xuất công nghiệp, sẽ ngày càng có nhiều dự án được đầu tư vào, đến lúc đó, không chỉ có mọi người mà những người ở xã khác cũng sẽ có cuộc sống tươi đẹp hơn!

Khi nói chuyện, Diệp Trạch Đào đang ngồi ghế liền đứng lên.

Lớn tiếng nói:

- Mọi người nghèo khó quá lâu rồi, mọi người không có hy vọng thay đổi cuộc sống của mọi người sao?

Nhân dân lúc này đã hoàn toàn hy vọng vào tương lai sau này, cho nên tất cả đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:

- Trung ương vẫn luôn chú ý đến việc phát triển những khu vực nghèo khó, tình hình nghèo đói của huyện chúng ta được được trung ương đặc biệt coi trọng, liệt chúng ta vào danh sách làm huyện thí điểm, mục đích chính là để tất cả chúng ta có cơ hội cải thiện cuộc sống, chính là muốn cho chúng ta xóa đói giảm nghèo, lần này lãnh đạo của huyện đến thành phố, đã có một vài dự án vài tỷ đã được xác nhận, huyện chúng ta được đón những cơ hội phát triển cực lớn, mọi người nói thử xem, mọi người có muốn vứt hết những tương lai tốt đẹp đó đi không, hay là đi theo đảng theo trung ương để có một bước tiến lớn, có một ngày mai tươi đẹp!

Lời nói của Diệp Trạch Đào rất có sức mạnh, nghĩ đến tương lai tốt đẹp như lời miêu tả của Diệp Trạch Đào, một người trẻ tuổi lớn tiếng nói:

- Bí thư Diệp thực sự có ngày đó sao?

Lại một người phụ nữ lớn tiếng nói:

- Chúng tôi thực sự có thể sống những ngày tháng như những người ở thành phố sao?

- Mọi người yên tâm, tiêu chí của đảng chúng ta, chính là toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, chỉ cần mọi người tin tưởng vào đảng vào chính phủ, thì cuộc sống tươi đẹp của mọi người sẽ đến, đến lúc đó mảnh đất này sẽ biến thành nơi ồn ào náo nhiệt, đến lúc đó sẽ trở thành nơi phát triển kinh tế trọng điểm của Hoa Hạ!

Nhìn về phía hai người trẻ tuổi, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Nếu lúc đó mọi người cảm thấy chỉ dựa vào tiền thuê nhà để sống thì quá nhàm chán, cũng có thể tham gia vai diễn quần chúng trong phim, không chừng lại trở thành minh tinh cũng nên!

Lời nói hài hước của Diệp Trạch Đào khiến tất cả mọi người nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK