Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc đang ăn cơm, Lạc Vũ có vẻ có chút không tập trung, ngồi ở đó băn khoăn nghĩ tới tiết mục mới thay mặt lớp Bí Thư.

Diệp Trạch Đào nhà người ta nói đã rõ, việc này phải cân nhắc tới hoàn cảnh gia đình mình mới có ý chiếu cố một chút, bằng không cũng không tốt như vậy đâu!

Có phải Diệp Trạch Đào đã biết mình theo phía Tôn Lôi không?

Lạc Vũ lén liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào đang cùng các cô cười nói, nhìn ra được, bộ dạng của Diệp Trạch Đào cũng có chút say ngà ngà rồi .

Chắc có lẽ không biết bí mật giữa mình và Tôn Lôi, chỉ có một lần duy nhất ngồi cùng xe Tôn Lôi tối qua mà thôi, trời lạnh như vậy, xung quanh xe và người đi đường, mình cũng đã quan sát qua rồi, cũng chẳng có ai.

Diệp Trạch Đào này cũng quản quá nhiều chuyện rồi, quản luôn cả chuyện nhà mình!

Người ta quan tâm cấp dưới như thế, bản thân mình có thể nói cái gì cơ chứ?

Buồn quá!

Lạc Vũ thực sự không biết nói gì cho phải.

Nhìn Ngưu Ánh Tiên lúc này bưng ly rượu tới trước mặt Diệp Trạch Đào mời với bộ dạng nịnh hót, sắc mặt của Lạc Vũ càng thêm khó coi, mình làm sao có thể dùng một người như vậy để đảm nhiệm chứ chủ nhiệm văn phòng cơ chứ?

- Trưởng ban Lạc, chúc mừng cô, có sự trợ giúp của Chủ tịch Diệp, cô lần này không chỉ có thể thăng chức, mà còn có thể cùng người nhà đoàn tụ, là chuyện tốt phải không!

Mã Tinh cười nói với Lạc Vũ.

Cười nhẹ một tiếng, Lạc Vũ nói:

- Thật ra, tôi còn rất hy vọng làm việc cùng các đồng chí ở huyện Lục Thương.

- Trưởng ban Lạc, không gian phát triển trong thành phố mới lớn, đây là một cơ hội, Chủ tịch Diệp thật sự là một người lãnh đạo biết quan tâm!

Hai cô trò chuyện. Diệp Trạch Đào lúc này cũng đang âm thầm xem tình hình của Lạc Vũ.

ở vào tình huống bình thường, nếu gặp phải chuyện như vậy, nếu không có việc cùng Tôn Lôi, Lạc Vũ có lẽ vui mừng mới phải, bây giờ rõ ràng nhìn ra được, Lạc Vũ bất an, sắc mặt khó coi quá!

- Trưởng ban Lạc, làm sao vậy?

Diệp Trạch Đào quan tâm nhìn về phía Lạc Vũ.

- Không sao. Có lẽ là uống nhiều quá thôi!

- Ài, các đồng chí nữ các cô làm việc rất liều mạng, rất nhiều đồng chí nam cũng không thể nào so sánh với các cô, cần phải chú ý nhiều tới sức khỏe mới được !

Mã Tinh liền cười nói:

- Chủ tịch Diệp làm lãnh đạo thật là tốt, có thể tiếp nhận ý kiến của mọi người, các cô xem, vừa rồi mới nói đến việc của Trưởng ban Lạc. Chủ tịch Diệp liền suy nghĩ làm điều gì để trợ giúp Trưởng ban Lạc được điều đến thành phố!

Diệp Trạch Đào thở dài:

- Nói thật là, tôi cũng chỉ nói qua mà thôi. Trong chuyện này chúng ta chỉ có quyền đề nghị. Phải thông qua còn phải đợi Thành ủy chấp nhận mới được, nếu không phải là các cô nhắc nhở, tôi cũng thật không nghĩ tới việc này, Trưởng ban Lạc làm việc tôi rất an tâm, công tác tuyên truyền ở huyện làm rất khá, nếu lần này bị điều đi, vấn đề ai thay thế thật đúng là khiến người ta đau đầu!

Nhìn thấy trong phòng các thiếu nữ xinh đẹp như hoa bưng ly rượu đưa tới. Diệp Trạch Đào liền dụi một bên huyệt Thái Dương nói:

- Các cô muốn cho tôi uống say sao!

Đã làm cho bầu không khí náo nhiệt lên rồi, mọi người cũng sẽ thoải mái trong lòng. Mấy người phụ nữ đều mỉm cười, Ngưu Ánh Tiên cười nói:

- Chủ tịch Diệp sợ rồi? Cẩn thận mọi người cho anh say rồi ức hiếp anh nhé!

Mọi người cười ầm lên.

Diệp Trạch Đào cười chỉ ngón tay về phía Ngưu Ánh Tiên nói:

- Nói lung tung. Phạt rượu!

Ngưu ánh tiên cảm thấy hôm nay Diệp Trạch Đào với mình rất thân mật can đảm nói lớn:

- Các chị em, nếu tôi say, các cô bảo vệ tôi nhé!

Trong chốn quan trường, một số phụ nữ thường sẽ tham gia vào hoạt động thường nói đùa cợt một chút, đây cũng là một cách để tăng thêm phần không khí, về mặt này, phụ nữ có ưu thế rất lớn, Ngưu Ánh Tiên luôn phóng khoáng trong phương diện này, nói cũng rất tự nhiên, mọi người đều cười phá lên.

Mã Tinh cười nói:

- Cô cho là ai cũng muốn cướp sắc của cô sao!

Lời nói này nói ra làm cho Ngưu Ánh Tiên cũng có chút không vui, cô vẫn luôn rất kiêu ngạo về thân hình của bản thân, Mã Tinh này rõ ràng ở trước mặt Diệp Trạch Đào đả kích mình, liền trừng trừng nhìn vào Mã Tinh nói:

- Nhìn không quen hả? So sánh hai thứ đâu đâu thế?

Lạc Vũ lúc này nghe thấy Diệp Trạch Đào nói đó cũng chỉ là lời đề nghị thôi, trong lòng có chút rung động, việc này có thể vẫn chưa có quyết định cuối cùng, Diệp Trạch Đào vẫn còn quan tâm tới việc mình nghĩ sao, xem ra vẫn còn cơ hội, lại nghe tới những lời đấu khẩu nhau của hai người phụ nữ kia, Lạc Vũ cũng có chút hối hận hôm nay cho gọi mấy người phụ nữ này tới đây.

- Chủ tịch Diệp, em giúp anh đổi một ly trà nóng.

Người đẹp trong Đoàn ca múa Trần Khả Nhi lúc này bưng một ly trà đi tới bên cạnh Diệp Trạch Đào.

- Cảm ơn!

Lúc Diệp Trạch Đào nhận ly trà liền nhìn thoáng qua vóc dáng cao gầy, rất là đẹp của nữ vũ công trong đoàn ca múa, cô bé này thật sự là không tồi, nói không nhiều lắm, nhưng, không phải đưa sữa cho mình uống, lại giúp mình rót trà.

- Tiểu Trần, tình hình trong đoàn ca múa bây giờ như thế nào?

Trần Khả nhi cười cười nói:

-Khá tốt, việc này có chị Mã bọn họ phụ trách lãnh đạo, em làm tốt công việc của mình là được rồi.

Mã Tinh liền cười nói:

- Vừa rồi Trưởng ban Lạc báo cáo công việc của cục văn hóa, đoàn ca múa của huyện chúng ta là do cục Văn hóa quản lý, dựa theo sự phát triển của truyền thông bây giờ, sự phổ biến rộng khắp của TV điện ảnh, máy tính cũng càng ngày càng nhiều, kế sinh nhai của đoàn chúng ta rất khó, muốn có một phát triển lớn, khó khăn ngổn ngang chăm bề.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tình hình này, rất nhiều tiết mục đặc sắc ở trong TV là có thể thấy được, mọi người thật ra cũng không cần đi đến chỗ đoàn ca múa, mọi người đối với vấn đề tồn tại của đoàn ca múa huyện đã có sự tranh luận.

Trần Khả Nhi nhìn bên trong ly rượu của Diệp Trạch Đào, không biết từ khi nào có chút nước canh ở bên trong, vội vàng cầm lên nói:

- Chủ tịch Diệp, em giúp anh đổi cái ly khác, trong cái ly này có dầu rồi.

Khi nói chuyện, đã đổi một cái ly khác.

Hoá ra bên trong ly vẫn còn đầy rượu, Trần Khả Nhi chỉ đổ một nửa ly thôi.

Nhìn thấy tình tiết này, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, cô bé này rất có suy tính, biết quan tâm người khác, cũng rất chăm chỉ, cũng là một nhân tài không tồi, bước tiếp theo nếu có cơ hội sẽ giúp cô thay đổi một nơi có thể phát triển.

- Tiểu Trần, vẫn ở đoàn ca múa làm việc sao?

Diệp Trạch Đào lại hỏi một câu.

- Khả Nhi ở thành phố cũng đã lăn lộn qua một thời gian đấy, về sau khi trở về vừa lúc gặp phải đoàn ca múa tuyển người, lúc này mới vào đoàn ca múa.

Rõ ràng nhìn thấy Trần Khả Nhi có được sự coi trọng của Diệp Trạch Đào, một người bạn tên là Phòng Diễm Hoa, cô bé có chút điệu bộ ghen ghét nói một câu như vậy.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đưa ánh mắt nhìn sang, Phòng Diễm Hoa nói thêm:

- Cô ấy tốt nghiệp học viện điện ảnh ở thành phố, học viện điện ảnh cũng không phải ai cũng có thể lăn lộn tốt được!

Lời nói này nói rất rõ ràng, nói rõ là Trần Khả Nhi ở thành phố lăn lộn không nổi mới trở về đi vào đoàn ca múa.

Diệp Trạch Đào hứng thú nhìn về phía Trần Khả Nhi nói:

- Sao không ở thành phố phát triển?

Trần Khả Nhi nói:

- Sự thật là lăn lộn không nổi, đành phải đã trở về!

Cảm thấy cô bé này vẫn còn có chút chuyện xưa, chẳng qua, Diệp Trạch Đào cũng không có hỏi nhiều.

Nhìn thấy bữa cơm này ăn cũng khác lâu rồi, Lạc Vũ cũng đang có tâm sự, liền mỉm cười nói:

- Chủ tịch Diệp. Tối nay chắc anh cũng không có bận việc gì chăng, khó có được thời gian nhàn rỗi, mọi người đi hát Karaoke một chút, còn chưa từng được nghe qua Chủ tịch Diệp hát đấy!

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Hôm nay đến đây thôi, vừa trở về, trong nhà cũng không có chút việc phải làm.

Vốn định cùng Diệp Trạch Đào sẽ gần gũi giao lưu một chút, nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của Diệp Trạch Đào như vậy. Cũng biết hôm nay mình làm hư việc rồi, Lạc Vũ đành phải mỉm cười nói:

- Thế thôi. Hẹn hôm khác vậy!

- Chủ tịch Diệp. Cùng đi hát đi?

Ngưu Ánh Tiên bây giờ với bộ dạng chưa thỏa mãn, thân thể lướt trên cánh tay Diệp Trạch Đào như vậy một lúc, trong lòng liền nghĩ, nếu giao lưu sâu thêm một chút,đợi lúc khiêu vũ mình sẽ trêu ghẹo một chút, có lẽ có thể làm cho Diệp Trạch Đào cắn câu.

Ngưu Ánh Tiên cũng bị Diệp Trạch Đào vẽ một cái bánh ngon lớn làm cho cô mất đi phương hướng, nếu như trước kia. Cô thật sẽ không nói như vậy, hôm nay thì lại khác. Trước tiên Diệp Trạch Đào đã nói Lạc Vũ phải điều đi, tiếp theo lại ám chỉ mình có thể sẽ tiến bộ. Lần này đến, Ngưu Ánh Tiên nóng lòng muốn thăng chức, liền quên đi bây giờ Lạc Vũ còn chưa có rời khỏi.

Vài ly rượu lại thành ra như vậy, nhìn thấy điệu bộ Ngưu Ánh Tiên như vậy, trong lòng của Lạc Vũ càng không vui, nói với Ngưu Ánh Tiên:

- Được rồi, Chủ tịch Diệp có việc, để lần sau đi.

Lúc từ bên trong gian phòng đi ra, Lạc Vũ cầm tay Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch Diệp, tôi vẫn hy vọng có thể cùng công tác với anh, chỉ cần Chủ tịch Diệp cần, gọi tôi lúc nào cũng được!

Lời này là Lạc Vũ nói với Diệp Trạch Đào trước khi lên xe, lúc này bên cạnh hai người không có người nào khác.

khi nói chuyện, Lạc vũ lại tràn đầy một loại cảm giác đảm nhiệm công việc của Diệp Trạch Đào, dường như chỉ cần Diệp Trạch Đào cần, cho dù là bắt cô phải hiến thân cũng có thể .

Nhìn thấy Lạc Vũ ngay cả mỹ nhân kế cũng đưa ra, Diệp Trạch Đào lại đang nhìn qua Lạc Vũ.

Vốn là chú ý quan sát đến Diệp Trạch Đào, ngón tay út của Lạc Vũ ở trong lòng bàn tay của Diệp Trạch Đào cào nhẹ một cái.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

-Tấm lòng của Trưởng ban Lạc tôi hiểu.

Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào đã ngồi vào xe.

Nhìn xe Diệp Trạch Đào đi rồi, Lạc Vũ đứng ở đó có chút ngẩn người, câu nói của Diệp Trạch Đào lúc sắp đi là có ý gì nhỉ, nói tấm lòng của mình hắn đã biết, rốt cuộc là tấm lòng như thế nào, có thể nào bất ngờ gọi điện thoại đến bảo mình qua cùng ngủ với hắn một đêm không?

Nghĩ đến đây, Lạc Vũ thậm chí có chút phát hoảng lên, liền nghĩ rốt cuộc là có chuyện ngủ cùng Diệp Trạch Đào hay không, nếu ngủ cùng Diệp Trạch Đào một đêm, Tôn Lôi có thái độ gì không nhỉ?

Việc này thật sự là càng đi càng xa, người đàn bà này, nếu lập tức buông ra, thu lại cũng không được!

- Chủ tịch thành phố Diệp sao mà đi nhanh thế?

Ngưu Ánh Tiên chờ người rời khỏi một đoạn, cũng không ảnh hưởng đến Lạc vũ cùng Diệp Trạch Đào nói chuyện, về mặt này các cô vẫn chú ý, nhìn thấy xe Diệp Trạch Đào đi, các cô lúc này mới tiến lên một chút.

Nghe được lời này của Ngưu Ánh Tiên, Lạc Vũ liền nghĩ đến việc trên bàn rượu, nhìn từ trên xuống dưới Ngưu Ánh Tiên một cái, đi tới ngồi vào xe, sau đó xe của cô phì ra một dãy bụi rời khỏi.

Mã Tinh lúc này cũng hiểu một ít, nhìn thấy bộ dạng còn không hiểu được tình hình của Ngưu Ánh Tiên:

- Chủ nhiệm Ngưu, cùng nhau hát Karaoke đi?

Đã không có Diệp Trạch Đào tham dự, Ngưu Ánh Tiên không có hứng thú nói thẳng:

- Thôi đi, tất cả đều là phụ nữ ở cùng nhau, có ý nghĩ gì, về nhà ngủ đi.

Nhìn ngưu Ánh Tiên cũng rời đi, Mã Tinh cười với ba cô gái nói:

- Các cô thì sao?

- Nghe theo chủ nhiệm Mã.

Trần Khả Nhi nói.

Nhìn trên người Trần Khả Nhi, cảm giác được Trần Khả Nhi xinh đẹp, trong lòng Mã Tinh khẽ rung động, liền nghĩ đến thái độ của Diệp Trạch Đào với Trần Khả Nhi, trong lòng liền nghĩ, có lẽ này Trần Khả Nhi có thể một bước lên trời, người này mình thật đúng là không để mắt đến!

- Khả Nhi, có chút việc tôi muốn nói với cô một chút, cô theo tôi đi dạo một chút đi.

Nói xong, Mã Tinh liền kéo Trần Khả Nhi lên xe của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK