Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp một tiếng, Vi Hoành Thạch vỗ lên mặt bàn một cái, trong lòng rất giận dữ!

Vi Hoành Thạch đã xem những nội dung trên mạng lâu lắm rồi, bây giờ trên mạng đang tràn lan cảnh tượng khó coi của Tra Tiểu Vĩ, tuy rằng đã xử lý che mờ, nghe tiếng nói của Tra Tiểu Vĩ, xem lại cảnh tượng của Tra Tiểu Vĩ với hai cô gái đó, Vi Hoành Thạch vô cùng tức giận.

Việc này khiến mọi người đều cười nhạo vào mặt mình rồi, ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của mình nữa.

Thành ranh này sao lại có thể làm những chuyện như vậy được?

Vậy mà mình không nhận ra!

Nhớ lại dáng vẻ luôn cẩn thận của Tra Tiểu Vĩ khi còn bên cạnh mình, lại nghe cái kiểu khí khái của Tra Tiểu Vĩ lúc ở huyện Thảo Hải, Vi Hoành Thạch không thể nào tin được đó cùng là một con người.

- Bí thư, tình hình là thế này, bây giờ trên mạng bàn luận vô cùng sôi nổi!

Tay thư ký mới nói nhỏ.

- Bây giờ thằng Tra Tiểu Vĩ đó đang ở đâu?

- Anh ấy đang đợi bên ngoài ạ.

Nén cơn giận xuống một chút, Vi Hoành Thạch nói:

- Gọi nó vào đây.

Lúc này trông khuôn mặt Tra Tiểu Vĩ rất tiều tụy, không còn có kiểu phấn khởi chỉ đạo như lúc ở huyện Thảo Hải nữa.

Bước qua cửa, Tra Tiểu Vĩ tuyệt nhiên không dám ngồi xuống, chỉ đứng cúi đầu ở đó mà nói:

- Sếp ơi, tôi đã làm anh mất mặt rồi!

Vi Hoành Thạch cầm một tờ báo trên bàn lên đập mạnh lên đầu Tra Tiểu Vĩ.

- Tra Tiểu Vĩ, mày xem xem mày đã làm cái trò gì thể hả, cho mằy đến Hắc Lan để mày làm việc, mày hay thật làm việc trên người con đàn bà, lại còn làm cả hai nữa!

Chỉ vào máy vi tính trên bàn, Vi Hoành Thạch nói:

- Mày tự xem đi, xem đi, xem mày đã làm cái trò gì thế kia?

Vi Hoành Thạch tức giận đến nỗi môi cũng run rẩy.

Chưa bao giờ nhìn thấy Vi Hoành Thạch tức giận đến mức độ như vậy, Tra Tiểu Vĩ sợ đến mức còn không dám thở mạnh, chỉ biết đứng đó chịu trận.

Sắc mặt Tra Tiểu Vĩ trở nên trắng bệch.

Một lúc sau, Vi Hoành Thạch nghĩ đến từ trước đến nay Tra Tiểu Vĩ vẫn một lòng trung thành theo mình, bèn chỉ vào ghé sô fa nói:

- Ngồi xuống đi, kể đầu đuôi câu chuyện!

Trong lòng Vi Hoành Thạch cũng hiểu, lần này chắc chắn Tra Tiểu Vĩ đã trúng kế rồi. Ngay trước mặt nhiều lãnh đạo huyện như vậy, ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện cơ chứ, trong hoàn cảnh đó Tra Tiểu Vĩ sơ xuất cũng có nguyên do của nó, quan trọng là phải làm cho rõ. Nếu như việc này là do có người bố trí thì sẽ phải mượn luôn cớ này để ra tay một chút thôi.

Đôi mắt của Vi Hoành Thạch thậm chí còn lộ vẻ sát khí. Ông ta cảm thấy việc này rất có khả năng là thủ đoạn của Diệp Trạch Đào, nếu như túm được chứng cứ làm việc này là Diệp Trạch Đào thì cũng sẽ dễ dàng chơi lại, nhất định phải đánh cho Diệp Trạch Đào không có cách gì trở mình được.

Nghe thấy giọng Vi Hoành Thạch đã dịu đi, Tra Tiểu Vĩ lập tức nước mắt ngắn dài:

- Bí thư Vi, tôi bị người ta giăng bẫy rồi!

Hừ một tiếng, Vi Hoành Thạch nói:

- Nếu như cậu hành động đàng hoàng, ai dám giăng bẫy cậu?

- Là Diệp Trạch Đào, chắc chắn là do Diệp Trạch Đào làm đấy ạ!

- Cậu kể lại tỉ mỉ xem nào. Mắt Vi Hồng Thạch bỗng lóe sáng, nếu như Tra Tiểu Vĩ có thể túm được chứng cứ thì việc này dễ rồi.

- Bí thư Vi, lúc đó là thế này ạ, khi mọi người đang hát karaoke, có hai cô gái nói gian phòng kia rất là yên tĩnh, tôi sợ ồn ào nên theo cô ta sang đó, mọi người đều không làm gì cả, trong phòng đó còn có một cô tên Tiểu Hồng, chúng tôi chỉ ngồi đó mà nói chuyện phiếm thôi.

Nghe thấy Tra Tiểu Vĩ muốn lấp liếm chuyện lớn thành chuyện nhỏ, Vi Hoành Thạch hừ một tiếng nói:

- Chúng mày làm những trò gì người ta đều ghi hình hết rồi, mày còn làm bộ để lòe tao hả?

Trong khi nói, Vi Hoành Thạch mở tiếng trong máy vi tính ra.

- Anh Vĩ, cái đó của anh đúng là khủng không?

Một giọng nữ uốn éo hỏi.

Giọng Tra Tiểu Vĩ rất to, cười ha hả đáp:

- Anh còn rất là cứng nhọn nữa, đừng nói là hai người các em, thêm vài người nữa cũng chưa đủ!

- Hi hi! Thật sự anh không dùng Viagra đấy chứ?

- Để đáp ứng hai em thì anh cần gì chứ?

- Anh khoác lác rồi?

- Không tin chúng ta thử nhé?

Lại cười khẽ một trận.

Tra Tiểu Vĩ nghe đến đây, mồ hôi trên đầu lại túa ra, cảnh quay trong vi tính đó anh ta đã xem từ lâu rồi, quay rất là rõ ràng, toàn bộ cảnh tượng của anh ta lúc đó đều ghi lại hết.

Nhớ lại lúc đó quần áo của ba người đều đã cởi hết.

Tra Tiểu Vĩ chợt nhớ ra lúc đó cô gái tên Tiểu Lộ còn cố ý bật đèn sáng lên, nói là để cho mình chiêm ngưỡng thân hình cô ta.

Đúng rồi, căn phòng đó có cửa, lúc đó Tiểu Hồng đóng cửa lại, mình mới thấy hoàn toàn yên tâm.

- Anh Vĩ, hay là anh bao cả hai đứa em đi, thổi kéo đàn hát cả hai chúng em đều rất rành, cho anh mỗi ngày hai hiệp, sướng nhất anh rồi.

- Anh Vĩ làm sao mà dám bao hai đứa mình, người ta là Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, là lãnh đạo lớn mà!

Tra Tiểu Vĩ cười ha ha:

- Cái này thì anh cần phải kiểm tra hai em trước, nếu trình độ vượt trội, thì sẽ suy nghĩ, ha ha!

Nghe đến đây, Tra Tiểu Vĩ vội nói với Vi Hoành Thạch:

- Sếp, những lời này là em nói đùa thôi, không phải thật đâu!

Vi Hoành Thạch chẳng nói năng gì, nhắm mắt ngồi trên ghế của sếp.

Trong máy vi tính vẫn tiếp tục phát đoạn video.

- Anh Vĩ, nghe nói anh từ Kinh thành tới, vợ anh không theo bên cạnh, thường ngày anh có muốn làm chuyện này không?

Cả đoạn hội thoại đều là những lời rất thô thiển, khiến Vi Hoành Thạch nghe mà trong lòng cảm thấy căm phẫn.

Sau đó là tiếng va đập của hai nữ một nam trong cơn mây mưa hoan lạc.

Một hồi lâu sau, một giọng nữ nói:

- Thế nào, anh Vĩ, kỹ thuật của bọn em tuyệt vời chứ?

- Rất tuyệt, với vợ anh chưa bao giờ có được cảm giác sung sướng như vậy, hai em thật tuyệt vời!

- Anh Vĩ, nói phải giữ lấy lời nhé, hai chúng em sau này sẽ theo anh đấy!

- Đáng tiếc là Trung Quốc chỉ có thể một chồng một vợ thôi, nếu không thì anh đem cả hai em về làm thiếp, ha ha!

Cả đoạn hội thoại thế là kết thúc.

Trong văn phòng im phăng phắc, nhìn Tra Tiểu Vĩ đang mồ hôi ướt đẫm, Vi Hoành Thạch nói:

- Cậu thử nói xem, việc này giải quyết sao?

Tra Tiểu Vĩ biểu hiện dáng vẻ đáng thương nói:

- Sếp, em bị oan!

Vi Hoành Thạch rít lên:

- Tiểu Vĩ ơi, Tôi vẫn luôn kỳ vọng nhiều nơi cậu, mới hy vọng cậu đến thành phố Hắc Lan có việc để làm, cậu xem cậu đi, khiến tôi rất thất vọng!

Nói đến đây, Vi Hoành Thạch lại hỏi:

- Cậu nói cậu bị oan, thế chứng cứ đâu?

Tra Tiểu Vĩ đau khổ trong lòng, mình đi đâu lấy chứng cứ bây giờ, hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ chứng cứ hãm hại mình nào của Diệp Trạch Đào cả, ngược lại bằng chứng mình làm cái việc này rành rành ra đó.

- Sếp, làm sao bây giờ?

Sau khi xảy ra chuyện, Tra Tiểu Vĩ lập tức phi đến chỗ Vi Hoành Thạch ngay, anh ta biết chuyện này quá lớn, hoàn toàn là loại hành vi tổn hại đến hình tượng cán bộ, cũng chỉ có Vi Hoành Thạch mới có khả năng gỡ chuyện này cho anh ta thôi.

- Cậu nói lúc đó Diệp Trạch Đào lên thành phố à?

Tra Tiểu Vĩ bèn kể lại tình hình hôm đó.

Sau khi nghe xong,Vi Hoành Thạch nhíu mày nói:

- Việc hát karaoke là do cậu đề nghị à?

- Vâng ạ, đề nghị nhất thời lúc đó.

Vi Hoành Thạch liền gõ nhẹ xuống bàn, một lúc sau nói:

- Đây chắc không phải là hành vi có mưu tính trước đâu!

Tra Tiểu Vĩ cũng cảm thấy chuyện như thế này hoàn toàn không thể tính toán trước, càng không phải do Diệp Trạch Đào làm. Sở dĩ nói là do Diệp Trạch Đào giăng bẫy mục đích là để mượn cớ mà tranh thủ sự đồng tình của Vi Hoành Thạch.

- Thế này nhé, cậu cứ đợi đã.

Đuổi Tra Tiểu Vĩ ra ngoài, trong lòng Vi Hành Thạch vô cùng buồn bực, phái một tay Thư ký mình cho là thông minh nhất đến thành phố Hắc Lan, không ngờ rằng, mới chỉ vài ngày diễu võ, Tra Tiểu Vĩ đã thất bại thảm hại, mà lại là việc hoàn toàn chưa đánh cái nào đã bại, việc này khiến cho tâm trạng Vi Hoành Thạch trở nên vô cùng khó chịu.

Nghĩ một hồi lâu rồi nhấc điện thoại gọi cho Dương Hiên ở tỉnh Ninh Hải.

- Bí thư Dương, bên tỉnh các anh nhìn nhận thế nào về chuyện của Tra Tiểu Vĩ?

Chuyện này cũng nổi tiếng ở tỉnh Ninh Hải, Dương Hiên cũng không vui vẻ gì.

Nhận điện thoại của Vi Hoành Thạch, Dương Hiên nói:

- Bí thư Vi, chuyện của Tra Tiểu Vĩ trong tỉnh đã thảo luận rồi, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ xấu, tính chất xấu. Một người cán bộ Đảng mà lại làm chuyện như thế này ở đó, lại còn nói ra cả những lời như vậy, không có cách nào giải thích cho dư luận được cả. Trong tỉnh có mấy quyết định, một là Ủy ban kỷ luật thành phố cử người đi điều tra Tra Tiểu Vĩ, có khả năng phải tiến hành xử phạt kỷ luật hành chính Đảng.

Vi Hoành Thạch hiểu câu nói sau cùng, nếu như mình đuổi Tra Tiểu Vĩ đi thì tỉnh Ninh Hải cũng sẽ không làm gì quá đâu.

Sắc mặt có đôi chút khó coi, Vi Hoành Thạch biết lần này Tra Tiểu Vĩ không có cách nào ở lại huyện Thảo Hải được nữa rồi!

Dương Hiên lại nói:

- Đã xảy ra chuyện thế này, Huyện ủy Thảo Hải phải ghánh trách nhiệm. Cán bộ lãnh đạo chơi gái, hành vi cũng xấu xa, đối với Bí thư Huyện ủy Khương Chính Quyền thì bị phạt cảnh cáo. Thứ ba: yêu cầu Huyện ủy Thảo Hải nhằm vào việc này để tăng cường xây dựng tác phong Đảng trong sạch hóa bộ máy chính trị. Thứ tư: yêu cầu thành phố Hắc Lan cử nhân viên tiến hành điều tra về trách nhiệm của lãnh đạo huyện Thảo Hải trong sự việc này.

Đến đây, Dương Hiên tiếp tục nói:

- Lần này xảy ra chuyện, lộ rõ ra tư tưởng ý thức của cán bộ một số địa phương chúng ta thoái hóa rồi, toàn tỉnh sẽ tiến hành hoạt động giáo dục tác phong kỷ luật Đảng trong phạm vi toàn tỉnh, bài học kinh nghiệm sâu sắc!

Diệp Trạch Đào dĩ nhiên là không xíu ảnh hưởng gì cả!

Điều này càng khiến cho Vi Hoành Thạch buồn bực hơn.

- Bí thư Vi, thông qua Sở công an tỉnh cử người đến Thảo Hải điều tra, sự việc này là do chỗ vui chơi đó đuổi việc một tay bảo vệ, tay bảo vệ đó bất mãn, bí mật đặt một máy quay ở trong phòng, rồi sau đã tiến hành tố cáo và truyền bá băng hình, việc này đang tiến hành xử lý.

Dương Hiên lại bổ xung thêm một câu.

Vi Hoành Thạch kinh ngạc cầm ống nghe, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu ra.

Gọi điện thoại xong, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, rít một tiếng:

- Cái thằng Diệp Trạch Đào này thật là lợi hại!

Nghĩ một lúc rất lâu, Vi Hoành Thạch tự nhủ:

- Thôi, tạm thời thế đã, thay thế nhiệm kỳ mới xong rồi lại tính kế tiếp, giải quyết một số việc ở Kinh thành trước rồi nói sau vậy.

Vốn dĩ cho rằng một tay Chủ tịch huyện tép riu thì phái Tra Tiểu Vĩ đi là có thể giải quyết được vấn đề. Bây giờ thành ra thế này, ai cũng biết Tra Tiểu Vĩ là thư ký của mình rồi, đối với tiếng quan của mình cũng tương đối xấu. Xảy ra sự việc của Tra Tiểu Vĩ, Vi Hoành Thạch lại cần làm thêm một việc, đó chính là phải nhanh chóng dập tắt sự ảnh hưởng xấu do chuyện của Tra Tiểu Vĩ đem lại, tạm thời cũng mất đi ý tưởng tiếp tục trừng trị Diệp Trạch Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK