Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai hôm sau thì Lưu Mộng Y đi ra Thảo Hải, mẹ của cô Hoàng Hân cũng đi cùng với Lưu Mộng Y.

Hai người đến tỉnh trước, Hoàng Hân đi chào hỏi lão Điền, sau đó mới đến Thảo Hải. Lão Điền cũng đi cùng hai người đến huyện Thảo Hải.

Hai chiếc xe một trước một sau cùng đi, xe của lão Điền đi trước, xe của hai mẹ con nhà họ Lưu đi sau. Hai chiếc xe đều là của Điền Lâm Hỉ. Khi đến tỉnh Ninh Hải thì thế lực của lão Điền lớn hơn nhà họ Lưu nhiều.

Lúc Diệp Trạch Đào đến đón bọn họ thì lão Điền nhìn tình hình của huyện Thảo Hải, không ngừng gật đầu nói:

Trạch Đào, khá lắm! Bây giờ nhìn huyện Thảo Hải đã sầm uất hơn rất nhiều, không hỗn loạn như trước nữa.

- Gần đây bọn em tăng cường sửa chữa, các ban ngành đều cùng nhau bắt tay vào làm. Em nghĩ là nếu một địa phương muốn phát triển thì cái nhìn đầu tiên về quang cảnh tổng thể là vô cùng quan trọng. Nếu một nơi mà mới nhìn đã thấy bẩn thỉu và hỗn loạn, không làm người ta có cảm giác thoải mái được thì sẽ khiến những người đến đây khảo nghiệm không còn muốn đầu tư vào đây nữa, việc này sẽ gây bất lợi đến tình hình phát triển. Tiếp theo bọn em sẽ tiến hành cải tạo lại thành thị, lần sau thầy tới đây có lẽ toàn bộ huyện Thảo Hải đã được khoác lên một bộ áo mới rồi!

Thấy bộ dạng như muốn khoe giang sơn của Diệp Trạch Đào khi nói mà lão Điền bật cười nói với Hoàng Hân:

- Về mặt này thì Diệp Trạch Đào rất khá, có lòng tin! Một người chỉ cần có lòng tin thì lúc nào cũng là bất khả chiến bại!

Hoàng Hân lần đầu đến Thảo Hải, đứng ở trên cao nhìn xuống, cảm thấy phong cảnh của Thảo Hải quả thật cũng không tồi. Thấy tình hình nơi đây như vậy cũng hiểu thêm được phần nào công việc của Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, sớm đã nghe Mộng Y nói huyện Thảo Hải của các cậu không tồi, lần này tận mắt chức kiến tình hình ở đây ta cũng thấy rất khá. Nếu có thể kiến thiết thêm thì có khi lại thành một địa điểm du lịch không biết chừng.

- Vâng, chúng cháu cũng đang tiến hành việc này để biến Thảo Hải thành một thành phố du lịch.

Hoàng Hân nhìn thấy Diệp Trạch Đào như vậy thì trong lòng nghĩ thầm thằng bé này coi bộ rất có tự tin, con gái mình gả cho nó chắc sẽ có một cuộc sống ổn định.

Hoàng Hân được phân công đến đây, bây giờ việc của Diệp Trạch Đào cũng là việc của nhà họ Lưu. Nhiệm vụ lần này của bà chỉ có một, đó là dù thế nào cũng phải thống nhất được chuyện hôn sự. Đến lúc đó mà Lưu gia ở thủ đô truyền tin tức này ra, thì những người muốn đối đầu với họ Lưu còn phải xem liệu có được sự cho phép của Hoa Uy không đã.

Lưu gia rất cần trợ lực, vì thế nên lần này nhất định phải thu xếp ổn thỏa. Cho dù đối phương có đưa ra yêu cầu gì đi chăng nữa cũng phải đáp ứng, đây là lời mà trước khi đi chồng bà đã dặn dò rất kĩ.

Quá quen với cuộc sống an nhàn, lần đầu tiên Hoàng Hân phát hiện ra cuộc sống của mình đang bị đe dọa. Bà vội vã đi đến Thảo Hải cũng là vì không muốn Lưu gia gặp phải chuyện gì.

- Cô à, nếu không để cháu sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người đã..

Diệp Trạch Đào hỏi.

Hoàng Hân thoáng nhìn lão Điền rồi nói:

- Lão Điền, hay là chúng ta đến nhà Diệp Trạch Đào trước?

Điền Lâm Hỉ liền cười nói:

- Phải đấy, đúng là nên đến gặp cha mẹ Diệp Trạch Đào trước, tôi vẫn chưa có dịp được diện kiến họ đâu.

Hai người đều đã có ý vậy Diệp Trạch Đào cũng đành dẫn mọi người đến nhà cha mẹ mình.

Nhận được điện thoại Diệp Hằng Thành và Tôn Trí Phương đã quần áo chỉnh tề ngồi ở nhà chờ mẹ con nhà họ Lưu đến.

Ban đầu họ còn tưởng rằng chỉ có một mình Lưu Mộng Y đến, sau này mới biết mẹ của cô cũng đến đây nên trong lòng có chút căng thẳng, giờ lại nghe cả thầy của Diệp Trạch Đào cũng đến khiến cho bọn họ càng xem trọng việc này. Mọi người nhà họ Diệp đều biết Điền Lâm Hỉ đã giúp đỡ Diệp Trạch Đào rất nhiều. Diệp Trạch Đào phát triển được như ngày hôm nay chính là nhờ có Điền Lâm Hỉ, Diệp Hằng Thành cũng từng nói là muốn qua cảm tạ Điền Lâm Hỉ một lần.

Diệp Oánh thì lại rất hưng phấn, bảo Lâm Phi cũng ở nhà chờ, nhìn cả nhà ai cũng tỏ ra vội vã.

Hoàng Hân rất ít khi đi vào các khu phố nhỏ như vậy nên khi xe tiến vào đến nơi bà hơi chau mày, khu này nhìn cũ nát quá, nghĩ đến con gái của mình phải gả cho một gia đình tầng lớp phía dưới như vậy Hoàng Hân có chút không thoải mái. Càng khó chịu hơn là mấy người chủ chốt nhà họ Lưu đang âm thầm bàn tán về việc của Trịnh Tiểu Nhu.

Nghĩ đến việc đó Hoàng Hân liền thoáng nhìn qua con gái mình, hôm trước còn cố ý nói với con gái việc này, không ngờ con gái tỏ vẻ như chẳng có gì.

Ôi!

Hoàng Hân thở dài một hơi, Lưu gia sao có thể lạc đến bước này này?

Lại nghĩ đến một số việc làm chẳng đâu vào đâu của gia tộc mình, Hoàng Hân chỉ biết thầm thở dài.

Nhìn thoáng qua Điền Lâm Hỉ Hoàng Hân lập tức dẹp bỏ suy nghĩ này của mình, lão Điền này cũng là một nhân vật lợi hại, lúc nào cũng tỏ vẻ như không biết gì, thật ra thì cái gì ông ta cũng rõ cả!

Khi đến nhà của Diệp Trạch Đào thì Diệp Hằng Thành và Tôn Trí Phương đã đứng chờ đón từ sớm.

Mọi người nói với nhau vài lời khách khí.

Lưu Mộng Y hôm nay có vẻ hơi mất tự nhiên, nghĩ đến đây là để bàn về việc hôn sự khuôn mặt của Lưu Mộng Y lại tràn đầy hạnh phúc.

Diệp Oánh cũng là một người biết ý liền bắt chuyện này kia với Lưu Mộng Y.

Lưu Mộng Y vốn là người có tiền, lần này để lấy lòng người nhà họ Diệp cô đã bỏ ra một số tiền lớn để mua sắm các thứ, mất vài bộ quần áo đắt tiền và mấy cái túi xách xịn là cô đã mua chuộc được Diệp Oánh.

Lưu Mộng Y vốn dĩ đã rất xinh đẹp, bây giờ lại đưa ra nhiều quà tặng như vậy, chẳng mấy chốc mà đã mua chuộc được người nhà họ Diệp.

Bình thường lúc Diệp Oánh rảnh rỗi cũng thích nghiên cứu đồ thời trang, Lưu Mộng Y mang cho cô mấy thứ kia khiến lòng cô vô cùng vui sướng, trong lòng thầm nghĩ vậy mới xứng đáng làm dâu nhà họ Diệp chứ.

Thấy Lưu Mộng Y như vậy Diệp Trạch Đào cười thầm, lần này Lưu Mộng Y đã tốn không ít công sức rồi.

Diệp Hằng Thành và Điền Lâm Hỉ ngồi nói chuyện cũng rất vui vẻ, hai người tìm được một số chủ đề để nói.

Nói chuyện một hồi, Hoàng Hân không kìm nổi liền nói trước:

- Bà thông gia à, Mộng Y nhà chúng tôi cái gì cũng ổn cả, chỉ có điều nấu ăn không được ngon lắm, sau này mong bà để ý dạy dỗ cháu.

Tôn Trí Phương vừa nhìn thấy Lưu Mộng Y bước vào cửa đã hài lòng rồi. Cô ta là người xuất thân từ gia tộc lớn, dáng người vô cùng xinh đẹp lại có khí chất. Tôn Trí Phương cũng thầm so sánh Lưu Mộng Y và những cô gái mà bà đã xem mặt, cũng có vài cô ngoại hình rất khá, có thể so sánh với Lưu Mộng Y, nhưng cái khí chất ấy thì không ai sánh được với Lưu Mộng Y cả. Nghĩ đến việc người con gái này sẽ trở thành con dâu của mình thì Tôn Trí Phương sớm đã rất hài lòng liền vội nói:

- Thanh niên bây giờ đều như vậy cả, không sao hết. Chỉ cần bọn trẻ thật lòng yêu thương nhau là được. Nhưng Diệp Trạch Đào nhà chúng tôi cũng hơi cứng đầu, tính giống hệt ba nó, mong bà thông gia rộng lượng hơn với nó.

Hai người rất nhanh đã cùng gọi nhau là bà thông gia.

Thấy Hoàng Hân đã sửa đổi cái thói cao sang kênh kiệu trước kia mà ngồi một chỗ nói chuyện thân mật với mẹ mình thì Diệp Trạch Đào cũng lộ rõ vẻ vui mừng, hắn hoàn toàn có thể hiểu rõ được suy nghĩ của Hoàng Hân bây giờ. Nhưng càng như thế này thì càng chứng tỏ Lưu gia bây giờ đang khó khăn lắm rồi.

- Bà thông gia à, Mộng Y đến nhà họ Diệp bà có yêu cầu gì không?

Hoàng Hân hỏi.

- Có gì mà yêu cầu đâu chứ, chỉ cần bọn trẻ sống tốt với nhau là được.

Tôn Trí Phương không chần chừ nói luôn.

Hoàng Hân liền nhìn thoáng qua lão Điền, trong lòng không tránh khỏi buồn bực. Người ta là cha mẹ của Diệp Trạch Đào còn biết nói như vậy, lão Điền này tự nhiên chen vào gây rắc rối, đúng là chẳng ra sao cả!

Điền Lâm Hỉ vui vẻ nói:

- Hai người trẻ tuổi này có thể đến được với nhau cũng không dễ dàng gì, chuyện này phải làm cho cẩn thận mới được. Ở thủ đô, trên tỉnh và huyện Thảo Hải đều mở tiệc một lần, có một vài quan hệ cũng phải giới thiệu cho Diệp Trạch Đào biết, đừng để đến lúc người một nhà ngồi với nhau vẫn không biết rõ tình hình thế nào.

Diệp Hằng Thành còn chưa hiểu nên nói:

- Không cần phải phiền phức thế đâu, mời một vài người hàng xóm là được rồi mà.

Nhân tình thế thái Tôn Trí Phương cũng hiểu được một ít, bèn cảm kích nói với Điền Lâm Hỉ:

- Lão Điền, Diệp Trạch Đào nhà chúng tôi làm phiền ông nhiều quá rồi, mọi việc đều do một tay ông giúp đỡ cả, chúng tôi cũng không biết phải cảm ơn ông thế nào cho phải nữa.

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Con người tôi cũng ít khi vừa mắt người nào, lúc còn học đại học Diệp Trạch Đào đã rất khá, tôi đã thích rồi, tôi không giúp nó thì ai giúp nó!

Diệp Hằng Thành nói:

- Đúng vậy, không có sự trợ giúp của ông thì Diệp Trạch Đào nhà chúng tôi không thể có sự phát triển như ngày hôm nay được, ân tình này chúng tôi luôn nhớ kĩ, suốt đời không quên!

Nói tới đây ông quay sang nói với Diệp Trạch Đào:

- Phải nhớ kĩ ân tình của thầy dành cho con.

Diệp Trạch Đào vội nói:

- Cha, cha cứ yên tâm, con chưa bao giờ quên điều này cả.

Điền Lâm Hỉ trong lòng rất vui, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ không vui nói với Diệp Trạch Đào:

- Nếu như ta giúp ngươi vì muốn ngươi ghi nhớ ân tình thì ta đã không giúp rồi, ta chỉ hi vọng là ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ quên dân chúng, trong lòng phải luôn có dân thì mới có thể tiến xa được.

Diệp Hằng Thành gật đầu nói :

- Lão Điền nói rất phải, làm người phải có chí lớn, hai từ chí lớn này đòi hỏi phải ôm hết thiên hạ, nói thẳng ra là phải chăm chỉ làm việc cho dân, phục vụ dân.

Mọi người mỗi người nói một câu khiến cho không khí rất náo nhiệt.

Sau khi định rõ chuyện hôn sự thì Lưu Mộng Y có chút xấu hổ nhìn về phía Diệp Trạch Đào, từ đây về sau chướng ngại giữa cô và Diệp Trạch Đào đã không còn nữa. Nghĩ lại quãng đường đã đi qua Lưu Mộng Y thật sự muốn khóc vì xúc động.

Ăn cơm xong Diệp Trạch Đào sắp xếp chỗ ở cho Hoàng Hân, Điền Lâm Hỉ cùng với những người khác rồi mới đi tới phòng của Lưu Mộng Y.

Vừa vào cửa Lưu Mộng Y liền ôm cổ Diệp Trạch Đào, rơi nước mắt nói:

- Trạch Đào, cuối cùng em và anh cũng có thể ở bên nhau rồi.

Cảm nhận được sự kích động của Lưu Mộng Y Diệp Trạch Đào cũng ôm chặt Lưu Mộng Y nói:

- Những ngày tháng vui vẻ của chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, em yên tâm, chúng ta càng ngày sẽ càng sống tốt hơn

Nói là nói như thế, trong lòng Diệp Trạch Đào đang nghĩ xem bước tiếp theo nên đối mặt với họ Tạ như thế nào.

Trước kia Tạ Dật cũng không làm khó gì mình nữa, nhưng bây giờ lại có quan hệ như thế này với nhà họ Lưu, nhất định Tạ Dật sẽ tiến hành đả kích hắn. Việc này phải bàn bạc với Điền Lâm Hỉ một chút mới được, cũng không biết trên tỉnh có thay đổi ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK