Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Xin chào đồng chí Trạch Đào, tôi là Khương Chính Quyền!

Một gã khoảng gần năm mươi bước đến bắt tay Diệp Trạch Đào và tự giới thiệu.

Không chỉ có Diệp Trạch Đào mà tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cái gã tên là Khương Chính Quyền.

Khương Chính Quyền nhìn qua thì rất bình thường, trên đầu cũng bị hói một chút, mái tóc cắt theo kiểu bốn phía hướng về trung tâm đỉnh đầu, tóc dù ít lại không hất được lên đỉnh mái.

Tân Bí thư huyện ủy!

Diệp Trạch Đào vội nhanh cầm chặt tay đối phương nói:

- Chào Bí thư Khương!

Khương Chính Quyền khẽ mỉm cười nói:

- Xem ra hai chúng ta đã là người cùng một bộ máy cơ chế rồi, nhưng vẫn cần sự ủng hộ nhiều hơn của đồng chí Diệp Trạch Đào.

Khương Chính Quyền lộ ra vẻ hạ thấp thái độ, bản thân tỏ ra rất hòa khí.

Trước khi đến huyện Thảo Hải, Khương Chính Quyền cũng tiến hành tìm hiểu về tình hình huyện Thảo Hải. Hơn nữa khi ở tỉnh đã đi bái kiến lãnh đạo cũ là Tạ Dật và có được một tin tức từ Tạ Dật, đó chính là phải hết sức tạo cho được một mối quan hệ tốt đẹp với Diệp Trạch Đào.

Tạ gia hiện nay đối với chuyện của Diệp Trạch Đào đã có chút thay đổi, cũng không cố ý chèn ép mà là không phản đối không giúp đỡ, làm như vậy mục đích chính là muốn cùng với bọn Điền Lâm Hỉ đạt được cục diện hòa bình.

Diệp Trạch Đào nhớ tới chuyện Ninh Quân đã từng giới thiệu qua về Khương Chính Quyền. Gã Khương Chính Quyền này đã từng làm thư ký của Tạ Dật nhiều năm rồi, rất biết cách đối nhân xử thế. Tạ Dật từ nhiều năm trước đã đẩy Khương Chính Quyền lên huyện ủy, nhưng con người này đối nhân xử thế quá cẩn trọng, hành sự không quyết đoán. Với khả năng của ông ta thì cục diện sẽ rất ổn định nhưng tình hình thì có thể xoay có thể chuyển, theo sự đánh giá của quan trường thì một chữ “ trung” là xứng đáng.

Lần này do Dương Hiên bị Quách Xán làm cho bị động, trong lúc cạnh tranh chỉ có thể lôi kéo Tạ Dật, liền đem vị trí này cho Tạ Dật.

Tạ Dật cũng không biết nghĩ thế nào, liền điều Khương Chính Quyền từ tỉnh ngoài đến Ninh Hải nhậm chức Bí thư thành ủy.

Biết Tạ Dật không còn giống như trước, hay chèn ép bản thân, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nói chuyện, Diệp Trạch Đào từ từ ngẫm nghĩ việc giới thiệu Khương Chính Quyền của Ninh Quân.

Cảm thấy tay Khương Chính Quyền không giống kẻ đến để gây chuyện.

Nếu như đã không giống kẻ đến để gây chuyện như thế thì Diệp Trạch Đào đối với ông ta liền có vẻ khách khí hơn nhiều.

- Tôi nhất định ủng hộ công tác của Bí thư Khương.

Diệp Trạch Đào cũng tỏ thái độ.

- Dù sao khi đang họp lại xảy ra chuyện của Trưởng ban Phương, hay là chúng ta đến bệnh viện xem đã?

Khương Chính Quyền có ý muốn hỏi.

Diệp Trạch Đào nói:

- Đúng, hay là chúng ta đến bệnh viện.

Dù Khương Chính Quyền không đề nghị, Diệp Trạch Đào cũng có ý tưởng như vậy.

Trong lòng đối với Khương Chính Quyền có chút ấn tượng tốt, con người này hẳn sẽ rất biết cách làm người đây!

Mọi người biết hai người này sẽ là hai nhân vật nhất nhì ở huyện Thảo Hải, đương nhiên, ý kiến của họ mọi người đều phải nghe theo. Hơn nữa, người ngã xuống chính là một Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, còn cái mũ quan thì sẽ sớm có người muốn có được.

Mọi người ra cửa liền ngồi lên xe con rồi đi về hướng bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, không ít ủy viên của Thành ủy đều đã ở đây cả.

Nhìn thấy bọn Diệp Trạch Đào đến, Hứa Phu Kiệt chỉ liếc mắt một cái, rồi tiếp tục cùng với lão Viện trưởng kia nói chuyện.

Phó chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Mạc Lâm huyện thấy bọn Diệp Trạch Đào đến liền đi tới.

- Trạch Đào, các đồng chí cũng tới à, không để mọi người về nghỉ ngơi à?

- Trưởng ban Phương đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều cảm thấy bất an!

Bắt tay Phó chủ nhiệm văn phòng Mạc, Diệp Trạch Đào quan tâm nói:

- Tình hình Trưởng ban Phương thế nào rồi?

- Bác sĩ đã nói, cũng may đồng chí cứu hộ kịp thời, cộng thêm vài thao thác của đồng chí đã làm dịu được đáng kể tình hình của Trưởng ban Phương.

Thấy Diệp Trạch Đào đang trưởng thành đứng lên, Phó chủ nhiệm Mạc trong lòng tỏ vẻ rất cảm phục, con người này tuổi trẻ tài cao! Lại nghĩ đến tính mạng của Phương Thuận Chương là do Diệp Trạch Đào cứu, Phó chủ nhiệm Mạc lại nghĩ, có lẽ sau này Phương Thuận Chương cũng sẽ về phe của Diệp Trạch Đào.

Nói chuyện vài câu, liền thấy phòng cấp cứu mở ra rồi, bác sĩ từ trong bước ra.

Viện trưởng liền vội qua hỏi tình hình.

Dẫn bác sĩ đến bên chỗ Hứa Phu Kiệt nói:

- Bí thư Hứa, vấn đề không còn nguy hiểm nữa, khí quản của Trưởng ban Phương có chút vấn đề, hít thở khó nên gây ra hít thở không thông, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi!

Hứa Phu Kiệt rất không thoải mái nhưng vẫn nói:

- Điều trị cho tốt nhé!

Phương Thuận Chương lúc này đã bị đẩy ra.

Hứa Phu Kiệt cùng một vài Ủy viên qua bắt tay Phương Thuận Chương nói vài câu. Lúc này mới dẫn mọi người dời đi.

Đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt liền mỉm cười gật đầu một cái.

Vì Phương Thuận Chương cần phải nghỉ ngơi, mọi người cũng không quấy rầy nhiều nữa, liền đi ra viện.

Ra tới cửa, Trần Tỏa Nguyên than thở nói:

- Thật không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy! Xem ra mọi người phải giải lao một chút mới được!

Nếu Phương Thuận Chương không xảy ra chuyện như vậy thì mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Diệp Trạch Đào nói với Trần Tỏa Nguyên và Liêu Hân Diễm:

- Chúng ta sắp cùng nhau hợp tác làm việc, hay là mọi người tìm một chỗ để cùng ăn cơm nữa nhỉ?

Liêu Hân Diễm cười nói:

- Đúng đấy, chúng ta tìm một chỗ ngồi tâm sự.

Không biết từ lúc nào, Diệp Trạch Đào đã trở thành trung tâm của một vài thành viên trong bộ máy cơ chế mới.

Khương Chính Quyền nhìn thấy tình hình này, vẫn mỉm cười nói:

- Về sau mọi người cùng ăn chung một nồi cơm thì cũng phải nên biết nhau chứ nhỉ.

Trần Tỏa Nguyên rất biết sắp xếp, hắn rất am hiểu về thành phố này, do đó đã nhanh chóng sắp xếp được một nơi để cả nhà cùng ngồi quây quần.

Đây là một nơi được trang trí rất cổ kính.

Trần Tỏa Nguyên giới thiệu:

- Nơi này là Thành phố Hắc Lan, một địa điểm ẩm thực mang đậm hương vị truyền thống, đến Thành phố Hắc Lan mọi người đều thích đến nơi này ăn cơm.

Khương Chính Quyền gật đầu nói:

- Một nơi tốt, cổ kính nhưng lại lộ ra sức sống!

Mười một người ngồi một bàn, tuy là một cái bàn rất to, nhưng xem ra vẫn có vẻ hơi chật chội.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Mọi người chịu khó một chút nhé, nồi cơm chung bắt đầu từ hôm nay nhé!

Mọi người cười phá lên.

Khương Chính Quyền nhìn mọi người nói:

- Vốn dĩ hôm nay được sự giới thiệu của Thành phố nên mới có sự kiện như thế này. Hiện tại mọi người cũng chưa làm quen, tôi thấy nhân cơ hội này, muốn được tự giới thiệu với mọi người, tránh sau này người trong cùng một bộ máy lại không biết ai là ai.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hay là Bí thư Khương tự giới thiệu với mọi người trước đi.

Khương Chính Quyền mỉm cười nói:

- Thế cũng được. Tôi xin giới thiệu trước. Tôi tên Khương Chính Quyền, lần này đến Huyện Thảo Hải rất mọng nhận được sự ủng hộ của mọi người!

Ông ta không nói tình hình cụ thể, chỉ giới thiệu qua tên.

Thực ra, tất cả mọi người cơ bản đều đã biết tình hình nhậm chức lần này, Khương Chính Quyền là Bí thư, một điều không ai có thể lầm vào đâu được và mọi người nhìn hướng về phía Diệp Trạch Đào.

- Diệp Trạch Đào, sẽ gắn bó công tác tại Thảo Hải, vẫn mong sự ủng hộ nhiều hơn của mọi người!

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, chỉ nói tên.

Lần này Trần Tỏa Nguyên được đề bạt làm Phó Bí thư ngoài sự dự đoán của mọi người, trở thành nhân vật thứ ba. Thấy Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, trên mặt Trần Tỏa Nguyên lộ vẻ ý cười nói:

- Tôi tên Trần Tỏa Nguyên, nhất định ủng hộ công tác của các vị lãnh đạo, làm tốt công tác của mình!

Trần Tỏa Nguyên tuy là ngưới thứ ba nhưng gã ta biết rằng, cái chức mới này của mình là nhờ có Diệp Trạch Đào mà có. Mất đi sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, vị trí này của gã sẽ không ổn, hắn sớm hạ quyết tâm đi theo sát Diệp Trach Đào.

Người thứ tư xin tự giới thiệu là Liêu Hân Diễm, gã vẫn là Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật, không có gì thay đổi. Nhưng theo sắp xếp thứ tự chức vị lại có sự thay đổi, tăng lên vị trí thứ tư rồi.

Liêu Hân Diễm biết thứ tự sắp xếp của mình, gã giới thiệu rất trôi chảy, còn những người khác thì giới thiệu không được tốt cho lắm. Người thứ năm giới thiệu xong rồi, mà mọi người đều không biết bản thân rốt cuộc xếp vị trí thứ mấy.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mọi người đều có chút khó xử.

Diệp Trạch Đào thấy tình huống này, hắn mặc dù biết một vài chuyện nhưng không nói ra, mỉm cười nhìn Khương Chính Quyền nói:

- Ông Khương, tôi thấy vậy là được rồi, không phải sắp xếp trình tự gì nữa, cứ lần lượt từ bên trái xuống là tốt rồi, ông thấy thế nào?

Khương Chính Quyền cũng nhìn ra liền nói:

- Diệp Trạch Đào nói phải, xử lí như vậy đi.

Mọi người lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên trong bộ máy cơ chế Huyện Thảo Hải ngoài bốn người bọn họ, Phó chủ tịch thường trực Huyện - Lý Vĩnh Vệ có chút làm mọi người không hiểu, là một người từ trên trời rơi xuống từ Bắc Kinh, con người này nhìn qua lại rất trầm tính, ít nói.

Diệp Trạch Đào hỏi thăm qua một chút, nói là một thân thích của Lý gia ở Bắc Kinh, không được xem là dòng dõi chính tông của nhà Lý gia.

Bí thư Đảng ủy Công an Quách Văn Long lại là người mà Diệp Trạch Đào đã bí mật gặp dưới sự dẫn dắt của Ninh Quân ở trên Bắc Kinh, đây là người của Hô Diên Ngạo Bác, cũng được coi như là người của mình. Có một Bí thư Đảng ủy Công an làm đồng minh, Diệp Trạch Đào sẽ có niềm tin hơn khi nắm quyền Thảo Hải.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hàn Mẫn là do Trưởng ban Tuyên truyền chuyển nhiệm, xem tình hình của bà ta hiện giờ có vẻ đã thành thật hơn rất nhiều, ngồi ở bên kia tỏ ra rất cẩn thận.

Nghĩ đến Hàn Mẫn bị Phương Thuận Chương phun ngụm nước trà lên mặt trong lúc cô ta đang tự giới thiệu về mình, mọi người lại càng để ý đến khuôn mặt cô ta, sau khi trang điểm thêm phấn, khuôn mặt cô lại nổi bật hơn.

Mới nhận chức Trưởng ban Tuyên truyền Tảo Diên Bình cũng là người của Sở Tuyên.

Khi nghe xong Tào Diên Bình tự giới thiệu về mình, Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Hàn Mẫn. Theo lý thì hai người này cùng một chiến tuyến, nhưng nhìn qua thì hai người họ có vẻ như không hòa hợp.

Trưởng ban Thư kí Huyện ủy Quản Ngọc Quý cũng là do Diệp Trạch Đào đề cử với Hứa Phu Kiệt. Người này về sau sẽ rất ủng hộ Diệp Trạch Đào trong công tác của Huyện, hơn nữa hắn cũng là người của Phương Thuận Chương, Hứa Phu Kiệt liền ủng hộ.

Trước kia Phó chủ tịch huyện, giờ là Trưởng ban thư ký, nhìn qua thì giống như là bị giáng chức, nhưng mọi người đều biết rõ, vào Ủy viên thường vụ rồi thì tình hình lại hoàn toàn khác.

Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện kiêm Bí thư Đảng ủy khu công nghiệp Xuân Trúc, chủ nhiệm Ôn Phương là ủng hộ Diệp Trạch Đào đáng tin tưởng nhất.

Trưởng ban chỉ huy Quân sự Lâm Hải Sinh vẫn không thay đổi.

Cứ như vậy, cả huyện Thảo Hải càng có rất nhiều người ủng hộ Diệp Trạch Đào, đây cũng có lẽ chính là kết cục mà Thành ủy mong đợi. Chắc hẳn là hi vọng Diệp Trạch Đào sẽ chỉ đạo chiến lược phát triển, đưa các hạng mục công tác của huyện Thảo Hải phát triển đi lên.

Sau tiết mục tự giới thiệu về bản thân xong, không khí cả phòng họp náo nhiệt trở lại, mọi người lại không nói chuyện công việc mà nói về một vài nơi mà mình hiểu biết.

Kì thật, tuy nói mọi chuyện trên trời dưới đất nhưng mọi người vẫn âm thầm quan sát tình hình mọi nơi.

Theo như mọi người nói, một vài người mới đến vẫn hiểu được tình hình, Diệp Trạch Đào chỉ trong thời gian ngắn thế lực của hắn ở huyện Thảo Hải đã rất lớn.

Bởi vì Phương Thuận Chương cần nghỉ ngơi nên mọi người không quấy rầy nhiều liền đi ra viện.

Ra cửa, Trần Tỏa Nguyên than thở:

- Không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy! Xem ra mọi người vẫn muốn giải lao thêm chút nữa mới được đây!

Nếu Phương Thuận Chương không xảy ra chuyện như vậy thì mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Diệp Trạch Đào nói với Trần Tỏa Nguyên và Liêu Vận Diễm:

- Mọi người khẩn trương bắt tay vào việc, chúng ta không phải tìm một chỗ để để ăm cơm nữa sao?

Liêu Vận Diễm cười nói:

- Không tồi. Tìm một chỗ chúng ta ngồi tâm sự.

Không biết từ lúc nào, Diệp Trạch Đào đã trở thành trung tâm của một vài thành viên trong bộ máy cơ chế mới.

Khương Chính Quyền thấy vậy, vẫn mỉm cười nói:

- Sau này mọi người cùng ăn cơm nên có ý tứ với nhau.

Trần Tỏa Nguyên đến là giỏi sắp đặt, hắn rất am hiểu về thành phố này, đã nhanh chóng sắp đặt được nơi ở tốt.

Đây là một nơi được trang trí rất cổ kính.

Khương Chính Quyền gật đầu nói:

Một nơi tốt, cổ kính nhưng lại lộ ra sức sống

Mười người ngồi một bàn, tuy ngồi bàn lớn nhưng mọi người ngồi có vẻ chen chúc.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Từ hôm nay, mọi người ngồi chen chúc thế này ăn cơm với nhau.

Mọi người liền cười phá lên.

Khương Chính Quyền nhìn mọi người nói:

- Hôm nay tôi vốn là người từ thành phố giới thiệu đến, làm như vậy, trước hết mọi người cũng chưa quen biết, tôi nhân cơ hội này chính là để mọi người tự giới thiệu bản thân, tránh sau này người trong cùng một bộ máy lại không biết ai với ai.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hay là Bí thư Khương giới thiêu trước đi.

Khương Chính Quyền mỉm cười nói:

- Thế cũng được, tôi xin giới thiệu trước. Tôi tên Khương Chính Quyền, lần này đến huyện Thảo Hải vẫn mong sự ủng hộ của mọi người.

Ông ta cũng không nói tình hình cụ thể, chỉ giới thiệu tên.

Kỳ thật, mọi người cơ bản đã biết tình tình nhận chức lần này, Khương Chính Quyền là Bí thư. Người thứ nhất giới thiệu xong, ai cũng ngồi đúng vị trí của mình, nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

- Diệp Trạch Đào luôn gắn bó công tác cho Thảo Hải, vẫn mong sự ủng hộ nhiều hơn của mọi người.

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, cũng chỉ giới thiệu tên.

Lần này Trần Tỏa Nguyên ngoài dự đoán được đề bạt làm Phó Bí thư, trở thành người thứ ba giới thiệu, thấy Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, Trần Tỏa Nguyên mặt lộ vẻ cười nói:

- Tôi tên Trần Tỏa Nguyên nhất định ủng hộ công tác của các lãnh đạo và làm tốt công tác của mình.

Trần Tỏa Nguyên tuy rằng là người thứ ba giới thiệu nhưng hắn lại biết, hắn lên chức được là vì việc Diệp Trạch Đào lên chức, mất đi sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào,

Vị trí của hắn chắc sẽ không ổn, hắn sớm hạ quyết tâm phải theo sát Diệp Trạch Đào.

Người thứ tư giới thiệu là Liêu Sáp Giao, hắn vẫn đang là Chủ Nhiêm Ủy ban Kỷ luật, không có gì thay đổi nhưng theo sắp xếp thứ tự thì đã có thay đổi, đứng ở vị trí thứ tư.

Liêu Vận Diễm là người biết thứ tự sắp xếp của mình, đến lượt là hắn có thể giới thiệu suôn sẻ, còn nhưng người khác thì giới thiệu không được tốt.Người thứ năm giới thiệu xong rồi mà mọi người vẫn không biết bản thân xếp vị trí thứ mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK