Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Chi Hán đứng ở đó, trong đầu trống rỗng, đến bây giờ thì đã rất rõ ràng rồi, hôm nay Dương Thăng Hải cố ý đến đây, chính là muốn dùng mình để lập uy cho ông ta!

Hối hận!

Đây là suy nghĩ hiện tại của Vu Chi Hán, mình vì sao lại hấp tấp như vậy chứ?

Đã có kinh nghiệm trong chốn quan trường, Vu Chi Hán có thể đối phó với hầu hết với các trường hợp, tuyệt đối không thể nào ngờ được bây giờ mình lại tự mình nhảy vào cái hố.

Nhiều doanh nghiệp như thế đến đây, có một vài người Vu Chi Hán đã từng cùng họ dùng cơm, cũng đã từng hy vọng họ sẽ đến đây đâu tư, việc này căn bản không phải là giả, Diệp Trạch Đào này thật là lợi hại, không tiếng không rằng đã làm nên một sự việc lớn như vậy, còn không để cho mình biết, Dương Thăng Hải này cũng ác thật, làm ra một cái hố sâu vậy, để mình nhảy vào, mình lại thật sự tự nhảy vào đó!

Nhìn thấy Dương Thăng Hải đang là trung tâm của giới truyền thông, mọi người đang cùng nhau nói chuyện, Vu Chi Hán thật sự chỉ muốn lộn thổ xuống đất thôi.

Lại nghĩ đến việc mình ở trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt ở ngay trước mặt các phóng viên đưa ra ý kiến kiên quyết bắt Diệp Trạch Đào phải từ chức, vành thái dương của Vu Chi Hán không ngừng nhảy múa.

Đối lập quá mãnh liệt!

Không ngờ mình trong trường hợp như thế này mà diễn ra một vai diễn phản diện, cùng nhau múa hát đóng kịch, nhưng mình lại diễn một nhân vật hoàn toàn đối lập.

Lần này mình đã tự hủy hoại mình rồi!

Vu Chi Hán biết, trong việc này mình không có cơ hội nào để thay đổi thái độ nữa rồi.

Bây giờ không cần nói đến việc lật ngã Diệp Trạch Đào, có miệng nệm như Dương Thăng Hải, và con thêm một số dự án được thiết lập, Diệp Trạch Đào sẽ lại nổi bật lần nữa, nhưng ngược lại với phản ứng đó, các phóng viên nhất định sẽ lấy mình ra để viết tin tức, mình sẽ gặp không ít chướng ngại vật trong việc phát triển ở tỉnh Cam Ninh!

Xong rồi!

Vu Chi Hán càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, mình còn mặt mũi nào để nói chuyện nữa đây?

Nghĩ đến đây, trên trán Vu Chi Hán có chút đổ mồ hôi, Trung ương vẫn luôn không hài lòng với sự phát triển của tỉnh Cam Ninh, cho rằng phát triển tỉnh Cam Ninh lạc hậu rồi. Tỉnh ủy tỉnh Cam Ninh vẫn luôn đề xuất sự khó khăn trong công việc với Trung ương, bây giờ thì tốt rồi, người ta Diệp Trạch Đào vừa mới đến đây đã làm nên một chuyện lớn như vậy, phát triển nhanh như tên lữa vậy, ngược lại mình lại đề xuất bắt Diệp Trạch Đào phải từ chức, việc này Dương Thăng Hải không thể nào không làm báo cáo lên cấp trên, mình nhất định sẽ bị lật ngã xuống rồi!

Vô tình nhìn thấy Quan Bạch Viêm đang chăm chú quan sát mình, trong lòng Vu Chi Hán càng kinh hãi, anh ta quá hiểu rõ suy nghĩ của Quan Bạch Viêm, con người này đừng tưởng vẫn luôn im lặng, không động tĩnh gì, bộ dạng thì dường như rất hợp tác với mình trong công việc, bởi vì mình là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bây giờ bị Dương Thăng Hải làm thành như vậy, hơn nữa cũng không thể lường trước được tin tức của giới truyền thông.

Vu Chi Hán không dám suy nghĩ nữa, anh ta biết lần này mình gặp nạn rồi.

Giới truyền thông như một thứ đồ vật vậy nếu sử dụng tốt thì nó là một trợ lực lớn, cũng như vậy, nếu bị giới truyền thồng bắt được điểm yếu, nhân vật phản diện của mình càng thêm nổi bật, căn bản thì không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, Vu Chi Hán cũng có thể đoán ra được một chút, bước tiếp theo giới truyền thông sẽ làm ra chuyện gì, lần này không thể nào không lăng xê Dương Thăng Hải.

Làm sao bây giờ?

Đây chính là một sự kiện lớn đang xảy ra trước mặt Vu Chi Hán!

Dương Thăng Hải muốn đến tỉnh Cam Ninh lập uy, mình thành đối tượng để ông ta lập uy!

Thời tiết hôm nay thật sự rất nóng, mặt trời treo cao trên trời, ánh nắng mặt trời như muốn phát hỏa trên đỉnh đầu.

Thời tiết vốn là như vậy, trong lòng lại cực kỳ buồn bực, nhìn thấy mọi người đang nói cười, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng của Dương Thăng Hải, hơi thở liền ức ngay lòng ngực của Vu Chi Hán.

Vu Chi Hán có một cảm giác bực bội.

- Bí thư Vu, tôi nghe nói vừa rồi ông có nói, khu kinh tế mới Giáp Hà căn bản là không có cách nào phát triển, bây giờ Chủ tịch thành phố Diệp của thành phố các ông kéo đến một đầu tư lớn đến như vậy, ông có suy nghĩ gì về việc này?

Lúc này Vu Chi Hán đang ngẩn người ra, một phóng viên đột nhiên chạy đến hỏi to như vây.

Lúc này Vu Chi Hán cảm thấy huyết áp tăng cao.

Nghe thấy câu hỏi của phóng viên, một số phóng viên đang tìm tin tức lập tức chạy sang quay quanh.

Mọi người bất chợt nhớ đến, khu kinh tế mới Giáp Hà đang phát triển đi lên, Bí thư Vu này vừa rồi có nói rất nhiều câu nói trái ngược, đặc biệt là câu nói muốn Diệp Trạch Đào lùi xuống, đây hoàn toàn là một tin tức khiến người ta phải giật mình.

Một bên là đang cố gắng công tác, xúc tiến sự phát triển, một bên thì không ngừng phản đối, thậm chí còn ngay trước mặt nhiều người như vậy bắt Diệp Trạch Đào phải từ chức, mình tự tạo cho mình một tin tức lớn rồi.

Lúc này các phóng viên thực sự rất hiếu kỳ, tâm trạng rất kích động, cuối cùng cũng có thể ở khu kinh tế mới Giáp Hà tìm ra được một chút ít tài liệu nổi bật rồi!

- Bí thư Vu, vừa rồi ông có nói, nếu như Chủ tịch thành phố Diệp có thể đưa ra dự án, thì sau này ông sẽ không hỏi nhiều về công việc của anh ta nữa, bây giờ thì ông nghĩ sao?

Quan sát hai phóng viên dẫn đầu này, Vu Chi Hán cảm thấy mình không quen biết bọn họ.

Vừa nghĩ đến đã hiểu rõ, hai phóng viên này là do Dương Thăng Hải không biết ở nơi nào đưa đến đây.

Cố ý dìm chết mình đây mà!

Lúc Vu Chi Hán muốn nói cái gì đó, cho dù lúc trước tài ăn nói của ông ta có tốt đến thế nào đi nữa, nhưng bây giờ thì không có cách nào để nói ra một câu.

Rất buồn bực, Vu Chi Hán có một cảm giác thở không nổi.

- Bí thư Vu, lúc nảy tôi có nghe ông nói, đề nghị tỉnh ủy của các ông thay đổi quyền quản lý khu kinh tế mới Giáp Hà của Chủ tịch thành phố Diệp, bây giờ anh ta làm ra thành tích lớn như vậy, không biết ông nghĩ thế nào về việc này?

Lại là một câu hỏi của phóng viên hẳn là do Dương Thăng Hải đưa đến.

Lúc này Trần Hỉ Toàn bọn họ cũng có dẫn theo một vài phóng viên đến đây, các phóng viên đó liền tiến lên phía trước hỏi thăm, nghe ngóng chuyện xảy ra lúc nảy.

Lập tức Vu Chi Hán cũng trở thành tiêu điểm.

Nhìn thấy Vu Chi Hán bị mọi người vây xung quanh hỏi này hỏi nọ, khóe môi Quan Bạch Viêm nảy lên một xíu, muốn cười cũng không tiện cười ra tiếng, lần này Vu Chi Hán ngồi tít ở trên cao thật sự bị đâm ngã xuống bể đầu chảy máu mất rồi.

Lúc Quan Bạch Viêm nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của hắn.

Họ Diệp này thật không đơn giản!

Trong lòng Quan Bạch Viêm một lần nữa dâng cao vị trí của Diệp Trạch Đào, làm ra một việc đó như vậy, đẩy thành tích sang cho Dương Thăng Hải, bản thân mình thì lại chạy sang một bên hút thuốc, ý gì đây!

- Bí thư Vu!

- Bí thư Vu!

- Không xong rồi, Bí thư Vu xỉu rồi!

Lúc mọi người đang suy nghĩ, cảnh tưởng này lập tức loạn cả lên.

Mọi người nhìn về phía có tiếng hô to, phát hiện Vu Chi Hán đang đứng đó đã ngã xuống từ lúc nào.

Sắc mặt Dương Thăng Hải liền trầm xuống, tâm trạng cực kì không vui, trong trường hợp lớn như vậy, thời điểm quan trọng như thế, Vu Chi Hán đó lại giả bộ té xỉu?

Chẳng lẽ giả bộ ngất xỉu là có thể chạy trốn được sao?

Trong suy nghĩ của Dương Thăng Hải, Vu Chi Hán cố ý ngất xỉu, đây chính là một hành vi phá đám.

Cảnh tượng lập tức loạn cả lên.

Diệp Trạch Đào cũng không ngờ sẽ hỗn loạn như vậy, cũng có chút ít ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào là người gặp qua nhiều trường hợp, lập tức nói với mọi người:

- Bí thư Vu chắc là bị cao huyết áp, xin mọi người tản ra một chút, để có chút không khí.

Nói xong lời nói này, Diệp Trạch Đào ra lệnh cho một số các bộ khu kinh tế mới.

Các phóng viên vừa rồi có chút loạn, lúc nghe Diệp Trạch Đào bình tĩnh nói ra một câu mệnh lệnh như vậy, chỉ dùng thời gian ngắn nhất có thể, đưa Vu Chi Hán đó lên xe cấp cứu.

Nhìn thấy xe cấp cứu đã đi khỏi, mọi người lại tiến thêm một bước tìm hiểu tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà.

- Thật không đơn giản!

Một ông chủ tịch của tập đoàn nào đó nói với Trần Hỉ Toàn:

- Ông Trần, tôi vốn còn chút nghi ngờ về công tác phục vụ ở nơi này, bây giờ thì không có suy nghĩ gì nữa, từ một việc nhỏ như vậy đã có thể thấy ra, công tác phục vụ ở khu kinh tế mới Giáp Hà rất chặt chẽ, đối mặt với những trường hợp đột ngột xảy ra cũng đều có thể xử lý nhanh chóng, chỉ dựa vào điểm này, tôi rất có lòng tin đối với khu kinh tế mới Giáp Hà!

Ngoài ra cũng có một số doanh nghiệp cũng đang bình luận về sự việc vừa rồi, có rất nhiều lời khen thưởng đối với sự sắp xếp của Diệp Trạch Đào.

Trần Hỉ Toàn cũng cảm thấy việc này làm cho ông ta nở mặt nở mày, cười ha ha nói:

- Chẳng lẽ tôi lừa gạt các ông đến đây sao? Yên tâm đi, có Chủ tịch thành phố Diệp ở đây, mọi thứ sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn.

Mọi người ở đây nói chuyện, Diệp Trạch Đào có chút không tập trung, ở đây Trần Hỉ Toàn bọn họ là tiêu điểm, Bí thư Thành uỷ đó cũng là tiêu điểm, rốt cuộc nên nghiên về phía nào cũng không tiện lắm.

Lúc này Dương Thăng Hải thấy được tình hình của Diệp Trạch Đào, liền nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, chuyện ở bệnh viện cậu không cần lo lắng nhiều đâu, công tác duy nhất của cậu bây giờ đó chính là phục vụ tốt Trần Tổng bọn họ!

Đây là mệnh lệnh của Dương Thăng Hải!

Lúc này Diệp Trạch Đào gật gật đầu. nói thật lòng, Vu Chi Hán đó tốt hay xấu hắn ta cũng không quan tâm, lão già đó hôm nay ăn trúng thuốc nổ, cứ châm châm đối phó với mình.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, việc này hoàn toàn là do Dương Thăng Hải sắp xếp sẳn, mục đích chính là mượn việc của khu kinh tế mới Giáp Hà đánh bại Vu Chi Hán, từ đó có thể thiết lập uy tín của ông ta. Trong chuyện ngày hôm nay xem ra Dương Thăng Hải đã đạt được thắng lợi toàn diện rồi, đoán chừng bước tiếp theo Dương Thăng Hải sẽ tiếp tục mượn chuyện này để xử lý Vu Chi Hán.

Chuyện của Tỉnh uỷ tạm thời Diệp Trạch Đào cũng không muốn tham gia vào, Dương Thăng Hải muốn làm thế nào là chuyện của ông ta, điều mà Diệp Trạch Đào nghĩ chính là muốn mượn chuyện Trần Hỉ Toàn bọn họ đến đây, triển khai hoạt động một chút, trước tiên phải làm tốt dự án xây dưng công nghiệp sản xuất lúa gạo.

Bây giờ người đau đầu chính là bọn Quan Bạch Viêm, đi đến nơi nào cũng không hợp lý, suy nghĩ một chút, Quan Bạch Viêm nói với Dương Thăng Hải:

- Bí thư Dương, anh xem thử công tác sau này của chúng tôi nên làm thế nào?

Đây chính là điểm thông minh của Quan Bạch Viêm, anh ta không muốn trong thời gian này đắc tội với Dương Thăng Hải, nếu như tạo mối quan hệ tốt với Dương Thăng Hải, đến lúc Vu Chi Hán thật sự tiêu đời rồi, mình cũng có thể dễ dàng thăng chức một chút.

Dương Thăng Hải cũng biết việc Vu Chi Hán ngất xỉu cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, hơn nữa các lãnh đạo Thành uỷ đang ở đây lại ảnh hưởng đến sự triển khai hoạt động của Diệp Trạch Đào, liền nói với Quan Bạch Viêm:

- Các cậu đi xem xem chuyện Vu Chi Hán ngất xỉu đi, có vấn đề gì lập tức báo cáo với tôi, bây giờ tôi cũng không thể rời khỏi đây, đoàn người của Trần Tổng là trọng điểm của tỉnh chúng ta, bất cứ chuyện gì cũng không được ảnh hưởng đến sự đầu tư của họ!

Sau khi Quan Bạch Viêm bọn họ nhận được chỉ thị của Dương Thăng Hải, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới nhẹ nhàng rút khỏi nơi đó.

Chuyện hôm nay xảy ra đối với mọi người mà nói là một chuyện lớn, nhất thời cũng có chút không phản ứng kịp, cũng cần phải báo cáo với người chống phía sau lưng mình một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK