- Trạch Đào, nhà của Mộng Y chắc to lắm nhỉ?
Lúc ngồi trên máy bay, bà Tôn Trí Phương nhìn con trai mình căng thẳng. Lần này không giống những lần bình thường, theo lời mời của cha mẹ Mộng Y, cả gia đình đều lên Bắc Kinh để quyết định chắc chắn hơn về chuyện hôn lễ, đối với Diệp Trạch Đào, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Ông Diệp Hằng Thành cũng mặc bộ quần áo rất trang trọng hiếm khi dùng đến của mình, có vẻ cũng căng thẳng không kém.
Chị cả Diệp Oánh cười nói:
- Mọi người cũng thật là, căng thẳng như thế để làm gì? Gia đình họ Lưu không phải ở Bắc Kinh hay sao? Có gì to tát đâu chứ?
Diệp Trạch Đào thích nghe câu nói này liền cười bảo:
- Chỉ có chị cả là hiểu rõ nhất, mọi người cũng đừng căng thẳng như thế làm gì, sau này đều là người một nhà cả thôi.
Nhìn cảnh ở sân bay, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy xúc động ít nhiều, lần này là Lưu gia mời đến bàn việc hôn sự, đây không thể chỉ là chuyện bình thường.
Lúc này lòng Diệp Trạch Đào tràn đầy một niềm tự hào, dân đen thì cũng có thể thành công được chứ.
Thực ra sâu thẳm trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn ít nhiều mang một chút tự ti của kẻ thường dân, chính bởi vì có cảm giác này mà trước mặt mọi người hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ cứng rắn, sợ người khác xem thường bản thân mình.
Càng thành công, lòng tự hào ấy của Diệp Trạch Đào càng lớn thêm ra. Hôm nay lúc ra sân bay, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy như tâm hồn được giải thoát, cái cảm giác tự ti bấy lâu nay bỗng dưng hoàn toàn biến mất.
Sau khi có tình huống ấy, lúc Diệp Trạch Đào nhìn lại cuộc hôn nhân lần này của mình, tâm trạng đó bỗng hoàn toàn thay đổi, đã có ít nhiều trong đó một cảm giác ngạo nghễ.
Đại gia tộc dù có lớn như thế nào, thì bản thân kẻ thường dân này cũng không hề thua kém gì họ cả.
- Trạch Đào!
Vừa ra khỏi sân bay, Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy Lưu Mộng Y và một người có vẻ như lái xe đang đứng đó mỉm cười.
Lưu Mộng Y liền vẫy tay.
Người vốn xinh đẹp như Lưu Mộng Y vừa cất tiếng gọi là đã có biết bao nhiêu người nhìn về phía cô.
Gọi Diệp Trạch Đào xong, Lưu Mộng Y lại gọi bà Tôn Trí Phương và ông Diệp Hằng Thành. Giờ bỗng nhiên đã chuyển thành gọi “Bố mẹ” rồi.
Diệp Oánh bước nhanh đến kéo tay Lưu Mộng Y:
- Đợi sốt ruột rồi hả?
Nhìn chị cả làm thế, Diệp Trạch Đào cười thầm, mọi người đúng là vẫn kiểu người không quen biết thì khác, biết nhau rồi thì liền thay đổi, chỉ cần nhìn cô ấy bây giờ thì biết, cô ấy đang dần dần thay đổi, đây là việc tốt!
Có hai chiếc xe đang ở bên ngoài. Bố mẹ và chị cả đều ngồi trên xe do người lái xe ban nãy lái, Diệp Trạch Đào lên xe hơi của Lưu Mộng Y. Cái S8 đời mới tốc độ cao.
Vào trong xe, Lưu Mộng Y nói:
- Bố mẹ hôm nay đều xin nghỉ ở nhà, đang ngồi chờ.
- Dạo này mệt lắm phải không?
Nhìn Lưu Mộng Y dáng vẻ có chút mệt mỏi, Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi han.
Nghe thấy những lời quan tâm của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y cười nói:
- Đều là chút việc riêng thôi mà, có mệt một chút cũng không hề gì.
- Bây giờ trong nhà không phản đối nữa nhỉ?
- Vâng, đều ủng hộ cả.
Nói đến đây, nét mặt Lưu Mộng Y có vẻ rạng rỡ.
Khi xe dừng, nhìn thấy cái sân đó, Diệp Oánh lúc này thấy ngạc nhiên vô cùng, khẽ nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, đây là Lưu gia sao?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Nơi ở thì to nhỏ cũng như nhau cả thôi, ai cũng vậy, chỉ cần có một nơi đủ để đặt một chiếc giường đã là đủ rồi!
Diệp Oánh cười nói:
- Chị thì không thể nào đạt đến cảnh giới cao như em được.
- Bên thông gia đã đến rồi đấy à!
Lưu Đống Lưu từ trong nhà bước ra thân mật đón tiếp.
Ông Diệp Hằng Thành cũng cười thật tươi đáp lại.
Khi nhìn thấy Lưu gia vẫn đối xử với cha mẹ mình thân thiết như thế, khuôn mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ vui mừng.
Nghĩ lại lúc đầu khi mới bước chân vào Lưu gia, lại nhìn thấy cảnh bây giờ, sự đối lập quá lớn che lấp hiện tại đang diễn ra ngay trước mắt, có vẻ như tất cả mọi người đều nói hết mình, việc ngày hôm nay cũng coi như nó phải thế.
Mẹ của Lưu Mộng Y lúc này cũng lôi bà Tôn Trí Phương nói về chuyện nhà, nhìn hai người có vẻ rất thân mật.
- Bà thông gia, lần này mọi người đến thủ đô tôi nhất định sẽ sắp xếp, nhất định phải đưa mọi người đi tham quan hết những thắng cảnh ở Bắc Kinh, nơi này vẫn còn nhiều thứ có thể xem lắm!
Hoàng Hân và bà Tôn Trí Phương nói chuyện rất hăng hái.
Sắp xếp cha mẹ vào ở tại Lưu gia.
Lưu gia có rất nhiều phòng, nên chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong.
Ở tại nơi như thế này, có thể dễ thấy, hai ông bà Diệp Hằng Thành có chút gò bó.
Sắp xếp xong cho cha mẹ, Diệp Trạch Đào mới theo Lưu Mộng Y vào phòng của hắn.
Vừa đóng cửa, Lưu Mộng Y liền ào vào lòng Lưu Trạch Đào.
Cảm nhận được những thay đổi lần này ở Lưu gia, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui, hắn ôm chặt Lưu Mộng Y, hai người hôn nhau thắm thiết.
Vừa hôn, hai người vừa tiến lại phía giường.
Lần này, Lưu Mộng Y rất thoải mái, hai người âu yếm nhau mà không hề băn khoăn điều gì.
Hai người cởi bỏ quần áo rất nhanh.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể hai người, dưới ánh nắng, thân thể của Lưu Mộng Y càng trở nên sáng ngời trong suốt.
Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Lưu Mộng Y, đặc biệt là dưới nắng, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy khát khao mãnh liệt.
Động tác của Lưu Mộng Y tuy không lưu loát, nhưng lại có vẻ như rất xúc động.
Tất nhiên Diệp Trạch Đào hiểu được nỗi lòng của Lưu Mộng Y, giờ đây hai người cuối cùng đã đi cùng với nhau trên một con đường, Lưu Mộng Y cảm nhận sâu sắc được điều này.
Thân thể run rẩy dưới thân thể Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y đã nhanh chóng đi vào trong trạng thái khoái cảm.
- Trạch Đào!
Lưu Mộng Y mơ màng nói nhỏ.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra, Lưu Mộng Y lần này cũng sẽ không ngăn cản hắn tiến tới nữa.
- Anh đến nhé!
Diệp Trạch Đào hỏi một tiếng.
Lưu Mộng Y không nói gì, siết chặt đôi tay của Diệp Trạch Đào.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Mộng Y, vật sắc nhọn kia của Diệp Trạch Đào tiến đến thân thể của Lưu Mộng Y không chút băn khoăn.
Lưu Mộng Y khẽ rên rỉ, động tác kịch liệt của Lưu Mộng Y trở nên chậm lại.
Diệp Trạch Đào cũng là một tay lão luyện, biết tình hình của Lưu Mộng Y, hắn càng âu yếm Lưu Mộng Y, hai người nhanh chóng cùng nhau đạt tới khoái cảm.
Thời gian vẫn đang trôi qua, hai người hầu như không còn quan tâm gì khác nữa, quay cuồng trên giường.
Khi hai người đang ở trong phòng, Lưu Đống Lưu cũng đang bàn việc cùng với vợ ở trong phòng mình.
Hoàng Hân nói:
- Mộng Y đã ở trong phòng của Trạch Đào một lúc rồi đấy!
Lưu Đống Lưu nhìn Hoàng Hân:
- Dù sao thì cũng là người một nhà cả rồi!
Đến đây Hoàng Hân mới thôi nói về chuyện này.
Một lúc sau, Lưu Đống Lưu nói:
- Phải nhanh chóng tiến hành việc của hai đứa thôi, lúc này các chỗ của Lưu gia chúng ta đều đang có việc xảy ra.
Hoàng Hân nói:
- Có thật là tiến hành xong sẽ có thể giải quyết được việc không?
- Bà thật là, rất nhiều việc đều như thế này, không làm dứt khoát thì bà liền phân vân. Bà không thây bây giờ những kẻ đó đang tiến nhanh hơn sao? Ai mà không có chút tin tức nào chứ! Hơn nữa, nhà ta xảy ra việc lớn như vậy, thiên hạ có phải là mù đâu!
- Ông nói bọn họ cũng đang tranh thủ thời gian sao?
- Không cần phải nói có tranh thủ thời gian hay không nữa, bà phải biết một điều mấu chốt rằng, hậu thuẫn của Trạch Đào là Hoa Uy, đó là một nhân vật rất mạnh, có được thêm mối quan hệ này, bà còn sợ ông Điền mặc kệ Trach Đào hay sao? Còn nữa, chính là kêu gọi đường dây của Hô Diên Ngạo Bác, ở đó cũng có một lực lượng hùng hậu, nếu như hợp sức được hai sức mạnh này, thì bà cho rằng nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào tới Lưu gia?
Lúc này Hoàng Hân mới khẽ gật đầu, bà ta cũng không phải kẻ ngốc, hiểu được cái Lưu gia cần chính là một sức mạnh có tính uy hiếp, mà nếu như có được Diệp Trạch Đào, thì sức mạnh này sẽ có thể hiện hữu rõ ràng.
- Diệp Trạch Đào là một người rất có cá tính, không thể lạnh nhạt với cha mẹ hắn được!
Hoàng Hân nói:
- Đều là người một nhà cả rồi mà, ông yên tâm, tôi biết chừng mực mà!
Lưu Đống Lưu lúc này mới hít một hơi nói:
- Lưu gia cũng cần nghỉ một hơi rồi!
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chồng, Hoàng Hân cũng thấy lo lắng, nói:
- Không chống đỡ được thì cũng đừng cố chống đỡ nữa!
Lưu Đống Lưu lắc đầu, xoa huyệt thái dương nói:
- Có rất nhiều việc không thể chỉ nhìn bên ngoài, Lưu gia có thể phát triển đến ngày hôm nay, cũng giống như một ngôi nhà lớn, ngôi nhà này bất kể dù có cũ nát thế nào, thì dưới mái nhà cũng vẫn có rất nhiều người trú ngụ. Ngoại trừ những người không sống nổi, thì cũng có rất nhiều người bị chèn ép, hiện giờ việc mà các dòng họ khác làm chính là bắt người họ Lưu chúng ta chỉ được sống trong căn nhà cũ nát này, không được bước chân ra ngoài!
Ví dụ này của ông ta rất sinh động, Hoàng Hân cũng thất thần nói:
- Nghiêm trọng quá!
Hiện giờ tôi là người lãnh đạo Lưu gia, nếu như tôi không trụ vững nữa, thì theo bà tôi sẽ lâm vào cảnh như thế nào? May mà có Trạch Đào đến, cậu ta giống như cái cột trụ mới ở đó, đi cùng với cậu ta là rất nhiều cột đỡ kiên cố khác, như vậy, căn nhà mới có thể đứng vững được. Khi căn nhà đứng vững rồi tì sẽ có nhiều thời gian để tu sửa lại căn nhà. Đến lúc chúng ta sẽ lại có một ngôi nhà khang trang hơn.
Hoàng Hân cười nói:
- Ông cũng xem trọng Trach Đào quá rồi đấy, cậu ta chẳng qua cũng chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ bé, có được nhiều tác dụng to lớn thế ư?
- Tất nhiên, mọi người đều nhìn lầm rồi, bà nhìn xem, chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ lên cấp lãnh đạo thành phố, tới lúc đó, Lưu gia chúng ta xem như có thể hoàn toàn thảnh thơi rồi.
Mắt Hoàng Hân sáng lên:
- Có thật là cậu ta sẽ được lên chức không?
Việc này có liên quan đến cuộc dời con gái mình, Hoàng Hân không thể không xem trọng.
- Bà yên tâm đi, tôi đã nghiên cứu kế hoạch của Thảo Hải rồi, nếu như làm theo hướng đi của cậu ta, thì chẳng bao lâu nữa, Thảo Hải sẽ lập được thành tích, bà có nhìn thấy không, những nội dung tuyên truyền về Thảo Hải cũng đã có một số thay đổi, xem ra Tôn gia cũng đã có điều chỉnh rồi!
Hoàng Hân cười nói:
- Nghe ông nói thế, tôi thấy Mộng Y được gả cho cậu ta là rất tốt đấy!
- Ôi, cái khiến tôi lo lắng nhất vẫn là chuyện của Tiểu Nhu.
Nói đến việc này, hai người đều nhíu mày, Hoàng Hân hỏi:
- Lão Trịnh gia vẫn không có thái độ gì chứ?
- Hừm, trong lòng lão Trịnh hiểu rất rõ, lão ta rất khôn khéo, bà cho rằng lão Trịnh không mong muốn thiết lập quan hệ với Hoa Uy hay sao?
- Ý ông là lão ta cũng đã có chủ ý rồi sao?
- Bà cứ xem đi, lần này lão ta sẽ chủ động gặp Trạch Đào.
Hoàng Hân hít một hơi nói:
- Mộng Y hình như cũng không có ý kiến gì!
- Đừng quan tâm nữa, việc này cứ để thuận theo tự nhiên, có những việc ta muốn quản cũng không quản nổi đâu!
Lưu Đống Lưu cũng hít một hơi nói.