Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Tiểu Vĩ ngồi bên ngoài phòng làm việc của Diệp Trạch Đào bây giờ đã có chút đứng ngồi không yên, anh ta quá rõ ràng sau khi phát sinh chuyện này Diệp Trạch Đào có cách nhìn khác về mình.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy Trần Vũ Tường ra để dẫn mình vào, sắc mặt của Nhiếp Tiểu Vĩ càng trở nên khó coi.

Mình cũng là một Phó chủ tịch huyện sau lưng còn được hai lãnh đạo Thành uỷ ủng hộ, nhưng trước mặt Diệp Trạch Đào căn bản là không có địa vị gì.

Nhiếp Tiểu Vĩ thật sự muốn phất tay áo mà đi, nhưng anh ta biết nếu mình làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Trong khi Nhiếp Tiểu Vĩ đang bất an thì Kiều Ứng Xương đi đến.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau Kiều Ứng Xương chỉ biết nhìn Nhiếp Tiểu Vĩ gật gật đầu, cũng không có vẻ thân thiết như trước kia.

Khiến Nhiếp Tiểu Vĩ khó chịu nhất vẫn là không ngờ Kiều Ứng Xương không thông báo lại trực tiếp mở cửa bước vào.

Nhìn thấy cửa phòng đóng lại ánh mắt Nhiếp tiểu Vĩ tức giận, Diệp Trạch Đào này cũng quá ức hiếp người!

Lúc này Kiều Ứng Xương đi vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, thông báo đã chuẩn bị xong phóng viên:

- Bí thư Diệp đây là những thứ anh cần.

Diệp Trạch Đào sau khi nhìn một lúc thì nói với Kiều Ứng Xương:

- Lão Kiều, vất vả rồi!

Kiều Ứng Xương cười nói:

- Đây vốn là chuyện tôi phải làm thôi.

Diệp Trạch Đào nhìn ra ngoài một hồi ngẩng đầu lên nói:

- Đúng vậy, rất toàn diện, lần này chúng ta sẽ để giới truyền thông hiểu biết về tình hình ở huyện Lục Thương đã phát sinh rất nhiều chuyện, quan trọng là sự dẫn dắt!

Kiều Ứng Xương gật đầu nói:

- Bí thư Diệp nói đúng, sau khi mọi người có thể hiểu biết về tình hình ở huyện Lục Thương của chúng ta thì sẽ không suy đoán lung tung về những chuyện mình làm, sẽ tốt hơn cho công tác của chúng ta.

- Lão Kiều, anh mang theo Tiểu Trần đi làm quen một chút với công việc đi.

Diệp Trạch Đào nói với Kiều Ứng Xương một câu.

Kiều Ứng Xương liền nhìn về phía Trần Vũ Tường, biết rằng ít nhất trên cơ bản Diệp Trạch Đào cũng đã chấp nhận rồi nên cười nói:

- Được tôi sẽ dắt Tiểu Trần đi làm quen với công việc một chút.

Thấy hai người cùng nhau bước ra Diệp Trạch Đào nói với Trần Vũ Tường:

- Anh mời Phó chủ tịch huyện Nhiếp vào đi.

Giống như đang nghĩ đến chuyện này.

Ánh mắt Kiều Ứng Xương chợt loé lên, nếu anh ta không rõ tình hình thì chắc Nhiếp Tiểu Vĩ đã rơi vào tình thế khó xử rồi.

Nhiếp Tiểu Vĩ đúng là không dễ mới bước vào được phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, vốn muốn giống như trước kia có thể tuỳ tiện trước mặt Diệp Trạch Đào.

Trước khi bước vào Nhiếp Tiểu Vĩ cũng đã nghĩ đến đủ loại tình huống, nhưng tình huống hôm nay hoàn toàn không giống như Nhiếp Tiểu Vĩ suy nghĩ, trước kia bất kể như thế nào Diệp Trạch Đào cũng sẽ đứng dậy nhưng hôm nay thì khác, Diệp Trạch Đào thấy Nhiếp Tiểu Vĩ tiến vào chỉ nói một câu:

- Đợi tôi vài phút, tôi viết vài chữ.

Nói xong lời này Diệp Trạch Đào liền vùi đầu viết.

Nhiếp Tiểu Vĩ đứng đó có chút lúng túng, đứng không được ngồi cũng không xong.

Lúc này Nhiếp Tiểu Vĩ xót xa phát hiện mình ở huyện Lục Thương này căn bản không có địa vị gì.

Đi kiện?

Trong lòng Nhiếp Tiểu Vĩ cảm thấy cay đắng, căn bản không thể đi kiện chuyện này, nếu làm không tốt còn bị người ta nói là không có tài cán gì.

Một lúc sau Diệp Trạch Đào dừng bút lại ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Tiểu Vĩ nói:

- Ngồi đi.

Cách đối đãi của Diệp Trạch Đào đối với Niếp Tiểu Vĩ đúng là không được tốt.

Gượng cười cười Nhiếp Tiểu Vĩ nói:

- Bí thư Diệp bận rộn quá, đã quấy rầy!

- Anh có việc gì sao?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Đúng là Diệp Trạch Đào có cách nhìn đối với Nhiếp Tiểu Vĩ, không biết Niếp Tiểu Vĩ đã rơi vào chuyện này bao sâu nhưng có một số chuyện Diệp Trạch Đào biết rõ, trong chuyện này Nhiếp Tiểu Vĩ có tác dụng yểm hộ. Nếu như không có người yểm hộ thì chuyện này không thể xảy ra lớn như vậy.

Phân tích một số lãnh đạo huyện uỷ người Diệp Trạch Đào hoài nghi nhất vẫn là Nhiếp Tiểu Vĩ.

Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng không có chứng cứ cụ thể bằng không đã sớm khai đao đối với Nhiếp Tiểu Vĩ.

Diệp Trạch Đào áp dụng biện pháp như vậy chính là muốn bức Nhiếp Tiểu Vĩ xem Nhiếp Tiểu Vĩ có phản ứng gì hay không?

- Bí thư Diệp thật là khó xử, không ngờ tôi vừa đến thì Tỉnh đã xảy ra chuyện như vậy!

Ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Vĩ nói:

- Anh biết rõ công tác làm thí điểm của huyện Lục Thương, tính quan trọng tôi cũng không cần nói nhiều, lúc mở cuộc họp tôi và Chủ tịch huyện Tôn đã nói như thế nào, công tác ở huyện do anh và Phó chủ tịch Cố phụ trách, xảy ra chuyện như vậy lão Cố đã xông lên đầu tiền tuyến. Đã ngã bệnh rồi, còn anh thì sao? Tôi hi vọng anh có thể ở trong cuộc họp nói một chút!

Căn bản Diệp Trạch Đào cũng không hề có nể mặt đã trực tiếp truy cứu trách nhiệm của Nhiếp Tiểu Vĩ.

Sắc mặt của Nhiếp Tiểu Vĩ thay đổi, anh ta vốn nghĩ mình đã có trách nhiệm. Diệp Trạch Đào cũng không thể không lo cho các lãnh đạo sau mình, không ngờ đến lập tức đã truy cứu trách nhiệm.

Vốn định nói vài câu lại nghĩ đến ý đồ của mình nên đành phải buông xuống.

Nhiếp Tiểu Vĩ nói:

- Không ai biết được sẽ phát sinh chuyện như này, tôi đến Tỉnh cũng là có chuyện gấp.

Diệp Trạch Đào cũng đã nói thế, hắn biết chuyện này Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không có ảnh hưởng nhiều, chỉ là muốn chặn lời nói của Nhiếp Tiểu Vĩ mà thôi.

Lần này mục đích Nhiếp Tiểu Vĩ đến đây thật ra Diệp Trạch Đào cũng đã biết là gì, trước khi Nhiếp Tiểu Vĩ đến thì Lưu Định Khải đã gọi tới, lần này Lưu Định Khải hành động rất nhanh, tuy rằng vừa mới bắt đầu càn quét tệ nạn cũng đã che được một nhà ăn chơi của Nhiếp Tiểu Vĩ, trước đó Nhiếp Tiểu Vĩ cũng đã gọi cho Lưu Định Khải, trong chuyện này Lưu Định Khải nói qua trong lúc xét xử đã bắt được vài nhân viên khả nghi, rất có thể liên quan đến chuyện của thôn Sơn Lâm.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Huyện chúng ta đã được liệt vào danh sách huyện thí điểm, các hoạt động đều phải được triển khai, các anh phải tranh thủ phối hợp tốt công tác của Chủ tịch huyện Tôn.

Hôm nay Nhiếp Tiểu Vĩ đến chủ yếu chính là tìm và mang người ra, anh ta hiểu rõ, những người kia đã có án, căn bản là không trải qua được sự tra hỏi.

Trong chuyện này thật ra Nhiếp Tiểu Vĩ cũng có chút buồn bực, chuyện trước đó mình không ngờ là sẽ làm lớn như vậy, đó cũng là do người bạn học chung giới thiệu mình quen biết những người này, những người này nghe được tình hình của mình ở huyện, cũng do tính bất bình nên thừa dịp Diệp Trạch Đào không có ở đây đã kích động thôn dân náo động, chỉ cần khởi dậy chuyện này lên thì Bí thư huyện ủy Diệp Trạch Đào sẽ phải bận bịu cho việc đối phó rồi.

Trong lòng Nhiếp Tiểu Vĩ đương nhiên không hài lòng đối với chuyện này, nếu mọi người tiếp tục gây rối cũng phải chấp nhận chuyện này, cố ý hay vô ý đã giúp dời đi một ít tầm mắt của mọi người, muốn bắt đầu làm chuyện này.

Trong suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Vĩ chuyện này chỉ là hành vi gây rối của thôn dân, chắc có lẽ không liên lụy đến mình, nhưng tình hình phát triển về sau đã khiến cho hắn kinh sợ không nhẹ, chuyện đấu súng cũng đã xảy ra. Truyền thông cũng rất là náo nhiệt.

Thấy tình hình này Nhiếp Tiểu Vĩ biết mình bị người ta xem như khẩu súng, nhưng mà chuyện này đã phát triển đến mức độ này Niếp Tiểu Vĩ biết mình không thể nào không quan tâm được nữa.

Ngay lúc huyện đang bắt đầu hành động càn quét tệ nạn, hai tên đồng lõa kia đã bị Lưu Định Khải ngăn ngay buổi vui chơi giải trí, chuyện hiện giờ đau đầu nhất chính là hai người kia bị tuyên án, nếu bị bọn Lưu Định Khải truy hỏi, làm không tốt sẽ phát sinh chuyện lớn.

Nhiếp Tiểu Vĩ rơi vào đường cùng chính là giúp đỡ những người đó gọi điện cho Lưu Định Khải, không ngờ rằng anh ta không gọi điện còn được, sau khi gọi điện thoại Lưu Định Khải liền đặt trọng điểm lên trên hai người đó, cũng không còn cách nào khác Nhiếp Tiểu Vĩ biết Diệp Trạch Đào cũng đã có kết quả nên đành phải đến chỗ của Diệp Trạch Đào.

Trước khi đến Nhiếp Tiểu Vĩ còn cho rằng mình là Phó chủ tịch thường trực huyện, sau lưng lại có hai Ủy viên thường vụ Thành ủy ủng hộ, bất kể ra sao Diệp Trạch Đào cũng phải nể mặt mình, kết quả không ngờ Diệp Trạch Đào lại biểu hiện ra thái độ như vậy.

Làm sao bây giờ?

Ngay cả lời muốn nói Nhiếp Tiểu Vĩ cũng không thể nói ra.

Điều Nhiếp Tiểu Vĩ lo lắng chính là sợ Lưu Định Khải từ trên hai người bọn họ moi ra được thứ gì đó.

- Còn có chuyện gì à?

Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.

- Bí thư Diệp trước mắt phóng viên ở huyện chúng ta không ít, ngay lúc này ngành công an lại muốn càn quét tệ nạn, có ảnh hưởng đến hình tượng của chúng ta hay không?

Nhiếp Tiểu Vĩ cắn chặt răng hỏi một câu.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Đây đã được coi là gì?

Nhiếp Tiểu Vĩ nói:

- Bí thư Diệp, nếu chẳng may các phóng viên chơi cùng vài người con gái bị bắt được, đây không phải làphạm phải tội chết sao?

Diệp Trạch Đào lại cười nói:

- Trong hành động lần này, các đồng chí ngành công an của chúng ta còn mời các phóng viên truyền thông hợp tác, có vài nơi đều có sự tham gia của phóng viên, mặt khác tôi sẽ cùng đồng chí Định Khảii bọn họ nói phải phát huy đầy đủ tính truyền thông, chúng ta có thể cung cấp một ít dữ liệu để toàn bộ phóng viên hoàn toàn tham dự vào chuyện này.

Nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Vĩ Diệp Trạch Đào còn nói thêm:

- So với chuyện của Lý Đại Hổ, có vài phóng viên lớn đã tham gia vào quá trình điều tra, Lý Đại Hổ nói ra rất nhiều chuyện khiến cho các phóng viên hứng thú, còn có chuyện mỗi ngày càn quét tệ nạn xã hội lần này chắc chắn có không ít phóng viên tham dự, người của Định Khải còn tra ra được hai người còn chưa bị kết án khiến cho các phóng viên cảm thấy rất hứng thú, nghe nói các phóng viên còn kiếm được không ít nội dung, chúng ta chính là muốn phơi bày hoàn toàn chuyện trong huyện, để cho truyền thông nhìn thấy một cách chân thực về huyện Lục Thương!

Nhiếp Tiểu Vĩ trợn trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt ngây dại, theo như lời Diệp Trạch Đào câu lạc bộ giải trí chính là muốn tìm Diệp Trạch Đào đến biện hộ, hai người bị kết án rất có thể chính là người mình cần phải bảo vệ.

Xong rồi!

Nếu chẳng may bị người ta khai quật ra thì mình phải xử lý sao đây?

Nhiếp Tiểu Vĩ đã không dám nhắc đến chuyện này lần nữa, ngồi đó trên trán cũng có chút mồ hôi, trong đầu là một đống hỗn loạn.

- Đồng chí Tiểu Vĩ, anh làm sao vậy, không khỏe à?

Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi han.

- Không sao, không sao, chắc do mệt mỏi, tôi không quấy rầy Bí thư Diệp nữa, tôi đi trước.

Lần này Diệp Trạch Đào đứng dậy, vừa nắm tay Nhiếp Tiểu Vĩ vừa vỗ bả vai Nhiếp Tiểu Vĩ nói:

- Công tác bước tiếp theo rất nặng nề, nhất định phải bảo trọng thân thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK