Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, Lưu Đống Lưu đột nhiên thấy nhột nhạt.

Hoàng Hân vẫn chưa hiểu liền nhìn Lưu Đống Vũ giục :

- Nói mau đi, sao lại như thế này?

Nhìn thoáng qua Lưu Đống Lưu, Lưu Đống Vũ thở dài :

- Anh cả à, em nói rồi, gả Mộng Y cho Diệp Trạch Đào họ Lưu chúng ta cũng không phải chịu thiệt đâu.

- Không phải lần này gọi hắn tới là để bàn việc này sao?

Hoàng Hân nói.

Hừ một tiếng, Lưu Đống Lưu chán nản khi thấy bà xã mình đến giờ vẫn chưa biết gì.

Lưu Vũ Lộ nói :

- Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi thấy rất lo lắng phía lão Điền.

Căn phòng trở nên im lặng, đây mới là việc vô cùng quan trọng.

Khi mọi người còn đang ở trong phòng bàn chuyện gấp thì ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã rọi vào, một ngày mới lại bắt đầu.

Diệp Trạch Đào đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn thấy điện thoại, không ngờ lại là lão Điền gọi tới.

- Thầy, gọi cho em sớm vậy?

Diệp Trạch Đào trả lời.

- Tên tiểu tử này, hôm qua lại đi đâu làm loạn cả đêm hả?

- Vâng, em vừa mới ngủ được một chút.

- Qua bên ta một lát, ta ở chỗ hẹn cũ. Bên ngoài cổng nhà họ Lưu có xe chờ cậu sẵn rồi.

Diệp Trạch Đào đáp :

- Vâng, em đến ngay đây!

Dù sao thì hắn cũng chẳng can thiệp được vào việc của nhà họ Lưu, Diệp Trạch Đào thấy qua bên lão Điền có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút.

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy kỳ quái, sao tự nhiên lão Điền lại tới thủ đô?

Bước từ phòng ra Diệp Trạch Đào liền thấy Lưu Mộng Y đã dậy rồi, hình như cả đêm qua cô ta không ngủ.

- Trạch Đào, sao dậy sớm thế?

Thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Lưu Mộng Y liền hỏi.

Thấy Mộng Y không ngủ được Diệp Trạch Đào liền hỏi :

- Sao em không ngủ thêm chút nữa?

- Trong nhà xảy ra nhiều việc như vậy làm sao em ngủ được!

Tâm trạng Lưu Mộng Y khá nặng nề.

- Đã có người lớn lo rồi, em cũng đừng gây rối thêm.

Diệp Trạch Đào nói

- Trạch Đào, anh định đi đâu vậy?

- Thầy anh gọi điện nói là đã đến thủ đô rồi, muốn anh đến gặp ông ấy. Xe đậu chờ sẵn bên ngoài rồi.

- Vâng, việc ở đây anh cũng không giải quyết được, anh đi đi.

Lưu Mộng Y thoáng nhìn về phòng đọc sách vẫn sáng đèn, khẽ nói với Diệp Trạch Đào.

- Vậy được, anh đi trước đây. Có gì thì gọi điện cho anh.

Diệp Trạch Đào liền ra ngoài.

Lưu Mộng Y tiễn Diệp Trạch Đào ra cửa, nhìn hắn lên xe rồi mới đi vào trong phòng.

Bước vào đã thấy Hoàng Hân đứng ở đó, vẻ mặt nghi hoặc.

- Tiểu Diệp đi đâu vậy?

Hoàng Hân thấy có tiếng động nhìn ra liền thấy Lưu Mộng Y đang tiễn Diệp Trạch Đào, bèn nghi ngờ hỏi.

- Anh ấy nói thầy anh ấy đã đến thủ đô, sáng sớm đã gọi điện bảo anh ấy qua gặp.

Lưu Mộng Y nói.

Diệp Trạch Đào đi rồi Lưu Mộng Y lại cảm thấy mệt mỏi quá đỗi, sở dĩ cô dậy sớm như vậy là vì lần này là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào qua đêm ở nhà cô, sợ hắn thấy không thoải mái. Bây giờ hắn đi rồi cô lại rất muốn ngủ thêm một lát.

- Mẹ à, con đi ngủ thêm một lát.

Lưu Mộng Y lại bước vào phòng ngủ.

Thấy con gái đi vào phòng, Hoàng Hân vội đến phòng đọc sách.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Hoàng Hân nói :

- Tiểu Diệp đi rồi, nói là thầy hắn gọi điện thoại tới muốn gặp.

Việc này vốn dĩ cũng chẳng có gì to tát, nhưng khi mọi người nghe thấy câu này thì trong lòng ai cũng hoảng sợ.

- Lúc này mà Điền Lâm Hỉ lại gọi điện thoại bảo hắn đến gặp mặt?

Sắc mặt Lưu Đống Hùng có chút khó coi.

Lưu Đống Vũ thở dài :

- Việc này của chúng ta làm sao giấu được mấy ngươi tinh ý ở thủ đô. Đây là lão Điền không muốn để Diệp Trạch Đào tham gia vào việc nhà chúng ta.

Lưu Đống Lưu lại có chút bất an, tay run run đặt lên thành ghế.

Thấy mọi người như vậy Hoàng Hân cũng không dám nhiều lời, bước đến ngồi bên cạnh Lưu Đống Lưu.

Lưu Vũ Lộ khổ sở nói :

- Sao nhà họ Lưu chúng ta lại đến nông nỗi này chứ.

Lưu Đống Hùng cũng thấy sầu não nói :

- Xem ra mọi chuyện thật sự rất phức tạp!

Lưu Đống Vũ nhìn về phía Lưu Đống Lưu nói :

- Anh cả!

Gọi một tiếng rồi Lưu Đống Vũ nói :

- Tình hình nhà họ Lưu chúng ta đã hết sức rõ ràng, nếu không nhanh chóng hàn gắn lại các mối quan hệ thì sắp tới chắc sẽ phải chịu sự đả kích từ trên khắp đất nước mất! Đến lúc đó thì liệu nhà họ Lưu chúng ta còn lại được bao nhiêu người? Mất đi gốc gác họ Lưu chúng ta muốn gượng dậy nữa thì còn khó khăn hơn rất nhiều!

Câu nói này của ông khiến tâm trạng mọi người đều trở nên nặng nề, vốn dĩ họ Lưu đã sắp suy tàn nay lại mất đi một số hậu thuẫn, đúng là chuyện lớn!

Lưu Đống Hùng nói :

- Những việc này chúng ta đều rõ cả, có lẽ nên thực tế một chút!

- Được, vậy tôi nói luôn vì sao Diệp Trạch Đào lại quan trọng như vậy. Đừng nhìn Diệp Trạch Đào xuất thân từ dân đen, bây giờ hắn và Điền Lâm Hỉ thân thiết chẳng khác nào cha con, tôi thấy Điền Lâm Hỉ quan tâm đến Diệp Trạch Đào chẳng khác gì quan tâm đến con cái cả. Nếu như vậy thì chỉ cần chúng ta giữ được Diệp Trạch Đào là đồng nghĩa với việc giữ được Điền Lâm Hỉ, có được sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ thì mọi người đều biết rồi, sau lưng Điền Lâm Hỉ là ai chứ?

Mọi người đều hiểu sau lưng Điền Lâm Hỉ là Hoa Uy, đó là một lực lượng vô cùng hùng mạnh ở Hoa Hạ. Ý của Lưu Đống Vũ đã rất rõ ràng, lôi kéo Diệp Trạch Đào thì dù phía Hoa Uy không trực tiếp giúp đỡ nhưng cũng sẽ ngăn cản được một số người, đây đã là một sự trợ lực vô cùng lớn rồi, thậm chí còn mạnh hơn cả thế lực của Tôn Tường Quân nữa, không thể xem nhẹ chuyện này được!

Lưu Đống Vũ liếc nhìn mọi người rồi nói thêm :

- Theo tôi được biết thì Ngô Diên Ngạo Bác ở Ninh Hải cũng rất thích Diệp Trạch Đào, quan hệ giữa hai người họ cũng tốt lắm. Lần này Ngô Diên Ngạo Bác đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương đảm nhiệm chức Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tuy là xếp hạng gần cuối, nhưng không thể xem thường lực lượng của Ủy ban Kỷ luật Trung ương được. Có Diệp Trạch Đào cũng không biết có thể lôi kéo sự giúp đỡ của lực lượng này hay không, nhưng ít nhất cũng có thể tránh được việc phải đối đầu với họ!

Lưu Đống Vũ trong nhà họ Lưu là người tìm hiểu về Diệp Trạch Đào nhiều nhất, mọi người đột nhiên hiểu ra Diệp Trạch Đào quả là một nhân vật rất quan trọng.

Lưu Đống Hùng thở dài :

- Thật không ngờ được, tên tiểu tử này lại có mối quan hệ với cả một mạng lưới rộng!

Lưu Đống Lưu cũng không kìm lòng được gật đầu một cái. Không thể không thừa nhận trong việc xây dựng mạng lưới quan hệ thực tế Diệp Trạch Đào đã rất thành công, mặc dù hiện tại những lực lượng này vẫn chưa tỏ rõ uy lực gì, nhưng cùng với sự phát triển của Diệp Trạch Đào thì tương lai nhất định thế lực này sẽ phát triển rất mạnh, trở thành một lực lượng không thể coi thường được.

Lưu Vũ Lộ cũng thở dài nói :

- Diệp Trạch Đào cũng rất giỏi, mấy mối quan hệ đó đều rất hùng mạnh, chả trách hắn phát triển được nhanh như thế. Ôi! Con cháu nhà họ Lưu mặc dù đều có nguồn tài nguyên dồi dào, nhưng cuối cùng chỉ toàn đi giao du tụ tập với bọn hư hỏng, cái lúc cần thiết dĩ nhiên là chả mong nhờ cậy được gì!

Lưu Đống Vũ cũng nhìn Lưu Đống Lưu một cái đầy ẩn ý, nói :

- Còn có một chuyện chắc chắn cũng liên quan đến Diệp Trạch Đào, ấy là vấn đề của Tiểu Nhu!

Việc này vốn dĩ cũng là một nỗi nhức nhối trong lòng người nhà họ Lưu, bây giờ Lưu Đống Vũ lại cố ý đem việc này ra.

Nhìn cánh cửa đã đóng, Lưu Đống Vũ nói :

- Tuy là chỉ suy đoán chuyện giữa Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu, nhưng tôi nghĩ trong lòng mọi người đều rõ cả, tôi nghĩ chắc hẳn phải có chuyện gì đó!

Trên mặt mọi người ít nhiều đều hiện lên vẻ xấu hổ, Hoàng Hân thậm chí còn đằng hắng một tiếng.

Lưu Đống Vũ thở dài :

- Bây giờ không phải là lúc để truy cứu việc này! Mọi người có từng nghĩ qua chưa? Tại sao sau khi Vi Chính Quang ra nước ngoài rồi mà Trịnh Tiểu Nhu vẫn ở lại nhà họ Lưu, lại còn thay đổi thái độ trong việc tham gia vào các việc của nhà họ Lưu nữa. Tôi cố tình quan sát mấy lần, cô ta căn bản chẳng để ý gì lắm đến mọi chuyện, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện của Diệp Trạch Đào là cô ta lại vô cùng quan tâm, lòng dạ phụ nữ mà!

- Ý anh là cô ta có tình ý với Diệp Trạch Đào?

Lưu Vũ Lộ giật mình hỏi.

- Tôi đã nhờ người điều tra nhật ký cuộc gọi của Trịnh Tiểu Nhu!

Lưu Đống Vũ nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của mọi người, Lưu Đống Vũ lắc lắc đầu nói :

- Mọi người không biết đâu, Trịnh Tiểu Nhu thường xuyên gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, đều là cô ta chủ động gọi, mà toàn gọi vào lúc nửa đêm sáng sớm thôi!

Việc này lại khiến mọi người kinh ngạc hơn, không ngờ lại là Trịnh Tiểu Nhu chủ động.

Hoàng Hân nghi hoặc hỏi :

- Không đúng, sao tôi thấy hai người đó có vẻ tỏ ra rất xa lạ mà!

Mọi người quay sang nhìn Hoàng Hân, cười méo xệch.

Lưu Đống Vũ nói :

- Những việc này không còn quan trọng nữa rồi, tôi nói chuyện này ra chỉ là để cho mọi người biết rằng hai người đó chắc chắn có gian tình, điều này cũng chứng minh Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đã từng có quan hệ với nhau, chí ít là hiện tại Trịnh Tiểu Nhu đã có suy nghĩ riêng rồi. Giả sử như bây giờ chúng ta đẩy Diệp Trạch Đào ra, tôi tin là Trịnh Tiểu Nhu sẽ lập tức rời khỏi họ Lưu, như thế đương nhiên sự giúp đỡ của họ Trịnh dành cho nhà họ Lưu cũng sẽ không còn nữa! Họ Vi và họ Lưu đối đầu là chuyện không thể tránh khỏi, bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể để mất họ Trịnh nữa. Chỉ cần nắm được Diệp Trạch Đào, chúng ta lại cố gắng vận động thêm một chút thì Trịnh Tiểu Nhu cũng sẽ không rời khỏi họ Lưu. Đến lúc đó cho dù họ Trịnh có không giúp đỡ họ Lưu chúng ta thì cũng sẽ không trở thành địch thủ của chúng ta. Như thế vừa có được mối quan hệ thân thích với nhà họ Trịnh lại chặn đứng được một số người.

Lưu Đống Vũ phân tích mọi chuyện xong mọi người đều thở dài một cái, quả thật bây giờ Diệp Trạch Đào đã trở nên vô cùng quan trọng với nhà họ Lưu rồi!

- Vậy bảo hắn và Mộng Y mau chóng kết hôn đi!

Lưu Đống Lưu thở dài một tiếng nói.

Lưu Đống Hùng cũng nói :

- Anh Hai phân tích rất đúng, không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý hôn sự của bọn họ thôi!

Cười méo mó, Lưu Đống Vũ lại nói :

- Bây giờ tôi lại lo lắng không biết liệu Diệp Trạch Đào còn muốn kết hôn với Mộng Y hay không đây.

Hoàng Hân nói :

- Mộng Y nhà ta đồng ý lấy hắn, chẳng lẽ hắn còn chưa hài lòng?

Lưu Đống Vũ khổ sở nói :

- Các ngươi chẳng lẽ không phát hiện mới sáng sớm mà Điền Lâm Hỉ đã gọi điện kêu Diệp Trạch Đào đi là có gì bất ổn sao? Theo tôi thấy thì Điền Lâm Hỉ cố ý làm vậy, ông ta nhìn thấy họ Lưu sắp phải đối mặt với quá nhiều nguy cơ nên không hi vọng Diệp Trạch Đào tiếp tục đứng về phía họ Lưu nữa!

Bây giờ mọi người mới nhận ra, theo phân tích của Lưu Đống Vũ thì tình thế đã thay đổi! Bây giờ nắm bắt được Diệp Trạch Đào lại là cả một vấn đề lớn với người nhà họ Lưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK