Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này tới gặp Hoa Uy liền có vẻ mau lẹ rất nhiều, dọc đường đi cũng rất thuận lợi, không hề bị ngăn trở.

Thấy Điền Lâm Hỉ tới đây, thư ký của Hoa Uy cười nói:

- Lão Điền tới rồi sao?

Diệp Trạch Đào cũng biết Hoa Uy có nhiều thư ký, mỗi người thư ký đều vô cùng lợi hại, đi ra ngoài ít nhất cũng là cấp Thứ trưởng các cấp, nên biểu hiện vô cùng cung kính.

Nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, thư ký này cũng biết Diệp Trạch Đào, liền cười nói:

- Trạch Đào cũng tới hả?

Diệp Trạch Đào nói:

- Là đi cùng thầy tôi tới đây.

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Hôm nay lãnh đạo cũ không có việc gì chứ? học trò tới, tôi dẫn cậu ta đi thăm lãnh đạo cũ.

Vị thư ký kia liền cười tủm tỉm nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Được, tôi đi thông báo một chút, thủ trưởng đang nói chuyện với người khác.

Một lúc sau, thư ký kia đi ra nói:

- Thủ trưởng mời các vị vào.

Mỗi lần để Điền Lâm Hỉ đưa tới đây cũng là thuận lợi nhất, không giống người khác, muốn gặp Hoa Uy cũng khó khăn.

Điền Lâm Hỉ dẫn Diệp Trạch Đào, hai người đi vào bên trong.

Vừa đi vào, Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy Hoa Uy nói:

- Một quốc gia, quân đội lấy làm trọng, chỉ có quân đội của chúng ta mạnh, mới có thể chống lại được sự công kích của bên ngoài, mới có thể khiến đất nước của chúng ta thật sự đứng lên! Các anh phải nhớ kỹ, bất kể là thời điểm nào, kiến thiết quân đội đều đặc biệt nặng nề!

Mấy quân nhân trên người sao tướng lóng lánh đang ngồi đối diện nghe ông ta nói chuyện.

Nói tới đây, Hoa Uy liền trông thấy Diệp Trạch Đào cùng Điền Lâm Hỉ tới, trên mặt liền lộ ra tươi cười, vẫy tay một cái nói:

- Tiểu Diệp tới rồi à, tôi đang muốn gọi cậu tới nói mấy chuyện. Mau tới đây ngồi xuống.

Nghe thấy Hoa Uy nói như vậy, mấy ánh mắt kia liền hướng tới Diệp Trạch Đào.

Những người này đều là nhân vật có phân lượng rất mạnh trong quân đội quốc gia, cũng luôn biết Hoa Uy rất nghiêm túc, không ngờ ông ấy lại coi trọng một thanh niên như vậy.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng không thấy quá sợ hãi, đi tới.

- Chào thủ trưởng!

Hoa Uy mỉm cười nói:

- Nghe nói lần này cậu tới thành phố tình hìnhcũng hơi lớn?

- Cũng không có tình hình gì lớn, chính là để đàm phán thành công một số dự án trị giá mấy tỷ mà thôi.

Diệp Trạch Đào cũng vô cùng rõ ràng chuyện mình tới thành phố lần này, Hoa Uy là nhất định biết một chút ít nên cũng không có ý giấu diếm, liền trực tiếp nói ra.

Hoa Uy liền phá lên cười ha ha nói:

- Không tồi, không tồi, làm rất tốt, trung ương vừa mới quyết định làm thí điểm ở huyện các cậu, cậu đã có thể lập tức hành động, đây là bộ dáng làm việc thực sự!

Ánh mắt những quân nhân đó lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Hoa Uy nhìn về phía những quân nhân kia, nói:

- Được rồi, những gì nên nói đều nói rồi, các anh đi đi, nhớ kỹ tất cả những gì của chúng ta hôm nay không dễ có được, việc xây dựng quân đội phải không được lơ là!

Những quân nhân đứng lên chào Hoa Uy theo kiểu nhà binh.

Thấy những quân nhân sắp rời đi, Hoa Uy nói:

- Tiểu Bách, cậu ở lại một chút.

Một viên thiếu tướng trong đó chừng năm mươi tuổi sửng sốt, liền quay lại. Ông ta chỉ làmột người xếp sau những quân nhân ở đây sau mà thôi, liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào.

Đợi sau khi những người khác đi ra, Hoa Uy mỉm cười nói với những người đang đứng, nói:

- Đều ngồi xuống đi.

Đám người Diệp Trạch Đào lúc này mới ngồi xuống.

Nhìn về phía viên thiếu tướng được Hoa Uy giữ lại đi, Hoa Uy nói:

- Tiểu Bách, anh là đồng chí tỉnh Tây Giang, vừa hay, tiểu Diệp cũng là đồng chí tỉnh Tây Giang, hai người khả năng còn chưa quen nhau đúng không?

Diệp Trạch Đào thật sự là không biết vị quân nhân này, liền nhìn về phía Hoa Uy, tuy nhiên, trong lòng cũng rất nhanh nghĩ tới tình hình quân nhân tỉnh Tây Giang, sau ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Diệp Trạch Đào hiểu ra một chút.

Trong số ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tây Giang không phải có một vị Tư lệnh viên quân khu Bách Bưu sao?

Thấy ánh mắt nhìn sang của Diệp Trạch Đào, Hoa Uy mỉm cười nói:

- Tiểu Diệp, đây là đồng chí Bách Bưu Tư lệnh viên quân khu tỉnh Tây Giang các cậu, hai người làm quen một chút đi.

Diệp Trạch Đào vội đứng dậy cung kính nói với Bách Bưu:

- Dạ chào Tư lệnh viên Bách, tôi là Diệp Trạch Đào Bí thư huyện Lục Thương thành phố Nam Hoa.

Bách Bưu vẫn dùng dáng vẻ cứng nhắc trước mặt Hoa Uy, mỉm cười nói:

- Chào cậu tiểu Diệp!

Diệp Trạch Đào có gan nói chuyện trước mặt Hoa Uy, nhưng Bách Bưu cũng không dám, lần này cũng là theo lãnh đạo cũ đến, không nghĩ tới chính là một Bí thư huyện ủy nho nhỏ trong tỉnh mình lại được sự coi trọng của Hoa Uy đến như vậy.

Bây giờ trong lòng Bách Bưu thật sự là nghi hoặc cực kỳ, ông ta biết huyện Lục Thương, cũng biết việc huyện Lục Thương đang được liệt vào huyện thí điểm. Tuy nhiên, bởi vì ông cũng không quá mức nhúng tay vào chuyện quân đội, nên cũng không quá chú ý đến vấn đề nhân sự ở địa phương. Thấy Diệp Trạch Đào còn trẻ như vậy, trong lòng cũng có khá nhiều suy đoán.

Hoa Uy còn nói thêm:

- Tiểu Bách, đồng chí tiểu Diệp là Bí thư huyện ủy huyện Lục Thương. Hiện giờ trung ương đưa huyện Lục Thương các cậu liệt vào làm huyện thí điểm. Việc các cậu cần làm là giúp đỡ bảo vệ!

- Xin thủ trưởng yên tâm. Chúng tôi nhất định dựa theo chỉ thị của thủ trưởng làm tốt công tác của mình!

Trong lòng Bách Bưu khiếp sợ, mặc dù biết có một huyện này huyện làm thí điểm, lại cũng thật không ngờ Bí thư huyện ủy này lại chính là khách quý của Hoa Uy, đây chính là chuyện vô cùng quan trọng.

Đặc biệt là thấy thái độ đối đãi của Hoa Uy đối với Diệp Trạch Đào, đây cũng không phải là thái độ bình thường, còn yêu cầu mình làm tốt việc bảo vệ giúp đỡ, đây là ám chỉ điều gì!

Nhìn vào trong ánh mắt Diệp Trạch Đào, Bách Bưu có rất nhiều cảm giác.

Lúc này Hoa Uy mới khẽ gật đầu, nói với Diệp Trạch Đào:

- Cậu là đồ tôn của tôi, đến thành phố cũng không chủ động tới thăm tôi, còn phải để tôi phải mời cậu?

Trên đầu Diệp Trạch Đào đổ chút mồ hôi, nghĩ thầm rằng mình thật đúng là bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp Hoa Uy sao?

Trong lúc nghĩ lại hiểu rõ sự quan tâm của Hoa Uy, đây là thể hiện cho Bách Bưu thấy, trong giọng nói lại chỉ ra việc đồ tôn, điều này không thể không có khả năng làm cho Bách Bưu sau khi nghe xong có cách nghĩ khác.

- Thủ trưởng, đây là, theo thầy tới đây mà thôi!

Hoa Uy cười ha hả nói:

- Sau này tới thành phố, cứ tới đây nói cho tôi một chút chuyện của cơ sở các cậu.

Diệp Trạch Đào liền đồng ý.

Điền Lâm Hỉ lúc này nói:

- Lãnh đạo, là như vậy, Trạch Đào nói với tôi một số việc phát triển sản xuất công nghiệp, tôi thấy cậu ta có một số nhận xét rất quan trọng, liền dẫn cậu ta tới.

Hoa Uy liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Cậu nói đi, tôi cũng muốn nghe xem sao.

Lúc nhìn thoáng qua Bách Bưu, Hoa Uy nói:

- Tiểu Bách, chúng ta cũng cùng nghe một chút xem?

Bách Bưu liền mỉm cười nói:

- Được, đồng chí Diệp Trạch Đào có cách nhìn mới, tôi cũng muốn nghe xem.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Diệp Trạch Đào nói:

- Quyết sách phát triển sản xuất công nghiệp của trung ương là chính xác, nếu không phát triển, chúng ta cở các lĩnh vực, các phương diện đều gặp phải sự khiêu chiến ác liệt, việc này chắc chắn sẽ làm dao động căn cơ của chúng ta! Nhưng, trong phương diện này cũng tồn tại một vài vấn đề!

Bách Bưu liền nhìn thoáng qua Hoa Uy, nghĩ thầm rằng cậu thanh niên kia quả thực có can đảm nói sao!

Trên mặt Hoa Uy cũng không có thay đổi sắc mặt quá lớn, nói:

- Cậu nói tiếp đi.

- Thủ trưởng, chỉ tiêu kinh tế trở thành cơ sở căn cứ chủ yếu khảo hạch chiến tích của cán bộ chính đảng, đây là tồn tại thật sự không bàn cãi. Nhưng chính nó cũng là một vấn đề, mấu chốt chính là càng quan trọng hóa trầm trọng đi một chút! Trên thực tế, mỗi vị trí cán bộ cơ sở, đặc biệt một số nhân vật trong lòng vô cùng rõ ràng, cấp trên cuối cùng là muốn nhìn con số nói chuyện. Có thể thể hiện thành con số chỉ tiêu cụ thể hoặc là GDP, hoặc chính là thu hút tài chính đầu tư đúng chỗ. Chỉ tiêu kinh tế gắn liền cùng một chỗ với tiền đồ của cán bộ, là quy tắc ngầm tồn tại thực tế trong chế độ khảo hạch. Vì theo đuổi tăng trưởng kinh tế một cách phiến diện, chúng ta có không ít lãnh đạo địa phương càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo chức năng chính phủ!

Hoa Uy nói:

- Phát triển nhanh là không đúng sao?

Diệp Trạch Đào nói:

- Lấy GDP làm trọng tâm khảo hạch chiến tích, điểm khiếm khuyết này chủ yếu ở một số địa phương đem sự phát triển là quy luật, hiểu sai tỷ lệ tăng trưởng là quy luật, tăng trưởng GDP là quy luật. Tài chính địa phương chính vì theo đuổi tốc độ phát triển kinh tế nhất thời, vi phạm quy luật kinh tế, trên lưng đeo nhiều nợ nần, mù quáng làm dự án, xử lý doanh nghiệp, muốn làm đầu tư, tạo thành lặp lại số lượng lớn kiến thiết chất lượng thấp. Nông dân mất đất không nhà để về, không nghề nghiệp để tái sinh, biến thành lưu dân không nghề nghiệp lưu dộng từ thành thị tới nông thôn. Đó còn chưa phải nghiêm trọng, vấn đề nghiêm trọng hơn nữa chính là vấn đề trong tình trạng chú trọng lợi ích, một số cán bộ của chúng ta biến chất. Bọn họ dần dần bị lợi ích từ một số tập đoàn lôi kéo, hủ bại hóa, thậm chí trở thành người phát ngôn về lợi ích của công ty lớn hay tập đoàn nước ngoài!

Ánh mắt Hoa Uy lập tức mở to, cứ như vậy nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Điền Lâm Hỉ cũng không nghĩ tới Diệp Trạch Đào sẽ nói nghiêm trọng như vậy, cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Càng không phải nói đến Bách Bưu kia rồi, trong lòng không ngừng cảm thán, thằng ranh này thật là có dũng khí đây!

Diệp Trạch Đào cũng không lùi bước, tiếp tục nói:

- Thủ trưởng, những chỉ tiêu đó bề ngoài biểu hiện ra nền kinh tế của quốc gia chúng ta phát triển thật nhanh. Chính là muốn lấy tiếng tăm, tranh công thôi. Tuy nhiên, những chỉ tiêu này thật ra lại không có quan hệ nhiều lắm tới cuộc sống của dân chúng! Sự thật là trong cuộc sống lấy GDP thành chỉ tiêu chính “một mảnh vải che mắt”. Một số nơi còn đem chỉ tiêu tăng trưởng GDP đưa xuống làm điểm khảo hạch từng tầng xã. thị trấn, làm dối trá… và rất nhiều hậu quả xấu, GDP không thể phản ánh thực trạng phúc lợi của người dân. Ở trong sinh hoạt thực tế, GDP là chỉ tiêu kinh tế vĩ mô hàng đầu, chỉ có thể trở thành căn cứ quan trọng trong phát triển kinh tế, tuyệt đối không phải căn cứ duy nhất, càng không phải là toàn bộ sự phát triển kinh tế và xã hội…

Nghe Diệp Trạch Đào giảng giải, Hoa Uy trần tư một lúc mới hỏi:

- Cậu cho rằng điều nên làm bây giờ là gì?

Trong lòng Diệp Trạch Đào nhẹ nhõm, biết Hoa Uy nghe lọt những lời này của chính mình, nên cũng cảm thấy vui mừng, nói:

- Kinh tế có cần phát triển hay không, tôi cho rằng là có. Nhưng chúng ta hẳn là càng nên xuất phát từ lợi ích của quần chúng hơn, từ lợi ích của việc phát triển sản nghiệp dân tộc mà ra. Chỉ có như vậy, mới có thể có sự phát triển không ngừng, mà không phải phát triển ngắn hạn! Kỳ thật lấy gia tăng thu nhập từ thuế và đề cao mức sốn của người dân làm chỉ tiêu chủ yếu khảo hạch thực tích công tác cán bộ mới là quan trọng, cũng mới là việc mà chúng ta nên làm! Những việc mà chính phủ chúng ta nên làm cũng không nằm ngoài bốn mặt sau đây. Một là, tăng trưởng thu nhập của nhân dân thành thị và nông thôn. Hai là, kiến thiết nền tảng thủy, điện, đường, điền, thông tin và một số điều kiện bức thiết của cuộc sống. Ba là, xúc tiến nghề nghiệp xã hội, tăng cường đổi mới cương vị công tác. Bốn là, bảo đảm sự phổ cập của bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp của xã hội. Đây mới là chuyện mà một chính phủ hẳn nên làm!

Diệp Trạch Đào đã nói tới trung tâm của vấn đề rồi, Hoa Uy dùng ngón tau nhẽ nhàng gõ trên bàn một hồi, mới nói với Diệp Trạch Đào:

- Nếu huyện các cậu làm thí điểm, vậy hãy làm ra một điều gì đó thật sự đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK