Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc Hà Học Sinh đến thành phố Cừ Dương không nằm ngoài việc đi ngang qua mà thôi. Toàn bộ trình tự đều rất quy củ không hề có nơi nào đặc biệt. Có duy nhất một điểm đặc biệt là đó là trong một thời gian ngắn mà Thành ủy đã có thêm hai Phó chủ tịch thành phố trẻ tuổi. Việc này đối với các cán bộ ở thành phố Cừ Dương mà nói là một việc lớn.

Lần này liên tiếp xảy ra mấy việc làm cho các cán bộ đến họp đều phải bất an. Một người điều hành bộ máy hoạt động của Thành ủy. Không một ai biết rằng bộ máy chính quyền mới sẽ làm việc như thế nào ngoài việc gẫy cầu. Tuy rằng không có quan hệ quá lớn với thành phố Cừ Dươn. Nhưng mọi người đều hiểu rằng sau khji xảy ra chuyện như vậy không ai có thể biết rằng ở trên tỉnh sẽ có hành động như thế nào, sẽ đem đến ảnh hưởng như thế nào cho mọi người.

Đương nhiên, cũng có nhóm người vui mừng. Các cán bộ ở huyện Lục Thương tỏ ra rất vui mừng.

Hội nghị cán bộ lãnh đạo toàn thành phố kết thúc. Diệp Trạch Đào liền bị các quan chức ở huyện Lục Thương vây quanh.

Loại chuyện như thế này mọi người đều có thể hiểu được. Trong một thời gian ngắn huyện Lục Thương đã lên cấp. Bí thư huyện ủy còn thăng lên làm Ủy viên thường vụ thành ủy. Đối với quan chức ở huyện Lục Thương mà nói đây là một chuyện lớn.

Cam Lệ Bình cười tươi như hoa. Cô ta là người đầu tiên đứng về phía Diệp Trạch Đào. Cũng coi như là nhân vật nguyên lão thuộc phe của Diệp gia. Khi thấy Diệp Trạch Đào thăng chức nhanh như vậy nghĩ tới việc sẽ cùng Diệp Trạch Đào không ngừng thăng chức, vị trí của cô ta chắc chắn cũng sẽ tăng theo thì tâm trạng của cô ta vui mừng khôn siết.

- Chủ tịch thành phố Diệp, hôm nay mọi người đều ở đây. Anh cần phải mời mọi người uống rượu mừng rồi.

Cam Lệ Bình vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Diệp nhất định phải mời mọi người uống rượu mừng.

Lưu Định Khải cũng tiếp lời nói.

Cố Lâm Cao cũng nói:

- Hôm nay có lẽ không được rồi, vừa mới tuyên bố xong thêm vào đó Bộ trưởng Hà cũng chưa dời khỏi đây. Thành phố sẽ mở tiệc rượu thôi. Để mai đi, lần này Bí thư Diệp thăng chức. Chúng ta phải chúc mừng ra trò.

Gã cũng tỏ ra hết sức vui mừng, đầu tư vào Diệp Trạch Đào xem như đã đầu tư đúng chỗ rồi. Có sự thăng tiến không ngừng của Diệp Trạch Đào gã tin rằng con trai gã cũng sẽ có tiền đồ sáng lạn.

Nghĩ đến lúc bỏ phiếu dứt khoát không chút do dự của mình cho Diệp Trạch Đào. Cố Lâm Cao sau đó cũng lo sợ. Lúc đó nếu mình có một chút do dự thì sẽ không thể có ngày hôm nay.

Mọi người đều biết sự việc rõ ràng là như vậy. Vị trí của Diệp Trạch Đào đã khác xưa, không chỉ là Bí thư của một huyện mà còn là Phó chủ tịch ủy viên thường vụ thành phố Cừ Dương. Trong thời gian ngắn nhưng quan hệ ngoại giao của Diệp Trạch Đào sẽ nhiều hơn rất nhiều. Không gian của Diệp Trạch Đào trong thời gian ngắn cũng mở rộng ra rất nhiều.

Diệp Trạch Đào nhìn những đứng xung quanh thuộc phe mình cũng cảm thấy rất vui mừng. Dù sao mình cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nhìn lại mới thấy thật nhanh. Hơn 24 tuổi đã là Bí thư huyện ủy. Giờ mới qua hơn một năm. Tới nay tính ra mình mới chưa tới 27 tuổi đã trở thành Phó chủ tịch thành phó một chức vụ khá cao. Đây là việc mà chưa bao giờ mình nghĩ tới.

Không tính toán tuổi thì vẫn còn chưa biết được. Vừa tính toán Diệp Trạch Đào cũng phải giật mình.

Có phá cách thêm cũng không thể.

Diệp Trạch Đào đứng ở đó có chút sững sờ.

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh sao vậy?

Cảm thấy Diệp Trạch Đào không tập trung tinh thần Cam Lệ Bình liền hỏi một câu.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới tỉnh ra từ trong những suy nghĩ sâu xa, mỉm cười nói:

- Được, ngày mai tôi mời mọi người uống vài ly.

Nói rồi mọi người huyên náo cùng Diệp Trạch Đào đi về phía khách sạn nơi Diệp Trạch Đào ở.

Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra một sự việc. Tôn Lôi không có mặt ở đây, cũng không thấy bóng dáng Nhiếp Tiểu Vĩ đâu cả, Phó chủ tịch huyện Lật Vì Thư, Trưởng ban tuyên giáo Lạc Vũ, Trưởng ban tổ chức Du Hiểu Lệ đều không có mặt ở đây. Thấy những người này đều không có mặt ở đây. Diệp Trạch Đào cũng biết rằng Lạc Vũ, Du Tiểu Lệ nhất định đã đi gặp người đứng sau lưng họ ở trên tỉnh. Hai người bọn họ vẫn cần phải nghe lời mình. Vấn đề quan trọng là ba người kia. Ba người đó vẫn là những người mình phải chú ý.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng chỉ nhìn lướt qua những người này. Không hề thể hiện ra bên ngoài.

Sau khi mọi người vào phòng của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào liền hỏi về tình hình công việc ở huyện.

Việc lần này do Cố Lâm Cao báo cáo lại.

Tuy rằng đã dời khỏi huyện nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nắm được tình hình phát triển ở huyện. Hôm nay sau khi trực tiếp nghe Cố Lâm Cao hồi báo Diệp Trạch Đào rất hài lòng với tình hình phát triển ở huyện Lục Thương.

- Bí thư Diệp, ở đây không có người ngoài tôi nói thẳng. Ở huyện có một số đồng chí kéo bè kéo cánh. Việc chính sự thì khong lo làm. Tôi cho rằng huyện ủy cần phải chấn chỉnh những hành động như vậy:

Hiện giờ Cam Lệ Bình quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào. Hoàn toàn xem sự phát triển của Diệp Trạch Đào là sự phát triển của mình, làm người thuộc phe Diệp gia. Cam Lệ Bình là loại người có gì nói lấy.

- Hả?

Diệp Trạch Đào nhìn những người đang ngồi ở đây.

Đều là những người đáng tin cậy của Diệp gia cũng không sợ bị truyền ra bên ngoài.

Kiều Ứng Xương nói:

- Ôi, ông Nhiếp chính là người như vậy, cần nói đến chuyện này rồi.

Lời nói này dẫn ra lời nói của Cam Lệ Bình.

Kiều Ứng Xương cũng biết có được sự phát triển của Diệp Trạch Đào thì gã mới có được sự phát triển. Vốn dĩ trong chốn quan trường này việc nói xấu sau lưng người khác là nên làm. Nhưng hai người tỏ ra rất thẳng thắn không có bất cứ băn khoan nào.

Diệp Trạch Đào hiểu rằng Kiều Ứng Xương suýt nữa thì mấy lần bị hạ chức. Nếu như không có sự ủng hộ của mình thì gã căn bản không thể ngồi ổn định vị trí này. Gã là người sẽ quyết tâm theo mình đến cùng.

Khi nghe nói tới Nhieepr Tiểu Vĩ. Diệp Trạch Đào liền nghĩ tới người đứng sau nâng đỡ Nhiếp Tiểu Vĩ.

Vốn dĩ Nhiếp Tiểu Vĩ ở thành phố Kênh Dương cũng có hai hậu thuẫn có quyền uy. Một người là Phó bí thư thành ủy, người còn lại là Phó chủ tịch thường trực thành phố. Theo lí mà nói hậu thuẫn của gã ở trên thành phố cũng khá tốt. Nhưng, lần này sau khi trong nội bộ tỉnh có sự thay đổi bộ máy điều hành. Đầu tiên cần đem Phó chủ tịch thường trực thành phố Phiền Cao Thọ điều tới thành phố Bình Xuyên đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố. Thật ra cũng Na Khai có ý là nhường chức. Trong một thời gian ngắn đã để Nhiếp Tiểu Vĩ mất đi một chỗ dựa vững chắc. Hiện tại có thể Nhiếp Tiểu Vĩ cũng chưa biết được người họ hàng của gã là Phó bí thư thành ủy Lỗ còn đang khó giữ được chỗ đứng, cũng không biết rằng hôm nay sau khi đi gặp Lỗ Hưng Chí sẽ có biểu hiện như thế nào.

Diệp Trạch Đào nếu đã biết được tình hình của Nhiếp Tiểu Vĩ. Liền biết được sau này muốn đối phó với Nhiếp Tiểu Vĩ không còn khó khăn nữa.

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến một nơi quan trọng. Cùng với sự sụp đổ của Lỗ Hưng Chí, Nhiếp Tiểu Vĩ khi mất đi chỗ dựa liệu có thể còn kiềm chế được tình hình hay không.

Theo tính cách của Nhiếp Tiểu Vĩ gã nhất định không cam tâm. Trong tình hình như vậy nếu Phương Siêu Minh muốn hành động tất nhiên sẽ để mắt tới Nhiếp Tiểu Vĩ.

Xem ra đối với Nhiếp Tiểu Vĩ đã đến lúc đối phó với hắn rồi.

Hướng ánh mắt về phía Lưu Định Khải, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Công việc của các cậu cần làm tốt hơn chút nữa.

Lưu Định Khải sững sờ trong lòng đang nghĩ lẽ nào Bí thư Diệp chưa hài lòng về công việc chính trị và pháp lý?

Cẩn thận nghĩ lại về công việc của mình, Lưu Định Khải vẫn không phát thấy có vấn đề gì, chỉ có thể nói:

- Xin Bí thư Diệp cứ yên tâm, chúng tôi sẽ làm tốt mọi việc.

Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn sang Cam Lệ Bình nói:

- Bí thư Cam, lần này đi trên đường chúng ta gặp phải sự cố sập cầu. Theo tôi thấy việc này việc này rất có thể có dính líu tới vấn đề tham nhũng. Lãnh đạo tỉnh rất coi trọng chuyện này. Các cậu cần có sự nhạy cảm của người làm chính trị.

Cam Lệ Bình cũng là một nhân vật có sự nỗ lực. Ngồi lên chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật bị Diệp Trạch Đào nhắc nhở lập tức liền hiểu. Cây cầu đó đã bị gãy bên trong chuyện này nhất định tồn tại vấn đề tham nhũng. Toàn tỉnh chắc chắc sẽ có một nhóm người bị cách chức. Một quy mô lớn chống tham nhũng chắc chắn sẽ xảy ra.

Diệp Trạch Đào vì sao lại nhắc tới chuyện này?

Trong đầu Cam Lệ Bình lấp tức suy nghĩ phân tích ý đồ trong chuyện này để biết đươc thực ra Diệp Trạch Đào đang nghĩ gì.

Mình nói là Nhiếp Tiểu Vĩ sao Diệp Trạch Đào lại nhắc tới chuyện tham nhũng?

Liên kết hai chuyện này lại ánh mắt Cam Lệ Bình sáng lên cảm thấy mình đã nắm bắt được vấn đề mấu chốt.

Thực ra, khi Diệp Trạch Đào vừa nhắc tới chuyện này trong lòng Cù Lâm Cao cũng suy nghĩ. Lập tức gã nắm được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Trong lòng suy nghĩ lẽ nào Diệp Trạch Đào đã hạ quyết tâm đụng tới Nhiếp Tiểu Vĩ?

Khi nghĩ tới việc Phiền Cao Thọ đã bị điều đi. Cù Lâm Cao ngầm gật đầu. Hóa ra sự ủng hộ của hai Ủy viên thường vụ. Diệp Trạch Đào cũng không tiện ra tay. Hiện giờ đã mât đi một. Sự cản trở sẽ ít đi nhiều.

Nhưng Cù Lâm Cao lại nghĩ tới việc của Lỗ Hưng Chí. Người này vẫn còn là Phó bí thư. Tuy rằng Diệp Trạch Đào đã trở thành Ủy viên thường vụ nhưng muốn động tới Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không dễ dàng gì.

Đang trong lúc nghĩ nhiều như vậy, Cù Lâm Cao cười ha ha nói:

- Nghe đồng chí Tiểu Vĩ đã nhiều lần nói Phó bí thư Lỗ là họ hàng của anh ta. Tin rằng Phó bí thư Lỗ cũng mong rằng huyện của chúng ta lập lên thành tích.

Câu nói này hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, người hiểu được chuyện này thì sẽ biết Cù Lâm Cao muốn nhắc tối vấn đề Lỗ Hưng Chí và Nhiếp Tiểu Vĩ vẫn luôn có mối quan hệ rất mật thiết. Ý là muốn ám chỉ nếu muốn động đến Nhiếp Tiểu Vĩ thì phải bước qua được Lỗ Hưng Chí.

Diệp Trạch Đào nhìn qua những người thân tín bên cạnh mình, mỉm cười nói:

- Ông Cố nói rất đúng, chúng ta nhất định cần dốc sức vào làm tốt mọi chuyện. Huyện Lục Thương đang trong giai đoạn phát triển quan trọng. Chúng ta cần theo sát tất cả các mặt của công việc, đặc biệt là cơ sở kiến thiết. Ủy ban kỷ luật của các cậu cần hoạt động tích cực, quyết không được để tham nhũng có không gian để nảy sinh.

Cam Lệ Bình nói:

- Chúng tôi vẫn luôn làm việc này.

Lý Tiến Lâm nói:

- Đúng vậy, không chú ý thì có thể xảy ra vấn đề ngay. Sự việc gẫy cầu lần này cũng nói lên vấn đề chất lượng là hết sức quan trọng, khâu giám sát là quan trọng.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Nghe nói trước khi điều Phó bí thư Lỗ tới thành phố của chúng ta đảm nhiệm chức Trưởng phòng xây dựng ở Sở giao thông tỉnh. Ở phương diện này ông ấy hẳn là có không ít kinh nghiệm. Sau này Phó chủ tịch thành phố Nhiếp có thể học hỏi kinh nghiệm ở ông ấy.

A!

Diệp Trạch Đào vừa nói như vậy, vẻ mặt của mọi người liền biểu hiện phấn khích hơn hẳn.

Cù Lâm Cao ho dữ dội.

Hơi thở của Cam Lệ Bình cũng nhanh hơn làm cho lồng ngực của cô ta thở không ngừng đập.

Trên khuôn mặt của Lưu Định Khải cuối cùng cũng hiểu ra hiểu rõ mọi chuyện.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Được rồi, lần này tỉnh tạm thời điều động tôi đến tổ điều tra sự cố. Mọi chuyện trong huyện mọi người cần phải chú ý nhiều.

Cam Lệ Bình nói:

- Dù sao cũng có Chủ tịch thành phố Diệp quan tâm. Có chuyện gì xảy ra chúng tôi sẽ thông báo kịp thời xin ý kiến của anh.

Diệp Trạch Đào liền thoáng nhìn Cam Lệ Bình, trong lòng suy nghĩ. Ngưi phụ nữ này nói lời câu này được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK