Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đây hoàn toàn vốn không có ban ngày hay ban đêm rồi, mọi người ở vào trong những chỗ như thế căn bản cũng không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra những gì. Toàn bộ các cô gái trẻ đều mặc trang phục cổ đang đánh những âm thanh du dương của đàn cổ khiến cho mọi người dường như được đến một không gian hoàn toàn hư ảo.

Diệp Trạch Đào thậm chí cũng cảm thấy mình như đến một không gian nào đó của thời cổ đại.

Quả nhiên là một thế giới của rượu và gái đẹp!

Diệp Trạch Đào trong lòng vẫn thấy giật mình. Nơi này là thành phố mà, chỗ này nếu không có thủ đoạn cao siêu lắm thìcũng không thể xây dựng thành công.

Cái để cho Diệp Trạch Đào không hiểu còn là ở chỗ như thế mà dường như không có bất kỳ ai đi kiểm tra, chẳng nhẽ những người trong thành phố này đều là những kẻ đui mù hết hay sao?

Vừa cảm thụ được bầu không khí ở đây, nhìn hướng về phía Thi Minh Cương và Trần Đại Tường, hai người họ rất hưởng thụ ngồi trên manh chiếu có các cô thiếu nữ đút ăn mứt hoa quả…

Nhìn dáng vẻ của bọn họ thật giống như dáng vẻ của các đại thần ở thời cổ, ngổi trên chiếu ăn chơi đàn điếm .

Bên cạnh Diệp Trạch Đào cũng cũng có hai người thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục rực rỡ cứ muốn đút cho anh ta ăn.

Nhìn Lý Duy lại rất nghiêm túc, tay đặt trên người,thái độ bài xích với những cử chỉ của các cô gái.

Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa !

Diệp Trạch Đào đứng dậy bước đi.

Đã lén quan sát đến Diệp Trạch Đào, Thi Minh Cương mỉn cười nói :

- Trạch Đào, muốn đi đâu thế ?

- Ha ha, tôi cảm giác nơi đây rất thần bí ta muốn đi xem hết các chỗ xem sao .

-Tôi dẫn anh đi thăm thú được rồi .

Thi Minh Cương đứng dậy nói .

Rồi hướng về phía Phục Ba nói :

- Tiểu Phục chăm sóc tốt Chủ tịch Trần nhé.

Phục Ba liền mỉm cười nói :

- Bí thư yên tâm đi ạ .

Rất rõ ràng Phục Ba thật ra chính là người của Thi Minh Cương, thậm chí còn là đàn em thân cận!

Sau khi Trần Đại Tường liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào, lão tiếp tục hướng ánh mắt về phía các thiếu nữ đang múa dường như đã say mê trong đó rồi.

Thật ra Trần Đại Tường biết rõ Thi Minh Cương hiện tại cũng không dám làm phía sau lưng hắn, vìsự có mặt của Vi Hoành Thạch rồi. Ở trong này hắn an toàn, ngược lại Diệp Trạch Đào hôm nay đoán chừng bị làm tâm điểm rồi.

Hắn cũng rất muốn biết Thi Minh Cương rốt cuộc là muốn làm gì.

Trần Đại Tường đến bây giờ đã có chút vui vẻ, ở đó nhận sự săn sóc của các thiếu nữ, dù sao cũng không liên quan tới mình, vậy thì tránh xa một chút, mặc cho mấy người Thi Minh Cương và Diệp Trạch Đào đấu đá nhau đi .

- Tôi đi dạo tùy hứng thôi, Bí Thư không cần bận tâm tới tôi đâu.

Diệp Trạch Đào nói.

Thi Minh Cương cười ha hả nói :

- Nơi này có không ít chỗ để xem, tôi dẫn cậu đi xem một chút nhé .

Lúc Lý Duy muốn đi cùng thì Thi Minh Cương khoát tay chặn lại :

- Cậu cũng đừng đi theo .

Diệp Trạch Đào hướng về phía Lý Duy gật gật đầu một cái .

Do dự một chút Lý Duy nghĩ mình hiểu được thân thủ của Diệp Trạch Đào, khicó chuyện xảy ra, anh ta cũng một phần nào yên tâm hơn một chút, Diệp Trạch Đào cũng là người có thể đánh nhau mà.

Cùng với Thi Minh Cương bước đi, lúc này Thi minh Cương nói với Diệp Trạch Đào :

- Trạch Đào, hôm nay tôia có những lời tri âm muốn tâm sự với cậu một chút. Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi.

- Được phía trước hình như có chỗ nghỉ đấy.

Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một gian nhà của một quán rượu nhỏ là chỗ thích hợp để nói chuyện.

Hai người họ liền tiến vào chỗ giống như là một gian phòng trong quán rượu. Bên trong đang biểu diễn một màn múa thoát y rất lay động, gợi tình.

Thi Minh Cương mỉm cười nói:

- Thanh niên các cậuđúng là thích chỗ như thế đấy.

Diệp Trạch Đào thật không biết bên trong như thế, bên ngoài là kính xuyên thấu. Lúc người xem đi vào cánh cửa tự động mở ra, hai người họ liền cảm thấy được thứ âm nhạc điếc tai truyền đến. Nhìn lại thấy không ít người chen trúc nhau ở đây đều đang giống như liều mạng vùng vẫy uốn éo mặc sức vui vẻ theo nhạc.

Thi Minh Cương rất quen thuộc nơi này liền dẫn Diệp Trạch Đào tiến đến một chỗ riêng bên trong.

Hai người sau khi tiến vào đến đây là có thể đủ điều kiện nhìn thấy tình hình bên ngoài mà âm nhạc lại không có cách nào truyền vào được.

Mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Diệp trạch đào mới cười nói:

- Vẫn còn có chỗ như vậy sao !

- Trạch Đào à cậu đừng xem thường chỗ này, chỉ cần muốn ở đây có, dần dần cậu sẽ biết thôi!

Có một cô gái mặc váy ngắn đi qua tiến đến chỗ Thi Minh Cương hỏi có muốn uống một ít đồ uống nào đó không.

- Trạch Đào, nói thật từ lúc cậu đến thành phố Cừ Dương tôi cảm giác rất có duyên với cậu . Tôi thì con đường làm quan gần như tới đỉnh rồi, gần như không thể tiến xa hơn nữa. Có lúc tôi nghĩ đường đi của cả đời ngườirốt cục là như thế nào? Có lúc tôi thật sự quên mất tôi cũng đã từng trải qua tuổi độ tuổi của cậu, điều trong lòng tôi vẫn mong chính là vì nhân dân mà phục vụ, phải làm nhiều việc để nhân dân yêu mến, nhưng càng lăn lộn lâu trong chốn quan trường hỗn độn tôi càng mê man, tôi sống chết vì lão bá tính làm việc. Trong mười việc tôi làm thì có chín việc khiến dân vừa lòng, duy chỉ có một việc làm mà kết quả không hài lòng thì cùng lúc còn bị họ chửi mình là người vô lương tâm, nhiều lúc cảm thấy thật là vô vị!

- Bí thư, tôi nghĩ như thế này, điều quan trọng vẫn là đối với lương tâm của mình được tốt, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm, nhiều người mắng cũng đâu có vấn đề gì chứ!

Thi Minh Cương cười ha ha nói :

- Vẫn là cậu nghĩ thoáng nhỉ !

Ánh mắt hướng về đám người nhảy múa điên cuồng phía trước, Thi Minh Cương chỉ vào một người trung niên đang nhảy rất sôi nổi và nói :

- Cậu nhìn thấy người kia không ?

Diệp Trạch Đào nhìn thấy lại là người mình quen biết, hơn nữa lại là Phó giám đốc sở Công an Tỉnh Đào Hổ.

Nhìn thấy Đào Hổ ở trong này Diệp Trạch Đào cũng chẳng có gì bất ngờ.

Chỉ thấy xung quanh Đào Hổ kia là bốn phía là những người đàn bà rất xinh đẹp vây quanh. Mấy người còn lại thì đang nhảy điên cuồng cũng làm một số động tác trêu ghẹo, Đào Hổ còn thỉnh thoảng lại cắn một miếng trên người đàn bà, tạo nên không khí cực kỳ sôi động.

- Hắn ta là Phó giám đốc Công an Tỉnh Đào Hổ, cậu nên biết hắn, hắn trước kia là anh hùng chiến đấu , chuyên gia phá án lập được không ít công trạng, kết quả có một lần thiếu chút nữa thì chức quan còn không giữ nổi, vì sao như vậy ? Điều quan trọng là hắn đứng nhầm đội ấy mà!

Chân mày Diệp Trạch Đào tối sầm lại, nhăn mặt, Thi Minh Cương rốt cuộc muốn nói với mình điều gì ?

Lúc nhìn lại hướng Đào Hổ Diệp Trạch Đào chợt nghĩ, mình hiểu biết đối với Đào Hổ này thật là không nhiều.

- Nhìn không ra !

Diệp Trạch Đào đã nói một câu như vậy.

Thi Minh Cương cười ha hả nói:

- Thật ra bất kể làm chuyện gì, điều mấu chốt chính là vấn đề phạm vi, nếu anh và phạm vi này ăn khớp với nhau thì anh có thể thuận buồm xuôi gió, trái lại anh và phạm vi này không hợp phách thì cái mà anh phải đối mặt chính là áp lực lớn.

Nói đến đây Thi Minh Cương nâng đồ uống lên uống một ngụm rồi lúc này mới nhìn về hướng bọn Đào Hổ .

Diệp Trạch Đào cũng đang nhìn tình hình những người đàn ông kia, cũng không có gì nhiều chỉ có điều nhìn qua họ đều là những nhân vật có máu mặt. Rất đông nữ nhân vây xung quanh họ, dáng vẻ ham muốn đã làm nên bầu không khí rất sôi động.

- Lúc đầu Đào Hổ cũng khá là bài trừ nó, sau lại cũng gia nhập vào trong cuộc vui này. Câuh xem đi, hắn từ một nhân vật nhỏ, không tốn nhiều thời gian đã lên tới cấp Phó giám đốc Sở. Ngược lại Chúng ta toàn tâm toàn ý làm việc như vậy không dựa dẫm ai lên chức cũng khó khăn, thật là khó có lời nào để nói!

Thi Minh Cương giống như đang bùi ngùi cảm xúc phát biểu.

- Mỗi người đều có sự lựa chọn !

Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói một câu như vậy .

Thi Minh Cương nói:

- Trạch Đào à, hôm nay cậu tới đây tôia muốn thật lòng nói với cậu một vài lời, nói có chỗ nào không đúngcậu cũng đừng để ý nhé.

- Bí thư Thi từ trước tới nay đều rất quan tâm sự trưởng thành của tôi, có câu gì thì ông cứ nói đi.

- Trạch Đào quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa, tôi sẽ nói mấy câu.

- Cậu nhìn thấy tình hình ở đây cả rồi đấy, cái mà cậu nhìn thấy được chỉ là một phần nhỏ. Thực ra có một phần cậu có thể chưa biết, nơi này cũng không phải là nơi một ai đó đơn độc mở ra, người phụ trách ở đây chẳng qua là một nhân vật bị đẩy lên làm tấm chắn mà thôi!

Đúng là nói đến điều quan trọng rồi đấy!

Diệp Trạch Đào nghiêm túc lắng nghe.

Nhìn nét mặt Diệp Trạch Đào một hồi lâu, Thi Minh Cương có một chút chần trừ.

Vừa uống một ngụm thức uống, Thi Minh Cương nói :

- Nhân tài nhất định phải tiến hành điều chỉnh hợp lý mới có thể phát huy được hiệu quả lớn, cậu hiểu như thế nào về câu này ?

Diệp Trạch Đào sửng sốt nói :

- Vấn đề này hơi lớn, trong chốc lát không thể trả lời được nhưng mà nhân tài ở các nơi nếu quả thật có thể điều chỉnh dùng hợp lý dĩ nhiên là sẽ tạo ra lợi ích lớn rồi!

Thi Minh Cương biểu lộ vẻ mặt tươi cười nói :

- Nói không sai, chốn quan trường không phải là không có chuyện như vậy nếu như có thể đem nhân tài trong chốn quan trường dùng hợp lý, hợp lại, thì bất luận là tiền bạc hay là đối với sự thăng tiến đều là sự trợ giúp vững chắc đấy!

Diệp Trạch Đào liền chăm chú nghĩ tới lời Thi Minh Cương nói.

Thi Minh Cương cười ha hả nói:

-Kỳ thực nơi này chính là một chỗ ngầm của Tỉnh Tây Giang, thậm chí còn là nơi có nhiều nhân tài chung của toàn quốc, chỉ cần đạt tới cấp bậc nhất định trong tay có thể có tài năng hay con người đều có thể trở thành cổ đông chính ở đây, không nhất thiết phải làm việc gì nguy hiểm cả, chỉ cần trong phạm vi quyền hạn của mình vận dụng sáng tạo hợp lý làm xuất hiện một ít nguồn của cải đã là sự lưu động hợp lý rồi !

Diệp Trạch Đào nghe đến đó đã có một chút hiểu ra nơi này chẳng phải là địa bàn của một người mà là của cả quyền lợi của tất cả mọi người tụ hợp lại !

- Hóa ra là như thế!

Trong lòng Diệp Trạch Đào lập tức thấy trở nên nặng nề, nếu quả thật là như vậy thì những lực lượng nơi này rất khổng lồ !

Thấy Diệp Trạch Đào hiểu lời mình nói Thi Minh Cương nói :

- Năng lực của mỗi người chúng ta đều là nhỏ yếu, lấy khả năng của một người đi dung hòa cùng với thế lực khổng lồ, đây mới đúng là người thông thái. Hơn nữa nơi đây cũng không yêu cầu cậu làm chuyện phi pháp, chỉ là sử dụng quyền hạn hợp lý mà thôi !

- Ý của bí thư là?

- Trạch Đào à. Tôi rất coi trọng cậu, cậu có rất nhiều tài năng, sao không làm ít việc có ích cho mọi người ? Cậu cũng không cần phải vội trả lời, tôi dẫn cậu đi giới thiệu với vài người bạn của tôi, chỉ có hiểu được tình hình ở đây thì cậu mới có sự lựa chọn chính xác!

Thi Minh Cương cười ha hả nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK