Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bí thư Hứa, là điện thoại ở tỉnh.

Cố Minh Trung tiến vào kính cẩn đưa điện thoại.

Hứa Phu Kiệt vẻ mặt tươi cười, nhận điện thoại.

Liếc nhìn số điện thoại gọi đến, lại nhìn Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt bèn đi ra một phòng khác.

Diệp Trạch Đào cảm thấy cuộc điện thoại gọi đến Hứa Phu Kiệt chắc chắn là rất quan trọng.

Một lúc sau, Hứa Phu Kiệt đi vào, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Đi lên tỉnh với tôi một chuyến.

Đi lên tỉnh ư?

Diệp Trạch Đào tuy rằng có chút nghi ngờ nhưng vẫn lên tiếng đồng ý.

- Cậu đi sắp xếp công việc một chút đi.

Hứa Phu Kiệt nói xong liền ngồi xuống nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.

Chẳng lẽ ở tỉnh đã xảy ra chuyện gì?

Kêu mình đi cùng có dụng ý gì đây?

Từng nghi hoặc cứ nảy ra trong đầu, Diệp Trạch Đào không hiểu được tại sao Hứa Phu Kiệt lại kêu một Chủ tịch xã cỏn con như mình đi lên tỉnh chứ.

Đúng là Hứa Phu Kiệt kêu nói đi sắp xếp công việc, đây là để bản thân có thêm chút thời gian. Diệp Trạch Đào đương nhiên không muốn gọi điện thoại ở đây, vội đi ra ngoài cửa, tìm một nơi rồi bắt đầu mở điện thoại.

Đầu tiên là gọi cho Vương Báo Quốc tự sắp xếp việc đi lại, không biết bao giờ mới quay về. Chỉ bảo với Vương Báo Quốc tìm một nơi đợi tạm ở đó.

Lại gọi một cuộc cho Thường Minh Quang, bảo anh ta đem tình hình báo cáo lại. Hiện tại tình hình trong huyện quá phức tạp, bản thân lúc nào cũng phải nắm bắt được tình hình, như thế mới có biện pháp ứng phó.

Người thứ ba gọi điện thoại là Điền Lâm Hỷ, Diệp Trạch Đào bèn nói yêu cầu của Hứa Phu Kiệt, đi cùng ông ta lên tỉnh một chuyến. Điền Lâm Hỷ bèn cười nói:

- Thì cứ đi đi xem.

Nghe xong ông Điền dường như đã đoán được dụng ý của Hứa Phu Kiệt, chỉ là không hề nói rõ với Diệp Trạch Đào.

Gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỷ cũng là có mục đích, đó là hắn muồn từ phía Điền Lâm Hỷ có thể hiểu được một chút về tình hình trong tỉnh. Kết quả ông ấy chỉ cười ha hả, nói là đến tỉnh rồi hãy nói.

Diệp Trạch Đào không hề gọi điện thoại cho Phương Di Mai và Ôn Phương. Nói chuyện điện thoại xong một hồi bèn nghĩ một lúc lâu cảm thấy khá hơn rồi. Chỉ cần vài cuộc điện thoại này là đủ rồi, Ôn Phương thì đã gọi điện xin phép rồi, không cần phải gọi lại nữa.

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào bèn đi vào trong phòng. Nhìn thấy sắc mặt của Hứa Phu Kiệt đã hồi khôi phục lại nguyên dạng.

- Công việc sắp xếp xong chưa?

- Xong rồi ạ!

- Đi thôi

Hứa Phu Kiệt bèn đứng dậy.

Thái độ ngày hôm nay của Hứa Phi Kiệt khiến Diệp Trạch Đào cảm động, đây là biểu hiện có ý coi trọng mình. Đổi lại là người lãnh đạo khác, làm không tốt thì kêu xe đuổi đi rồi. Một cảm giác được tôn trọng này lên trong đầu. Hứa Phu Kiệt thật biết làm người.

Ngồi vào xe của Hứa Phu Kiệt đã đợi từ lâu, Diệp Trạch Đào vẫn thấy có chút gò bó. Đây là lần đầu tiên ngồi cùng xe với Bí thư Thành ủy.

Người cầm lái chính là thư kí Cố Minh Trung.

Chiếc xe cứ thế chạy hướng về phía trước. Hứa Phu Kiệt vừa lên xe là nhắm nghiền mắt lại nghỉ ngơi, không hề nói chuyện với Diệp Trạch Đào.

Xe đi được một lúc thì di động của Diệp Trạch Đào bèn đổ chuông.

Nghe tiếng chuông vang, Diệp Trạch Đào có chút bực bội. Sao lúc lên xe lại quên tắt máy chứ, bây giờ nhận thì cũng không được mà không nhận thì cũng không được.

- Điện thoại của cậu, nghe đi.

Hứa Phu Kiệt đột nhiên nói một câu.

Diệp Trạch Đào xấu hổ rút điện thoại ra.

Vừa nhìn di động Diệp Trạch Đào đã biết cuộc gọi này không thể không nhận được, không ngờ là điện thoại của Ninh Quân gọi đến.

- Anh Ninh, tôi là Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, không tiện nghe điện thoại à?

Ninh Quân hỏi.

- Không có gì, tôi đang trên đường lên tỉnh.

- Thế thôi, đến tỉnh rồi nói sau nhé!

Không gian trong xe khá nhỏ, lời nói của Ninh Quân cũng truyền tới tai Hứa Phu Kiệt.

Nhìn Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại xong, Hứa Phu Kiệt nói:

- Bạn gọi đến à?

Tuy rằng là câu hỏi tùy ý, Diệp Trạch Đào không dám không xem trọng. có lẽ là lời nói trong điện thoại đã vọng tới tai của Hứa Phu Kiệt. Hơn nữa Hứa Phu Kiệt làm việc lâu năm ở Đoàn thanh niên Tỉnh ủy như thế lẽ nào lại không nhận ra giọng của Ninh Quân.

Bây giờ đột nhiên hỏi thế này là có dụng ý gì đây?

Nghĩ lại, trên đầu Diệp Trạch Đào đã lấm tấm mồ hôi, Hứa Phu Kiệt đang thử mình!

Chốn quan trường từng bước đều là những thử thách, cạm bẫy. một chút lơ là, làm không tốt là chính mình đang đi theo một hướng khác.

- Bí thư Hứa, là thư kí Ninh Quân của bí thư Hô Diên gọi điện thoại tới. Anh ấy hỏi tôi đang ở đâu, nghe nói tôi đang lên tỉnh nên bảo để đến tỉnh rồi nói.

Hứa Phu Kiệt trên mặt nở nụ cười, hơi gật đầu một chút, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thật nguy hiểm!

Diệp Trạch Đào trong lòng còn có hút lo sợ. bản thân nếu như trả lời sai thì sẽ gây ra chuyện lớn mất.

Đúng như Diệp Trạch Đào suy nghĩ, biểu hiện của Diệp Trạch Đào làm Hứa Phu Kiệt rất vừa lòng. Từ âm thanh vọng đến trong điện thoại của Diệp Trạch Đào, lại thêm cách xưng hô của Diệp Trạch Đào. Hứa Phu Kiệt vừa nghe đã biết ngay là điện thại của Ninh Quân gọi đến.

Việc Ninh Quân gọi điện cho Diệp Trạch Đào đúng là có chút ngạc nhiên. Điều này chỉ có thể nói rõ một điều, lời đồn đại giữa bí thư Hô Diên và Diệp Trạch Đào nhất định là có. Diệp Trạch Đào và bí thư Hô Diên có mối quan hệ rất thân thiết.

Lần này Hứa Phu Kiệt đem theo Diệp Trạch Đào lên thành phố là muốn mượn Diệp Trạch Đào với bí thư Hô Diên nâng cao thêm mối quan hệ. Bây giờ xem ra việc dẫn Diệp Trạch Đào đi lên thành phố cùng là một suy nghĩ đúng đắn.

Điều khiến Hứa Phu Kiệt vui nhất vẫn là thái độ của Diệp Trạch Đào, chỉ nói những lời thành thực, không nói dối. Điều này vô cùng quan trọng, nói lên một điều Diệp Trạch Đào đối với mình rất trung thành.

Có năng lực, lại có lòng trung thành. Người như thế này đương nhiên là được trọng dụng rồi.

Hứa Phu Kiệt lúc này mới quyết tâm dùng Diệp Trạch Đào.

Tình hình ở huyện Thảo Hải trở nên phức tạp hơn. Tình hình thành phố cũng phức tạp thế, lần này rốt cuộc là như thế nào đây.

Tâm trạng của Hứa Phu Kiệt đang không tốt. Một cục diện đang tốt đẹp như thế sao lại trở nên thế này.

Trong tỉnh đã có ngầm đấu, trên thành phố cũng ngầm đấu, việc nắm trong tay thành phố Hắc Lan cũng trở nên khó hơn. Nhìn thấy khu công nghiệp xã Xuân Trúc có thể có lợi. những kẻ râu ria cỏn con cũng hướng về xã Xuân Trúc. Phải có người tin vào chính mình thì người Thảo Hải mới tốt được. Diệp Trạch Đào còn trẻ nhưng quả không tồi. Đầu tiên là một lòng trung thành với mình, là người trẻ tuổi có năng lực. Lại thêm bây giờ muốn dùng người ở bên ngoài thâm nhập vào huyện Thảo Hải sẽ có một số khó khăn nhất định. Sử dụng người địa phương là trước nhất. Dùng Diệp Trạch Đào thì bí thư Hô Diên cũng sẽ hiểu rõ tình hình của bản thân. Đúng là một công đôi việc đều lợi!

- Tiểu Diệp, nói tình hình ở trong huyện đi, bây giờ tình hình là thế nào?

Lại bắt đầu kiểm tra!

Diệp Trạch Đào lần trước đã báo cáo qua về tình hình trong huyện, Hứa Phu Kiệt hẳn đều đã biết, sao bây giờ còn hỏi. Có thể không phải là muốn hỏi để biết, rốt cuộc là có ý gì?

Chỉ thoáng nghĩ thôi, Diệp Trạch Đào đã biết Hứa Phu Kiệt khẳng định là muốn tìm hiểu về cách nhìn về xu thế cà những tình huống phát sinh trong huyện. Cũng có chút kiểm tra ý tứ của bản thân.

Xốc lại tinh thần, Diệp Trạch Đào thành thật nói:

- Bí thư Hứa, tình hình trong huyện hiện tại có rất nhiều lời đồn đại. Bởi vì không nắm rõ nội dung, không nên đoán lung tung, tất thảy đều phải có căn cứ mới được.

Nói như thế chứng tỏ Diệp Trạch Đào vẫn còn chút cẩn thận!

Hứa Phu Kiệt trong lòng đã có những đánh giá về Diệp Trạch Đào, xem ra Diệp Trạch Đào không phải là hạng người hay nói khoa trương.

Hứa Phu Kiệt biết với sự thông minh của Diệp Trạch Đào chắc hẳn đã đoán được một chút dụng ý. Nếu đã đoán được dụng ý rồi thì không kịp biểu hiện ngay lập tức mà nhìn vấn đề một cách nghiêm túc, tố chất chính trị rất mạnh mẽ. Người thế này phải kéo về một phe, chỉ cần quyết tâm thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn.

- Ha ha! Không có gì, nói chuyện phiếm thôi, cậu phân tích tình hình một chút. Tôi muốn nghe xem thế nào.

Biết Hứa Phu Kiệt muốn kiểm tra mình, vừa rồi là một kiểu thái độ. Bây giờ nếu không nói ra suy nghĩ thì chắc chắn là có vấn đề về thái độ rồi.

Diệp Trạch Đào càng thành thật nói:

- Nếu bí thư Hứa đã hỏi, tôi sẽ nói những gì mà tôi biết. Một số cách nghĩ của bản thân tôi cũng sẽ nói. Nếu có điều gì không phải mong bí thư Hứa bỏ qua.

Hứa Phu Kiệt khẽ mỉm cười, không nói thêm gì.

- Bí thư Hứa, từ những lời đồn đại và những gì hiểu được, bộ máy hành chính ở huyện phải tiến hành điều chỉnh lại. Bất kể là điều chỉnh như thế nào thì mục đích cũng là vì sự ổn định trong toàn huyện Thảo Hải. Thành ủy đang rất cần một huyện Thảo Hải phát triển lành mạnh, một cục diện ổn định là một vấn đề hết sức quan trọng!

Hứa Phu Kiệt không hề nói xen vào:

- Thảo Hải kì thực cho tới giờ đều có lời đồn đại, phân thành rất nhiều phe phái, phái bản địa và phái bên ngoài có một vài điểm mâu thuẫn. Lại có một số là lực lượng rải rác nhỏ lẻ.

Hứa Phu Kiệt liền mở mắt nói:

- Làm bừa bãi, chia bè kéo phái, còn phân ra nhiều phái như vậy!

Diệp Trạch Đào trong lòng vui mừng, Hứa Phu Kiệt có thể nói ra những lời này có nghĩa đã không xem mình là người ngoài. Có ý đem những vấn đề nhạy cảm như thế nói ra. cũng có nghĩa là đi cùng một dụng ý với Hứa Phu Kiệt. Xem ra Hứa Phu Kiệt cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.

- Cậu cũng đã tìm hiểu được không ít nhỉ.

Hứa Phu Kiệt nói một câu.

Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:

- Bình thường quan hệ với mọi người cũng không tồi, không muốn nghe cũng đều nghe được một chút!

Lời này của Diệp Trạch Đào cũng là tự dấu chính mình vẫn còn có chút lực lượng bên trong.

Hứa Phu Kiệt liền cười cười.

Xem ra dùng Diệp Trạch Đào là không sai. Lời nói của Diệp Trạch Đào bên trong cũng lộ ra nội dung, đó là anh ta cũng có chút năng lực. Bản thân anh ta có năng lực, nếu thu được cả lực lượng của Thôi Vĩnh Chí thì chính là hai lực lượng lớn. Coi như lực lượng của Thôi Vĩnh Chí thu được yếu một chút, phân tán một chút. Chỉ cần mình tỏ vẻ ủng hộ Diệp Trạch Đào, hắn sẽ rất nhanh trở thành một trợ thủ không kém gì lực lượng của Thôi Vĩnh Chí.

Hứa Phu Kiệt lại đang nghĩ tới rất nhiều điều.

Diệp Trạch Đào lén quan sát vẻ mặt của Hứa Phu Kiệt. Nhìn vẻ mặt của Hứa Phu Kiệt, Diệp Trạch Đào trong lòng thoải mái hơn, cảm giác được sự hài lòng của Hứa Phu Kiệt

- Tiểu Diệp à, tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cậu đến chỗ tôi nói chuyện tình hình phát triển. Vừa nháy mắt đã trôi qua một khoảng thời gian, cậu cũng trưởng thành hơn nhiều rồi.

Hứa Phu Kiệt xúc động nói.

- Bí thư Hứa, tôi cũng nhớ rất rõ, trước giờ ngài vẫn ủng hộ tôi, luôn quan tâm. Nói thật lòng, tôi có chút tiến bộ như thế này là nhờ có sự giúp đỡ của ngài.

- Nhất định phải làm cho tốt đó, phải tin tưởng bản thân, cũng cần tin tưởng vào tập thể!

- Dù sao có bí thư Hứa không ngừng chỉ đạo, tôi tin công tác ở xã Xuân Trúc chắc chắn sẽ làm tốt.

- Cậu đó, phải có tầm nhìn xa một chút. Đừng có cả ngày từ sáng tới tối chỉ nhìn xã Xuân Trúc các cậu. Phải có sự chuẩn bị thì sức chịu đựng mới càng cao.

Hứa Phu Kiệt cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK