Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bí thư Diệp, đây chính là xã Ma Qủa!

Lam Nhất Thiên quay đầu lại nói với Diệp Trạch Đào đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía sau.

Diệp Trạch Đào mở mắt nhìn, xe đã đi qua một vòng xuyến, mấy khu nhà lầu với kiến trúc hiện tại ở trước mắt.

- Bí thư Diệp, anh xem.

Lư Dũng lớn tiếng nói.

Diệp Trạch Đào vừa nhìn, chỉ thấy một bãi tụ tập không ít người, cũng có không ít người đang cầm trong tay các loại côn bổng đánh nhau.

Dùng binh khí đánh nhau!

Diệp Trạch Đào lập tức có phản ứng.

- Bí thư Diệp, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra , ở huyện cũng không có biện pháp.

Lam Nhất Thiên nói.

- Mau qua đó.

Diệp Trạch Đào nói to.

Xe dừng lại rất nhanh, Diệp Trạch Đào chạy vọt tới chỗ đám người đó.

- Dừng tay!

Diệp Trạch Đào giữa đường bèn hô to.

Không ai quan tâm tiếng la của hắn, lúc này trận đánh đã rất kịch liệt rồi.

Diệp Trạch Đào xông lên phía trước, túm lấy cái cuốc, đẩy cái người cầm cuốc ra, hô to một tiếng.

Nhìn thấy có người ngoài tới, mọi người lúc này mới dừng tay,

- A , là bí thư Diệp!

Một người thanh niên hét to một tiếng.

- Đúng là bí thư Diệp!

Một người trung niên cũng hét lên.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía hai người, cũng có chút ấn tượng, hình như là hai người mình đã cứu.

- Bí thư Huyện ủy Diệp tới, các anh đừng đánh nữa!

Lam Nhất Thiên cũng đã chạy tới.

Lam Nhất Thiên thật không ngờ Diệp Trạch Đào chạy nhanh như vậy, chính mình liều mạng cũng đuổi không kịp, liền đừng đó thở hổn hển.

Lúc này mọi người đã chia thành hai đội, mọi người trừng mắt nhìn nhau.

- Bí thư Diệp, cậu đến rồi!

Người trung niên kia nói to với Diệp Trạch Đào.

- Chuyện gì thế này?

- Bí thư Diệp, trâu nhà bọn họ chạy tới ruộng lúa nhà chúng ta ăn.

Một người còn trẻ tuổi nói lớn.

- Trâu nhà bọn mày không phải cũng tới ruộng nhà chúng tao sao?

Người bên này cũng không yếu thế.

Diệp Trạch Đào chau mày, một con trâu ăn lúa có thể khiến cho xung đột như vậy, đây là chuyện hắn chưa hề ngờ tới.

- Chủ tịch xã các anh đâu?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, không hề có lãnh đạo xã. Chuyện này lại diễn ra ngay dưới mắt chính quyền lãnh đạo, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng không vui.

Đúng lúc này mới nhìn thấy từ phía chính quyền địa phương có mấy người lãnh đạo vội vàng chạy tới.

- Bí thư Diệp, anh đến rồi?

Người này nhìn qua hình như vừa mới tỉnh ngủ, đầy tóc còn rối loạn.

- Xảy ra chuyện như thế, anh đang làm gì thế hả?

Diệp Trạch Đào mở miệng là không nể tình.

- Ông ta là Quế Ân Bình.

Lam Nhất Thiên ở bên cạnh Diệp Trạch Đào nói nhỏ.

Diệp Trạch Đào nhìn trên mặt Quế Ân Bình.

Người của Liễu Khâm Trí!

Biết người này là người của Liễu Khâm Trí, Diệp Trạch Đào cũng không cần giữ lại chút tình cảm gì cho anh ta.

- Bí thư Diệp, chuyện như thế thường xuyên xảy ra, quản cũng không quản được, đánh xong bọn họ tự nhiên sẽ về.

Nghe Quế Ân Bình nói sơ lược như vậy, Diệp Trạch Đào thật sự kinh hoàng, chuyện dùng binh khí đánh nhau từ trong miệng anh ta có thể coi bình thản như vậy.

- Đồng chí Quế Ân Bình, anh là Chủ tịch xã, đối mặt với chuyện này liền bình tĩnh như thế sao?

Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.

Quế Ân Bình là người của Liễu Khâm Trí, sớm biết Diệp Trạch Đào tới là Liễu Khâm Trí không vui rồi. Nghĩ đến chuyện Liễu Khâm Trí ở huyện thế lực lớn bèn không coi bí thư bên ngoài Diệp Trạch Đào ra gì.

- Bí thư Diệp, anh hãy tới chỗ chính quyền xã đi, nơi này tôi sẽ sắp xếp người giải quyết.

Ông ta đang sắp xếp lịch trình cho Diệp Trạch Đào!

Diệp Trạch Đào hừ một tiếng, cũng không thèm để ý hắn mà đi tới chỗ hai phe đang đứng hằm hè ở đó nói:

- Mọi người là bà con trong xã, có chuyện gì không thể nói chuyện, đánh nhau như thế sẽ tai nạn chết người mất!

- Bí thư Diệp, Quế Ân Bình đến đấy, ông ta chính là người Quế gia. Quế gia ỷ vào Quế Ân Bình là chủ tịch xã, ở trong xã hoành hành ngang ngược, ngài phải làm chủ cho mọi người!

- Lâm lão cửu, ông nói gì, nhà họ Lâm các ông thì tốt chắc?

Thấy hai bên lại muốn đánh nhau, Diệp Trạch Đào khua tay nói:

- Mọi người hãy nghe tôi nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần tức giận lớn như vậy!

- Bí thư Diệp, anh đã cứu mạng tôi, hôm nay Quế Trọng Sinh tôi nể mặt anh!

Người thanh niên này nói xong rồi quay lại nói với mọi người:

- Đi, chúng ta nể mặt bí thư Diệp!

- Bí thư Diệp, cậu đã cứu tôi, tôi cũng nể mặt cậu!

Người trung niên cũng dẫn một đám người rời đi rất nhanh.

Nhìn hai bên rời đi, Diệp Trạch Đào chau mày, hắn cũng nhìn ra được một chút. Đây là có người rắp tâm muốn gây chuyện cho mình, kết quả lại đụng phải hai người mình đã cứu mạng, đều khuyên bảo người ta đi rồi!

Quay mặt nhìn Quế Ân Bình, Diệp Trạch Đào không ngờ nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của Quế Ân Bình. Nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, Diệp Trạch Đào càng thêm chắc chắc đoán định của mình. Quế Ân Bình quả nhiên sau khi biết mình đến đã cố ý tạo nên một trận đánh nhau dùng binh khí như vậy, chính là muốn đưa mình vào trận đánh bằng binh khí này.

Người đã đi rồi, Diệp Trạch Đào cũng không muốn mượn chuyện này lên mặt với Quế Ân Bình, bèn theo Quế Ân Bình về chính quyền xã.

Ngồi trong phòng làm việc của Quế Ân Bình, Diệp Trạch Đào nhìn văn phòng của Quế Ân Bình cũng rất có khí thế, toàn bộ đều trang hoàng không tồi, tiện nghi bên trong cũng đều rất đầy đủ.

- Bí thư Diệp, anh đến thật đúng lúc, hôm nay ở xã thịt một con dê, ha ha.

Quế Ân Bình cười nói.

- Nghe báo cáo trước đi!

Diệp Trạch Đào cũng không có thiện cảm lắm với Quế Ân Bình, mặt bình tĩnh nói.

Rất nhanh bèn ngồi trong phòng hội nghị nhỏ, bộ máy chính quyền ở xã đều đến rất nhanh.

Diệp Trạch Đào để ý quan sát, quả nhiên bộ máy chính quyền các thành viên cũng không đoàn kết, mọi người đều ngồi một bên với mình.

- Bí thư Diệp, tôi xin báo cáo một chút tình hình ở xã. Cậu mới đến huyện, không biết tình hình nơi này, công tác cơ sở khó khăn tương đối lớn!

Quế Ân Bình mở miệng đã nói như vậy.

Diệp Trạch Đào nói:

- Mọi người đều nói một chút, lần này tôi đến xã Ma Qủa mục đích là muốn hiểu thêm tình hình ở xã.

Quế Ân Bình nói:

- Bí thư Diệp, vấn đề lớn nhất ở xã đó là vấn đề đoàn kết. Mọi người thường xuyên vì một chuyện nhỏ mà kích động lên, mấu chốt chính là một số đồng chí ở xã không đoàn kết tạo ra.

Nghe tới đó, Diệp Trạch Đào đã có thể hiểu, tố chất của Quế Ân Bình cũng không cao, dùng một người như thế làm chủ tịch xã, khó trách xã này lại nhiều vấn đề như vậy!

Theo sau đó Quế Ân Bình báo cáo tình hình công tác, sau đó mọi người cùng phát biểu.

Tài ăn nói của Quế Ân Bình cũng không tồi, thao thao bất tuyệt một hồi. Từ lời giảng của ông ta, Diệp Trạch Đào nghe được ông ta đang muốn khoe thành tích, một vài chuyện như rắm cũng khiến ông ta nói như xuất sắc lắm.

Phó bí thư Đảng ủy xã Lâm Kiến Cao nói tương đối ít, nội dung lời nói cũng thành thực, càng nói thêm về những khó khăn trong phát triển của xã Ma Qủa.

Diệp Trạch Đào thỉnh thoảng ghi ghi chép chép vào sổ.

Đợi tất cả mọi người báo cáo xong, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:

- Nghe mọi người báo cáo xong, tôi có những cái nhìn tổng thể về tình hình của xã Ma Qủa. Tôi định ba ngày tới đây xem xét trong xã, mọi người không cần nhất thiết phải đi theo tôi, phái một vài đồng chí thông thuộc tình hình ở xã đi theo tôi là được rồi.

Chỉ có từ nơi quần chúng mới thật sự hiểu được tình hình!

Nghe xong mọi người giới thiệu, Diệp Trạch Đào chỉ hiểu được công việc của mọi người, cũng không biết tình hình cụ thể là như thế nào.

Quế Ân Bình mỉm cười nói:

- Được, chúng tôi nghe theo bí thư Diệp!

Ông ta cũng không cản trở việc này.

Diệp Trạch Đào lại hỏi:

- Bí thư đảng ủy xã Ngô Đại Dụng thế nào rồi?

Quế Ân Bình cười nói:

- Cũng không phải chuyện lớn lắm, chỉ là xây xước một chút, ông ta nằm viện rồi không ảnh hưởng tới công tác ở xã.

Đây là lời nói gì vậy!

Diệp Trạch Đào trong lòng chợt kích động, tuy rằng ở huyện Liễu Khâm Trí và Cảnh Quốc Ninh đã liên kết, nhưng từ những người bên cạnh ông ta trở xuống có thể nhìn thấy, hai phái cũng không phải hài hòa như mặt ngoài, cũng có thể lợi dụng chuyện này một chút!

Diệp Trạch Đào vẫn có một suy nghĩ, lợi dụng mâu thuẫn khắp nơi ở huyện Lục Thương, tiến thêm một bước mở rộng mâu thuẫn của bọn họ. Do đó có thể tạo ra những điều kiện để mình có thể đánh vào. Đó cũng là nguyên nhân tại sao mà hắn muốn đến tầng lớp cơ sở đầu tiên. Chỉ có xâm nhập vào tới cơ sở mới có thể tìm ra được sơ hở của hai phía. Bằng không để cho bọn chúng liên kết lại, mình là người bên ngoài tới đứng một phía căn bản là không thể đứng vững được.

Diệp Trạch Đào được sắp xếp một phòng trong chính quyền xã, đây là nơi ở của các lãnh đạo khi tới đây.

- Bí thư Diệp, bước tiếp theo sắp xếp thế nào?

Lam Nhất Thiên hỏi.

Đi theo Diệp Trạch Đào, anh ta cũng không nhìn ra được nhiều thay đổi sắc thái trên khuôn mặt của Diệp Trạch Đào. Lần này đột nhiên kêu mình đến, cũng không sắp xếp hành trình, liền hỏi một câu.

- Tiểu Lam, trước tiên tìm hiểu tình hình một chút rồi nói sau!

Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều.

Lúc này Quế Ân Bình đang ở trong phòng làm việc báo cáo tình hình về Diệp Trạch Đào cho Liễu Khâm Trí.

- Giáo sư Liễu, bí thư Diệp đã đến, vừa đúng lúc gặp phải đám thôn dân dùng binh khí đánh nhau!

Hai người trước kia là quan hệ thầy trò, Quế Ân Bình rất kính trọng thầy giáo.

Liễu Khâm Trí ừ một tiếng nói:

- Tiểu Quế, tình hình thế nào?

- Giáo sư Liễu, vừa vặn người hai bên đều là người trước đây bí thư Diệp đã cứu. Hắn vừa đến mọi người nể mặt hắn không đánh nữa, sự việc không ngờ được hóa giải!

Nói lời này, Quế Ân Bình có chút tiếc nuối, không ngờ lại có chuyện này.

Biết Liễu Khâm Trí không vui với Diệp Trạch Đào, Quế Ân Bình có ý khơi mào chuyện này. Nghĩ rằng đánh nhau vào lúc đó, vừa đúng lúc Diệp Trạch Đào tới, sẽ kéo Diệp Trạch Đào vào. Tốt nhất thừa dịp hỗn loạn đánh Diệp Trạch Đào, đánh cho hắn không dám công tác ở huyện Lục Thương nữa. Không ngờ sự việc được hóa giải như vậy!

Liễu Khâm Trí cũng không biểu hiện thái độ gì đặc biệt, nói:

- Tiểu Quế, bí thư Diệp đến rồi, các cậu phải làm tốt công tác tiếp đãi.

Nói xong Liễu Khâm Trí liền cúp điện thoại.

Liễu Khâm Trí cũng có chút tiếc nuối, chuyện như thế nếu như biến thành lớn, tin chắc rằng Diệp Trạch Đào cũng không thể hóa giải được. Đối với Diệp Trạch Đào mà nói là một sự đả kích, đáng tiếc là không thành.

Đáng tiếc!

Liễu Khâm Trí thở dài mọt tiếng.

Nếu như có thể làm lớn chuyện cũng khiến mất không ít không gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK