Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt có chút ửng hồng, Lưu Đống Lưu nói:

- Việc này nhất định không được nói với mẹ của con!

Những chuyện như thế này bị con rể phát hiện ra, đối với một người luôn giữ sĩ diện như Lưu Đống Lưu đã là một đòn đả kích lớn, ông ta cũng có chút không dám nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Nếu như con muốn nói, thì đã không ở đây nói chuyện này với cha rồi!

Lưu Đống Lưu chần chừ một lúc mới nói:

- Con người Tiểu Ngô rất tốt, rất dịu dàng, quan trọng nhất là cô ấy nguyện sinh cho cha một đứa con, cha cũng không ngờ là cô ấy lại vì cha sanh đứa con này!

Những chuyện như thế này Diệp Trạch Đào đều đã biết, Lưu Đống Lưu cũng cảm thấy rất khó chịu, liền nói rõ chuyện này với Diệp Trạch Đào.

Xem ra, đối với chuyện có một đứa con Lưu Đống Lưu vô cùng vui vẻ.

Diệp Trạch Đào cũng không nói chen vào, lẳng lặng ngồi nghe, tâm trạng lúc này của Lưu Đống Lưu hắn cũng có thể hiểu được, Lưu Đống Lưu vẫn luôn mong muốn có một đứa con trai nối dõi cho Lưu gia.

Đến lúc này, Lưu Đống Lưu cũng chỉ mới thấy được hai bức ảnh ở trên mặt.

Diệp Trạch Đào chỉ vào những tấm ảnh đó nói:

- Cha hãy xem tiếp những tấm ảnh phía sau!

Không có lật ra xem tiếp, Lưu Đống Lưu nói:

- Con người Tiểu Ngô tốt lắm, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cha đâu, vì cô ấy và đứa bé, cha cũng đã làm không ít việc!

Nói tới đây, Lưu Đống Lưu nhìn tấm ảnh chụp Ngô Linh Ngọc, với ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Ai nói là người có tuổi rồi mà không bị rơi vào bẫy tình chứ!

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được những điều băn khoăn của Phương Khởi Hùng, bây giờ Lưu Đống Lưu đã rơi vào bẫy rồi, những lời khuyên của người ngoài cho dù là như thế nào đi chăng, thì dường như cũng không còn hiệu quả gì nữa rồi.

Phương Khởi Hùng cũng hiểu được, đem những thứ này giao cho mình, như thế có thể đem những chuyện mà ông ta âm thầm tìm hiểu tiết lộ ra ngoài, bất kể kết quả như thế nào. Lưu Đống Lưu cũng sẽ không tin tưởng trọng dụng ông ta nữa, Thực sự là rất khó khăn để Phương Khởi Hùng đưa ra quyết định như thế này, về phương diện khác điều này cũng nói rõ lòng trung thành của Phương Khởi Hùng đối với Lưu gia!

Người như thế này rất khó có đấy!

Đánh giá của Diệp Trạch Đào đối với Phương Khởi Hùng lập tức được đề cao lên môt mức độ cao hơn.

Nói tới đây, Lưu Đống Lưu cầm tấm ảnh Ngô Linh Ngọc ôm đứa trẻ trong lòng lên xem, khuôn mặt lộ rõ nét vui mừng.

Hiện tại Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, nếu như cha vợ mình bị kích động quá mức, liệu có xảy ra chuyện không!

Nhìn tấm ảnh một hồi, Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:

- Đứa bé rất ngoan!

Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói gì mới tốt, trong lòng có một ý tưởng quái dị, nếu như đứa trẻ này đúng là con của Lưu Đống Lưu, đến lúc đó nó sẽ ngang vai ngang vế với mình rồi!

Lúc này Lưu Đống Lưu mở ra một tấm ảnh phía dưới.

Vừa nhìn, Lưu Đống Lưu liền sửng sốt, sau đó, ánh mắt chợt mở to ra.

Lúc này Diệp Trạch Đào đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ!

Bàn tay run lên, Lưu Đống Lưu đột ngột lớn tiếng nói:

- Không, nhất định không thể có chuyện này!

Khi Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua, quả nhiên chính là tấm ảnh chụp toàn gia đình Ngô Linh Ngọc ba người bọn họ.

Thầm than một tiếng, đoán chừng Lưu Đống Lưu không thể nào chấp nhận chuyện này!

Tấm ảnh này cũng không biết Phương Khởi Hùng làm thế nào mà có được, biểu hiện của Ngô Linh Ngọc và Cam Vĩ Chí vô cùng thân mật. Bộ dạng hai người ôm nhau đứng cùng một đúng là một gia đình hoàn mỹ.

Trừng mắt nhìn về phía của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu nói:

- Tiểu Ngô là người phụ nữ rất tốt, cô ấy tuyệt đối không thể nào làm ra những chuyện này, người đàn ông này chắc chắn là họ hàng thân thích của cô ấy!

Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng như thế này của Lưu Đống Lưu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù sao thì tinh thần của cha vợ vẫn bình thường.

Diệp Trạch Đào lấy trong bao ra kết quả xét nghiệm ADN đưa cho Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lưu Đống Lưu nói:

- Đây là kết quả xét nghiệm của cha và đứa bé đó.

Nghĩ đến việc Phương Khởi Hùng làm ra bảng xét nghiệm này, Diệp Trạch Đào cực kỳ khâm phục, để tìm ra được quan hệ máu mủ của hai người này, Phương Khởi Hùng đã tốn rất nhiều công sức!

Lưu Đống Lưu giật mình nhìn về phía Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói:

- Cha chưa bao giờ làm qua loại xét nghiệm này, ở đâu ra kết quả này?

- Lần trước cha bị bệnh nằm viện, lúc rút máu để làm xét nghiệm, có người đã lấy máu của cha đi làm một số việc.

Diệp Trạch Đào nói.

Ánh mắt trừng lên, Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Là Phương Khởi Hùng!

Cuối cùng thì ông ta cũng đã hiểu.

Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, quả nhiên là vì chuyện này mà Phương Khởi Hùng đã suy nghĩ mất một ngày mới trả lời mình! về sự trung thành của Phương Khởi Hùng đối với Lưu gia. Diệp Trạch Đào không thể không tán thưởng.

Lại đưa cho Lưu Đống Lưu một phần kết quả xét nghiệm, Diệp Trạch Đào nói:

- Đây là kết quả xét nghiệm của vị minh tinh có tên là Cam Vĩ Chí và đứa trẻ, hai người họ là quan hệ cha con.

- Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này!

Lưu Đống Lưu nóng nảy nói.

- Cam Vĩ Chí rất tuấn tú, là loại đàn ông có sức hấp dẫn phụ nữ rất lớn!

Diệp Trạch Đào dựa vào nội dung trong tài liệu của Phương Khởi Hùng mà nói.

Lưu Đống Lưu ở đây cũng không dám nói quá to.

Lưu Đống Lưu cũng là một con người, tuy rằng giọng nói to, những cũng không dám lớn tiếng, vì sợ người bên ngoài nghe được.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi âm thanh.

Nghe thấy tiếng vang ở ngoài cửa, Lưu Đống Lưu hoảng hốt, lấy một tờ báo đậy lên tất cả những tấm ảnh đang đặt trên mặt bàn.

Lúc này Hoàng Hân mở cửa tiến vào nói:

- Các người rống lên cái gì thế, sao lớn tiếng thế hả?

Lưu Đống Lưu vội nói:

- Không có gì, không có gì đâu, vừa rồi nói mấy câu có hơi lớn tiếng chút thôi!

- Cái gì mà đứa con? Hình như tôi nghe thấy các ông nói cái gì mà đứa con?

- Cha nói chúng con cần phải có một đứa con.

Diệp Trạch Đào vội nói.

- Đúng rồi, Trạch Đào và Mộng Y hẳn là phải sinh một đứa con, vừa rồi tôi đang nói chuyện này.

Lưu Đống Lưu vội nói.

Hoàng Hân lúc này mới mỉm cười nói:

- Đúng thế, việc này các con cần phải tiến hành ngay đi chứ.

Diệp Trạch Đào nói:

- Mộng Y cũng nói muốn sớm có một đứa con.

Hoàng Hân nhìn về phía hai người, nói với Diệp Trạch Đào:

- Dạo này cha con bị áp lực hơi lớn, cho nên con hãy khuyên giải cha con một chút!

Nhìn Hoàng Hân đi ra ngoài đóng cửa lại, Lưu Đống Lưu đã bình tĩnh lại.

Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:

- Cam Vĩ Chí vốn thuộc loại người hát dạo, sau khi đến thành phố ca hát ở trong một số quán rượu, sau đó áp lực quá lớn, đôi lúc cũng làm một số việc như trai bao để phụ nữ nuôi, bởi vì trông có vẻ đẹp trai, giọng hát cũng khá tốt, cho nên cũng rất được hoan nghênh ủng hộ. Sau đó, đột nhiên anh ta được một công ty gọi là trung tâm điện ảnh và truyền hình nhắm trúng, toàn lực đầu tư một chút, rất nhanh đã trở nên nổi tiếng, vào thời điểm này, có lẽ anh ta tình cờ gặp Ngô Linh Ngọc. Sau đó theo đuổi Ngô Linh Ngọc, rất nhanh hai người đã sống chung với nhau…

Diệp Trạch Đào nói rất bình tĩnh, nhưng Lưu Đống Lưu hoàn toàn không thể bình tĩnh được, rất nhanh cầm từng tấm ảnh đặt trên bàn lên xem, vẻ mặt cũng đã trở nên vô cùng khó coi.

Sau đó lấy ra một camera dạng nhỏ từ trong bao ra, sau khi đưa cho Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào nói:

- Đây là đoạn phim quay được, cha xem đi!

Cầm trong tay chiếc camera, Lưu Đống Lưu không những thấy mà còn nghe được tiếng của Ngô Linh Ngọc và Cam Vĩ Chí, bọn họ đang làm tình mãnh liệt trên giường, điều làm cho Lưu Đống Lưu khó chịu hơn chính là sau khi hai người đó làm chuyện đó với nhau còn có một cuộc đối thoại về ông ta.

- Em nhất định phải làm cho ông ta cung cấp thêm sự trợ giúp cho vụ giao dịch đó. Chỉ cần lần kinh doanh này thành công, thì chúng ta có thể mãi mãi bên nhau rồi!

Cam Vĩ Chí nói.

- Đều là tại anh cả, cứ muốn em đi dụ dỗ ông ta, một lão già thói, vừa nghĩ đến chuyện ngủ cùng một giường với lão mà em đã buồn nôn rồi, em vì anh mà chuyện gì cũng làm rồi, nếu như anh làm chuyện gì có lỗi với em, thì em sẽ chết cho anh xem, rốt cuộc thì ai bắt anh làm việc này vậy?

Ngô Linh Ngọc hỏi.

- Linh Ngọc, em đừng có hỏi nữa. Thế lực của người này quá lớn, anh có thể trở nên nổi tiếng như bây giờ đều là nhờ ông ta nâng đỡ, nếu như muốn làm anh thất bại, thì chỉ cần ông ta nói một câu là có thể làm được, em sẽ không để anh bị thất bại chứ! Em cũng không muốn nhìn thấy anh thất bại đúng không?

- Lúc em ở cùng với lão ta, em đều uống thuốc, tuyệt đối sẽ không mang thai của lão đâu, chính bản thân anh cũng đã có đi xét nghiệm rồi, em nói cho anh biết, đứa con đó là của anh, anh không được làm gì có lỗi với mẹ con em đâu đấy!

- Yên tâm đi, người đó nói, công ty nhỏ bé của em không là gì, chỉ cần hoàn thành tốt việc này, đến lúc đó cái gì cũng có thể cho em được!

Phương Khởi Hùng tốn rất nhiều công sức, những nội dung nào không cần thiết đều cắt đi, những nội dung giữ lại toàn bộ đều là những nội dung quan trọng.

Lưu Đống Lưu xem nội dung bên trong, trên mặt trắng bạch, như thế nào ông ta cũng không ngờ được lại có chuyện như thế này, những nội dung trong này ông ta có thể xem ra, tất cả đều là sự thật.

Nhìn thấy sắc mặt Lưu Đống Lưu trở nên tái nhợt, hơi thở cũng sắp thở không ra, Diệp Trạch Đào sớm đã chuẩn bị sẳn tất cả lại một lần nữa đi lên trước xoa xoa bấm huyệt khai thông.

Có sự trợ giúp của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu lúc này mới thở được lại bình thường, cả người dường như đang bị mắc bệnh nghiêm trọng vậy.

- Trạch Đào, đây là sự thật sao?

Nhìn dáng vẻ bị đả kích nghiêm trọng của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào nói:

- Hiện tại đã không phải lúc để đi thảo luận vấn đề thật hay không, mà là đã có người chỉ mũi dao vào cha trong thời điểm mấu chốt như thế này, nếu như đến lúc đó chuyện này bị phơi bày ra, thì cha định thế nào?

Thực ra Lưu Đống Lưu coi trọng Ngô Linh Ngọc chẳng qua chỉ vì cô ta sinh cho ông ta một đứa con trai mà thôi, hiện nay đã phát hiện đứa con đó không phải là của ông ta, thì với tính cách của những người nhà họ Lưu, sẽ đặt việc bảo vệ bản thân mình lên hàng đầu, cho nên trong ánh mắt hiện lên tia sát khí nói:

- Dám gạt ta!

Nhìn thấy Lưu Đống Lưu không có vấn đề gì nữa, Diệp Trạch Đào nói:

- Cha, chuyện này chú Phương cũng là muốn tốt cho cha, cha đừng làm khó cho chú ấy!

Lưu Đống Lưu lúc này cũng không có nhiều lời để nói, ngồi ở đó ngẩn ngơ.

Diệp Trạch Đào than thầm một tiếng, về sau Lưu Đống Lưu sẽ không trọng dụng Phương Khởi Hùng nữa, như thế cũng tốt, Phương Khởi Hùng sẽ theo giúp mình.

Sau khi sự việc bị vạch trần, Diệp Trạch Đào tin tưởng rằng kế sách đối phó những chuyện như thế này Lưu Đống Lưu bọn họ so với mình còn lợi hại hơn nhiều, còn về chuyện Lưu Đống Lưu sẽ đối phó với Ngô Linh Ngọc và Cam Vĩ Chí như thế nào, thì không phải chuyện mà hắn cần quan tâm suy nghĩ.

- Cha, những chuyện này của cha làm sao thu hồi lại con sẽ không hỏi nữa, nhưng chỉ có làm tốt những chuyện này, thì triển khai hoạt động của con mới có thể có hiệu lực được, mấy ngày nay con đã triển khai một chút rồi, đến chỗ của thầy, ông ấy sẽ đến chỗ lão Hoa nói giúp vài câu.

Nghe được sự việc có liên quan đến bản thân mình, ánh mắt Lưu Đống Lưu sáng lên, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, tạm thời gác chuyện của Ngô Linh Ngọc sang một bên.

- Cha của Tiểu Nhu cũng đã đồng ý đến lúc đó sẽ nói giúp cho cha!

- Đúng rồi, mẹ nuôi nhờ con chuyển lời tới cha, mời cha bớt chút thời gian liên hệ với bà, giữa hai người có một số chuyện phải nói cụ thể một chút!

Ánh mắt của Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào rất phức tạp, người con rể này không hề đơn giản, có thể làm được nhiều việc như thế!

Nhìn Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào nói:

- Cha, việc này con cũng sẽ không nói với người ngoài, chú Phương cũng sẽ không nói cho người ngoài biết, cha tự mình giải quyết là được rồi, cục diện yên ổn đoàn kết của Lưu gia tốt nhất vẫn là đừng để bị phá hỏng!

Nhìn Diệp Trạch Đào đi ra ngoài đóng cửa lại, Lưu Đống Lưu ngồi ở trong này lại một lần đờ người ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK