Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người ở chỗ Bí thư Hạo vũ nói chuyện một hồi. Sau đó, Diệp Trạch Đào mới cùng Trịnh Thành Trung dời khỏi nhà Bí thư Hạo Vũ.

Có thể nhìn ra Trịnh Thành Trung còn vui mừng hơn Diệp Trạch Đào.

- Rất tốt, hôm nay con đối đáp rất tốt!

Ngồi trên xe Trịnh Thành Trung nói với Diệp.

Lý Minh Thủy bí thư của Trịnh Thành Trung thật sự rất kinh ngạc, Diệp Trạch Đào không ngờ lại chạy đến cả chỗ của Bí thư Hạo Vũ!

Trong lòng Lý Minh Thủy thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào quả là người không đơn giản!

Nếu như Lý Minh Thủy biết được quan hệ giữa Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào thì đã không đến nỗi giật mình như vậy. Khi phát hiện Bí thư Hạo Vũ muốn gặp Diệp Trạch Đào, gã thật sự giật mình. Hiểu rằng Diệp Trạch Đào không non nớt như cái tuổi của hắn, đã lọt vào mắt của những người cấp cao nhất trong chính trị. Đối với Diệp Trạch Đào, Lý Minh Thủy chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cần thắt chặt hơn nữa quan hệ với Diệp Trạch Đào.

Làm Thư ký của Trịnh Thành Trung, tức là Lý Minh Thủy và Trịnh gia có một mối quan hệ vinh quang. Vốn dĩ đang lo lắng Trịnh Thành Trung không có người kế nghiệp, nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của Diệp Trạch Đào, Lý Minh Thủy hiểu rằng Trịnh gia đã chuyển trọng tâm sang cho Diệp Trạch Đào.

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế lái xe, Lý Minh Thủy đã suy nghĩ rất nhiều.

Trong lúc Lý Minh Thủy đang suy nghĩ thì Trịnh Thành Trung nói với gã:

- Minh Thủy, cậu cũng đã theo tôi một thời gian rồi, có nghĩ đến đến nơi khác làm việc không?

Lời nói này làm Lý Minh Thủy rất sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Trịnh Thành Trung có điều gì không hài lòng với mình?

- Bí thư Trịnh, ở bên cạnh ông tôi có thể học được rất nhiều thứ.

Chần chừ một chút Lý Minh Thủy nói.

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Minh Thủy, anh là người mà tôi tin tưởng nhất, không thể theo tôi suốt cả đời được. Đến nơi khác rèn luyện một chút thì bước tiếp theo tiền đồ phát triển của cậu mới càng rộng mở!

Diệp Trạch Đào sửng sốt, Trịnh Thành Trung sao có thể nói những lời này trước mặt mình?

Nghĩ lại Diệp Trạch Đào dường như đã hiểu ý của Trịnh Thành Trung.

Lý Minh Thủy đã đi theo Trịnh Thành Trung nhiều năm nay, là một nhân vật quan trọng trong thế lực của Trịnh gia. Hiện nay, lực lượng Trịnh hệ cho dù là cố ý hay vô ý đều bắt đầu vây quanh Lý Minh Thủy. Tiếp tục thế này, sẽ làm cho lực lượng Trịnh hệ bị phân hóa.

Nếu không có sự tồn tại của mình, Trịnh Thành Trung đương nhiên sẽ rất vui vẻ trước tình hình này. Nhưng hiện giờ Trịnh Thành Trung đã có người con rể là mình, lại sắp có thêm thằng cháu ruột. Trịnh Thành Trung tất nhiên phải tiến hành một số sắp xếp, để Lý Minh Thủy ra đi một là muốn nhắc nhở mọi người rằng Lý Minh Thủy chỉ là một thư ký. Hai là, nếu Lý Minh Thủy không có hai lòng, thì sẽ là một nhân tài đáng dùng, bên cạnh đó cũng có thể bồi dưỡng thành lực lượng kiên trung của Trịnh hệ.

Nhanh chóng nghĩ mọi việc một lần, Diệp Trạch Đào mới phát hiện Trịnh Thành Trung muốn thông qua việc này chỉ đạo mình.

Ngẫm lại thủ đoạn của Trịnh Thành Trung, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, một người đã ngồi lên chức cao như Trịnh Thành Trung, thì dùng một người không thể dùng quá lâu. Nếu như dùng quá lâu, thật ra sẽ làm cho người cấp dưới có cơ hội phát triển chắc chắn.

Việc này chính hắn cũng chưa từng nghĩ tới!

Trịnh Thành Trung và Lý Minh Thủy ở một bên nói chuyện, trong đầu Diệp Trạch Đào lại nảy sinh rất nhiều suy nghĩ.

Trong việc này cần quan tâm đến vấn đề lòng dạ rắn mềm!

Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một vấn đề mấu chốt. Lòng hắn có chút mền yếu, quá đề cao tình cảm. Nếu như mình tăng chức, phát triển không ngừng, bất cứ lúc nào mền lòng cũng có thể làm hại đến hắn.

Đối với việc Trịnh Thành Trung dùng người đã nói cho hắn một việc!

Về đến nhà họ Trịnh, Diệp Trạch Đào không ngờ vẫn nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu ngồi trong nhà.

- Em vẫn còn chưa đi sao?

Diệp Trạch Đào hỏi một cách nghi ngờ.

- Ông xã đã về rồi, em dù có việc cũng phải ở nhà cùng ông xã chứ!

Trịnh Tiểu Nhu không hề để ý tới sự có mặt của cha, cầm lấy áo khoác ngoài của Diệp Trạch Đào treo lên và cười nói.

Trịnh Thành Trung rất ít thấy được bộ dạng này của con gái, ông ta lắc đầu một cái. Trong lòng hết sức phức tạp, đứa con gái này của mình đã mở lòng rồi.

Nhìn bộ dạng này của con gái, Trịnh Thành Trung càng muốn giải quyết tốt chuyện giữa Diệp Trạch Đào và con gái.

Nhìn thấy quan hệ tốt giữa con gái và Diệp Trạch Đào, trong lòng Trịnh Thành Trung nghĩ đổi lại là một người khác, ông tacó thể sẽ không phải đau đầu đến vậy!

Nói thật lòng, Trịnh Thành Trung muốn lợi dụng quyền thế trong tay của mình ép Diệp Trạch Đào kết hôn với con gái mình. Nhưng đồng thời Trịnh Thành Trung cũng hiểu rằng sau lưng Diệp Trạch Đào vẫn còn tồn tại nhiều mối quan hệ khác nhau, suy nghĩ của ông căn bản là không có cách nào thực hiện được.

Thầm thở dài một tiếng. Hiện tại chỉ có thể duy trì như thế này!

Thoáng nhìn xuống bụng của con gái, Trịnh Thành Trung ít nhiều cũng có chút an ủi. Nếu chính thức gả con gái, sinh ra đứa con lại mang họ của kẻ khác. Như thế này lại tốt, con gái sinh ra đứa con lại mang họ Trịnh, bản thân cũng coi như có người nối dõi.

Suy nghĩ vòng vo nhiều lượt, Trịnh Thành Trung mới nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, con theo bố vào thư phòng, bố có chuyện muốn nói với con.

Rồi lại nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Con bận việc gì thì cứ đi làm đi.

Trịnh Tiểu Nhu cười đáp:

- Chuyện bí mật gì chứ, con cũng không được nghe sao?

Trịnh Thành Trung cười đáp:

- Con gái trong nhà làm việc của con là được rồi, không cần lo tới việc của đàn ông!

Trịnh Tiểu Nhu hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Vậy cũng được, hai người nói chuyện, em đi tìm Mộng Y.

Nói xong, cầm chiếc túi rồi ra ngoài luôn.

Bây giờ Trịnh Tiều Nhu trước mặt mình càng tỏ ra phong tình vạn chủng.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trịnh Tiểu Nhu. Diệp Trạch Đào làm sao không hiểu chứ, Trịnh Tiểu Nhu muốn đem hết những gì đẹp nhất thể hiện trước mặt hắn.

Nhìn bóng con gái đã khuất, Trịnh Thành Trung nói:

- Con lại đây, bố có việc muốn nói với con.

Hai người đi vào thư phòng của Trịnh Thành Trung.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Thành Trung trịnh trọng nói chuyện với hắn như vậy.

Diệp Trạch Đào không hề biết gì về suy nghĩ của Trịnh Thành Trung, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào trong lòng có chút bất an.

Sau khi ngồi xuống, Trịnh Thành Trung đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc.

Sau khi hai người châm thuốc Trịnh Thành Trung nói:

- Trạch Đào, quan hệ giữa con và Tiểu Nhu đã phát triển đến mức này rồi, bất luận thế nào đi nữa, con cũng đã trở thành con rể của bố.

Diệp Trạch Đào vội nói:

- Bố, con cảm thấy có lỗi với Tiểu Nhu, không thể cho cô ấy một gia đình hoàn chỉnh.

Trịnh Thành Trung mỉm cười gật đầu:

- Con có lòng như vậy là tốt, Chúng ta có thể thấy, hiện giờ Tiểu Nhu rất vui vẻ, nó rất bằng lòng với cuộc sống hiện giờ. Đây là một chuyện khó có được, các con nhất định phải trân trọng cuộc sống hiện giờ.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Bố cứ an tâm, con và Tiểu Nhu sẽ đều trân trọng.

- Người đàn ông phong lưu bên ngoài, bố cũng không can thiệp quá nhiều. Bố chỉ muốn nói với con, bố chỉ có duy nhất một đứa con gái này, nnếu nó đã lựa chọn con thì con cần phải trân trọng nó!

Diệp Trạch Đào chỉ biết gật đầu với câu nói này, hắn hiểu rằng việc của mình ít nhiều gì Trịnh Thành Trung cũng biết. Tuy rằng bản thân hắn đã rất cẩn thận, nhưng cũng khó tránh truyền đến tai của Trịnh Thành Trung, cũng may là gần đây không phát sinh chuyện nam nữ nào.

Hút được mấy điếu thuốc, Trịnh Thành Trung nói với Diệp Trạch Đào:

- Hôm nay gặp Tổng bí thư, con có cảm giác như thế nào?

Diệp Trạch Đào trầm tư một lát rồi nói:

- Con cảm thấy Trung Quốc có rất nhiều vấn đề, Tổng bí thư hạ quyết tâm thay đổi một số việc, nhưng xem ra có không ít cản trở.

Khẽ gật đầu, Trịnh Thành Trung nói:

- Ta có thể nhìn ra, chuyện này cho thấy con đã có suy nghĩ cho chuyện này. Tình hình của Trung Quốc thực sự là càng ngày càng phức tạp. Nhưng bất luận có bao nhiêu cản trở, chúng ta đều phải tiến hành giải quyết!

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Thực sự là phải như vậy, lấy sự phát triển sản nghiệp dân tộc ra nói. Nếu còn không hành động, nền kinh tế của chúng ta đã nằm trong tay của nước ngoài. Một quốc gia nếu không thể nắm trong tay nền kinh tế của chính mình thì chúng ta làm sao có thể đứng lên được!

Đây là sự lo lắng của Diệp Trạch Đào.

Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Trong lòng càng lúc càng hài lòng.

- Trạch Đào, đời người phải có kế hoạch cho cuộc sống. Con hiện giờ là Bí thư huyện ủy, còn là một Bí thư rất trẻ. Quan trọng là con lại có nền móng khổng lồ, đây đều là nền móng cho bước phát triển tiếp theo của con, con đã từng nghĩ đến bước tiếp theo con sẽ đi như thế nào không?

Diệp Trạch Đào nghe xong liền rất sửng sốt, thật sự, hắn vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, đành nói:

- Bố, nói thật lòng, con rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ của mình, con thật muốn vì nhân dân làm chút việc!

Trịnh Thành Trung lắc đầu nói:

- Mỗi người ở những hoàn cảnh cũng như địa vị khác nhau, cách nhìn và năng lực cũng sẽ không giống nhau. Con chỉ là Bí thư của một huyện, cho dù con còn có nhiều suy nghĩ hơn nữa thì cũng chỉ giới hạn trong một huyện nhỏ. Con cũng thấy đấy, nếu không có sự ủng hộ từ phía sau, thì dù trong lòng con có phương hướng phát triển sản nghiệp dân tộc thì con cũng không có cách nào thực hiện được. Cho nên con phải không ngừng tiến bộ, không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Chỉ có như vậy con mới có thể điều động càng ngày càng nhiều người theo mình tiến về phía trước. Trạch Đào, không tiến tức là lùi!

Diệp Trạch Đào nghiêm túc suy nghĩ những lời nói của Trịnh Thành Trung, hiện giờ đã có sự ủng hộ của không ít người. Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có được cảm giác an toàn nên cũng không nghĩ nhiều.

Trịnh Thành Trung lại tiếp tục nói:

- Giả dụ một ngày thế hệ của bố đều đã về hưu, con còn có thể thoải mái như vậy không? Những ý tưởng mà con đưa ra còn có thể thành hiện thực không?

Diệp Trạch Đào nói:

- Con hiểu, không có sự ủng hộ ở trung ương thì hết thảy chi là lời nói suông.

Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:

- Ở đây không có người ngoài, bố là muốn thẳng thắn nói chuyện với con. Con đã đắc tội với không ít người, bất luận là Vi gia cũng được, Tôn gia cũng vậy mà Tạ gia cũng tốt, thậm chí còn tác động đến lợi ích của con. Nếu những người ở thế hệ bố đều về hưu, mà con còn chưa phát triển, thì con biết tình hình sẽ trở nên như thế nào không?

Diệp Trạch Đào lúc này mới cảm thấy thực sự kinh hãi, nếu Trịnh Thành Trung không nói thì hắn cũng không nghĩ nhiều đến vậy. nghiêm túc nghĩ lại thì những người mà hắn đắc tội quả là không ít, không có sự hậu thuẫn sau lưng, thì hắn đã bị ăn đến không còn sót gì nữa, lúc này Diệp Trạch Đào mới hiểu được cách nói của giang hồ. Quả là như vậy, nếu mình không vươn lên thì sẽ phải đối mặt với sự đả kích mạnh mẽ của đối phương.

Thấy Diệp Trạch Đào đã hiểu được ý mình. Trịnh Thành Trung lúc này mới âm thầm gật đầu.

- Trạch Đào, lợi dụng tất cả nguồn tài nguyên hiện nay để phát triển, đây là việc mà con nhất định phải làm. Bố hy vọng con có thể làm lên thành tích ở huyện Lục Thương. Sau đó, dựa vào thành tích đó không ngừng phát triển, chúng ta sẽ tụ tập lại lực lượng ủng hộ con, chỉ cần con có thể tiến thì sự ủng hộ này là vô hạn!

Ý của Trịnh Thành Trung đã hết sức rõ ràng, đây chính là dốc toàn lực ủng hộ Diệp Trạch Đào. Trước kia không hề nói ra, là vì lúc đó Trịnh Thành Trung còn chưa hạ quyết tâm. Hôm nay, sau khi từ nhà Bí thư Hạo Vũ về, Trịnh Thành Trung mới hạ quyết tâm ủng hộ Diệp Trạch Đào.

- Bố, con sẽ không làm bố thất vọng đâu.

Diệp Trạch Đào cũng nghĩ thông rồi, nhất định phải dồn toàn lực tiến về phía trước.

Trịnh Thành Trung gật đầu đáp:

- Bố sẽ dần dần lấy con làm trung tâm để sắp xếp mọi việc, việc cần làm của con là làm tốt việc của mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK