Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đi đến chỗ em trước chứ?

Vừa lên xe, Trịnh Tiểu Nhu bèn nói với Diệp Trạch Đào như vậy.

Nghe thấy câu nói này, Diệp Trạch Đào trong lòng háo hức nói:

- Được!

Trên mặt Trịnh Tiểu Nhu tươi cười đong đầy niềm vui.

Vừa nhấn ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.

- Em chậm thôi!

Diệp Trạch Đào hoảng sợ.

Trịnh Tiểu Nhu lái xe như bay, làm cho Diệp Trạch Đào có chút lo lắng.

Thấy Diệp Trạch Đào căng thẳng, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Kỹ thuật của em tốt lắm mà, anh hãy yên tâm đi!

Lời nói này làm cho Diệp Trạch Đào đột nhiên nhớ lại việc lần trước trong lúc không tiện lắm Trịnh Tiểu Nhu đã dùng miệng để làm chuyện đó cho mình, trong lòng dâng lên cảm giác bồi hồi.

Hắn đương nhiên là hiểu suy nghĩ của Trịnh Tiểu Nhu, biết hôm nay chắc chắn sẽ xẩy ra chuyện.

Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu vừa lái xe mà trên mặt tươi cười ửng hồng, bèn trêu một câu:

- Lần trước cảm giác kỹ thuật không được tốt lắm!

Trịnh Tiểu Nhu vốn dĩ vẫn có đôi chút hoang mang, nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, nhất thời chưa biết phản ứng thế nào, nhìn sang Diệp Trạch Đào có đôi chút nghi hoặc, nói:

- Yên tâm đi, em thường xuyên lái xe thế này, không có ai qua được xe em đâu.

Nói hết câu này, khi thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình bằng ánh mắt rất đặc biệt thì đã phát hiện ra, muốn dậm chân thì lại nhớ ra mình đang lái xe, trong lòng như có hồi trống đập rộn rã.

Vừa lái xe, vừa nghĩ lại lần gần gũi trước, mặt Trịnh Tiểu Nhu lại đỏ lựng lên.

Chiếc xe cũng lao đi nhanh hơn.

Khi Diệp Trạch Đào phát hiện xe càng lúc càng đi nhanh hơn, vội nói:

- Được rồi, chậm thôi, chậm thôi, biết là kỹ thuật của em tốt rồi được chưa!

Trịnh Tiểu Nhu sẵng giọng:

- Kỹ thuật không tốt chỗ nào, kỹ thuật của Mộng Y có được vậy không?

Diệp Trạch Đào kinh ngạc nhìn Trịnh Tiểu Nhu, đột nhiên nhớ ra, người phụ nữ này là một típ người phóng khoáng, nếu nói thêm nữa, cô ta sẽ cuống lên thôi!

Cười ha ha, Diệp Trạch Đào không nói gì thêm nữa.

Xe đang băng băng trên đường lớn, ngắm nhìn phong cảnh thủ đô, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất vui vẻ.

- Sao vội thế?

Diệp Trạch Đào cười nói.

Mặt Trịnh Tiểu Nhu lại đỏ bừng lên, tốc độ xe giảm đi một chút, nhưng rồi lập tức tăng tốc trở lại.

Rất nhanh, xe đã về đến khu nhà Trịnh Tiểu Nhu ở.

Có lẽ là khu biệt thự cao cấp của những người giàu có, tuy không đông đúc, nhưng toàn là dùng những loại xe được che chắn kín mít.

Một khu nhà biệt lập.

Chỗ này còn rộng hơn chỗ trước kia nhiều.

- Căn nhà cũ không dùng rồi, ở đó không an toàn, em và mẹ đã chọn căn này đấy!

Trịnh Tiểu Nhu bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của Diệp Trạch Đào nên giải thích.

Biết Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người có tiền, Diệp Trạch Đào khẽ than thầm một tiếng, con cái của quan lại tha hồ mà làm ăn buôn bán, kiểu gì cũng kiếm được ối tiền.

Xe chạy thẳng vào trong ngôi biệt thự.

Đứng bên ngoài không thể quan sát được gì phía trong biệt thự cả, nghĩ đến Vi Chính Quang đã gây ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là cũng kiếm được kha khá, đống tiền đó đến lúc sẽ biến thành tiền của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào lắc đầu, giác ngộ thêm về nhân sinh thế thái, đống tiền đó đúng là chết cũng không thể đem theo được.

Dừng xe, Trịnh Tiểu Nhu lại có đôi chút ngượng ngập, vẫn ngồi bên vô lăng có chút chần chừ.

Thấy Trịnh Tiểu Nhu đỏ mặt ngồi đó, chân tay hơi luống cuống, đặc biệt là nhìn thấy bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống kia.

Ngọn lửa dục vọng trong Diệp Trạch Đào đã hừng hực cháy lên rồi.

Người đàn bà này vẫn thuộc về hắn!

Sau khi nghĩ như vậy trong lòng, Diệp Trạch Đào đã buông xuôi tất cả.

Sự việc đã phát triển tới mức này, Diệp Trạch Đào đưa tay sang ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu.

Vốn dĩ Trịnh Tiểu Nhu còn đang hoang mang, đột nhiên toàn thân thả lỏng, được Diệp Trạch Đào ôm, cảm giác giống như một lớp giấy mỏng bị xé ra, ngọn lủa dục tình dâng lên ào ạt.

Theo đà hành động của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu có cảm giác trong chớp mắt toàn thân rung động kỳ lạ, hai tay vòng ôm lấy Diệp Trạch Đào.

Cũng không rõ là ai chủ động mà chỉ thấy hai người đã hôn nhau trong xe.

Không biết Trịnh Tiểu Nhu ấn vào một nút gì đó, thì thấy ghế xe từ từ chuyển động rồi ngả ra phía sau, rất nhanh chóng ghế trên xe đã biến thành một chiếc giường to.

Thấy sự biến đổi này, Diệp Trạch Đào bèn nhìn sang Trịnh Tiểu Nhu.

Trịnh Tiểu Nhu đón ánh mắt Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:

- Kiểu ghế này là lắp thêm đấy, anh thấy thế nào?

Diệp Trạch Đào cười vang, ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu vật xuống.

Chiếc xe này đúng là được thay đổi thêm, vách kính là loại mờ nhất, bên ngoài thì không thể nhìn thấy gì bên trong xe, lại thêm ghế xe đã được thay đổi theo kiểu này, nói vậy thì Trịnh Tiểu Nhu đã có âm mưu này từ trước.

Hai người chẳng còn gì mà băn khoăn, ở đây lại rất yên tĩnh, thỏa thuê mà ngụp lặn trong cơn mê tình ái.

Mấy lần đều không làm được đến nơi đến chốn việc này rồi, hôm nay Trịnh Tiểu Nhu biểu hiện sự hứng tình cực độ.

Diệp Trạch Đào lần đầu tiên làm chuyện này trên xe, thấy Trịnh Tiểu Nhu đã cởi bỏ quần áo trên người từ lúc nào, khi cặp tuyết lê trắng ngần đầy đặn của cô đang nhảy nhót trước mặt mình, Diệp Trạch Đào biết hắn không thể nào chống đỡ nổi sự mê hoặc của Trịnh Tiểu Nhu.

Trịnh Tiểu Nhu cũng vuốt ve mơn trớn khắp người Diệp Trạch Đào, cô cảm nhận được một mãnh lực vô song trên thân thể Diệp Trạch Đào.

Không biết thế nào, Trịnh Tiểu Nhu lại đem chồng cũ Vi Chính Quang ra làm phép so sánh với Diệp Trạch Đào.

So sánh rồi mới phát hiện ra, Vi Chính Quang đuối sức quá, không có sự dẻo dai như Diệp Trạch Đào, kích thích mạnh mẽ như vậy.

Diệp Trạch Đào đương nhiên không biết những so sánh này của Trịnh Tiểu Nhu, sau một màn dạo đầu vuốt ve, Diệp Trạch Đào dùng lực mạnh đi vào sâu trong thân thể Trịnh Tiểu Nhu.

Theo đà dấn mạnh của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu tựa hồ như cảm thấy trong chớp mắt toàn thân như muốn nổ tung, không còn có thể suy nghĩ gì được nữa, hoàn toàn hòa nhập niềm khoái lạc đê mê với Diệp Trạch Đào.

Bên ngoài xe một màn yên tĩnh, bên trong xe lại hừng hực sóng trào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cũng hai người trong xe cũng ngừng hoạt động.

- Anh mãi mãi là ông xã của em!

Trịnh Tiểu Nhu nói với Diệp Trạch Đào một câu.

Vỗ lên vai Trịnh Tiểu Nhu một cái, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh không phải ông xã của em, ai là ông xã của em chứ?

Trịnh Tiểu Nhu bèn cười nhẹ mà rằng:

- Cứ cho là anh muốn rẫy ra đi, đâu có được!

Qua lần thỏa mãn dục tình này, trong lòng Trịnh Tiểu Nhu đã đầy ắp hình bóng của Diệp Trạch Đào rồi, nếu như trước đây với Trịnh Tiểu Nhu chỉ là thứ tình ái nam nữ, giờ đây trong lòng Trịnh Tiểu Nhu đã thật sự coi Diệp Trạch Đào là chồng của mình.

Trịnh Tiểu Nhu chưa yêu ai bao giờ, khi về làm vợ Vi Chính Quang, hai người cũng không mấy hòa hợp, còn có thêm một nguyên nhân quan trọng nữa là anh ta làm chuyện đó chẳng ra hồn, mỗi lần đều qua qua quýt quýt, nên làm cho Trịnh Tiểu Nhu có nhận thức sai lầm, cô cho rằng sinh hoạt nam nữ không có gì là sung sướng cả.

Lần đó xảy ra chuyện với Diệp Trạch Đào trong phòng karaoke đó là do hai người uống phải thuốc kích thích, nhưng chính lần xảy ra chuyện đó làm cho Trịnh Tiểu Nhu thay đổi cảm xúc, khiến cho hàng ngày lúc nào trước mắt cô cũng hiện lên hình ảnh Diệp Trạch Đào, vô hình chung đã coi Diệp Trạch Đào là người thân thiết nhất rồi.

Hai người thỉnh thoảng lại điện thoại trò chuyện, lại hay nói mập mờ về chuyện ấy, khiến cho Trịnh Tiểu Nhu có cảm giác như đang được yêu vậy.

Thực ra thì Trịnh Tiểu Nhu là một người phụ nữ vô cùng bảo thủ, từ khi Vi Chính Quang chết đi rồi, cô đã cho rằng người đàn ông duy nhất của mình là Diệp Trạch Đào, điều này khiến cho cô dễ dàng tiếp nhận chuyện người nhà họ Lưu và cô cùng đàm phán bí mật về việc đồng ý chấp nhận cô là người đàn bà bí mật của Diệp Trạch Đào.

Chuyện hôm nay là hành động thân thiết trực tiếp nhất giữa cô và Diệp Trạch Đào.

Thân thể Diệp Trạch Đào, đặc biệt là khi hai người cùng đam mê hoan lạc, cái thứ dục tình được bùng nổ hoàn toàn khiến cho Trịnh Tiểu Nhu cuối cùng cũng có may mắn trở thành người đàn bà đạt được khoái cảm cực độ khi làm chuyện ấy.

Giơ tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Anh là người đầu tiên làm cho em biết cảm giác sung sướng được lên đỉnh đấy!

Câu này được nói ra, Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng giữa Trịnh Tiểu Nhu và Vi Chính Quang không hề có hạnh phúc hoan lạc thế này.

Cảm xúc vốn dĩ đã lắng xuống lại bỗng nhiên trỗi dậy, Diệp Trạch Đào cảm nhận sự mềm mại, rung động của Trịnh Tiểu Nhu đang trong vòng tay mình, liền chồm người nằm đè lên Trịnh Tiểu Nhu.

- Trạch Đào…!

Cảm nhận được sự cương cứng bên dưới của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu khẽ thở nhẹ một tiếng.

Sau đó hai người lại bắt đầu khởi động lại.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu đột nhiên kêu váng lên.

Hai người có đôi chút tỉnh lại, nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục hành sự.

Nhưng chuông điện thoại kêu mãi không dừng, chần chừ một chút, Trịnh Tiểu Nhu cầm điện thoại lên nhìn, rồi nói với Diệp Trạch Đào:

- Chết rồi, là mẹ em!

Dùng ngón tay dựng lên trước môi, ý bảo Diệp Trạch Đào đừng lên tiếng, rồi Trịnh Tiểu Nhu ấn nút mở điện thoại nghe.

- Mẹ, có việc gì ạ?

- Tiểu Nhu, nghe nói Diệp Trạch Đào đến Kinh Thành rồi, con xem lúc nào đón nó về gặp ba con chút đi?

Vừa mở miệng Phương Mai Anh nói thẳng vào vấn đề luôn.

Tiếng điện thoại vọng ra khá to nên Diệp Trạch Đào cũng nghe thấy hết.

Lúc này thân thể hai người đã hòa vào làm một, khi nghe thấy điều này, Diệp Trạch Đào bèn nghĩ rằng Lưu gia đã đồng ý chuyện mình với Trịnh Tiểu Nhu rồi, cả thân người rung động cảm xúc ùa về dào dạt nên lại càng dấn mạnh thêm.

Trịnh Tiểu Nhu bị Diệp Trạch Đào dấn mạnh như vậy, thích quá rên lên một tiếng.

Phương Mai Anh nào đâu có biết con gái mình đang làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào, bèn hỏi:

- Con kêu cái gì, nói đi chứ!

Lấy tay bóp một cái lên người Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Con biết rồi!

- Tiểu Nhu, ở đây không có người ngoài, mẹ cho con hay, ba con đã nói rồi, con phải có một đứa con mới được, về già còn có chỗ nương tựa chứ.

Hai mẹ con nói chuyện, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy bực bội, lại tiếp tục nhấp nhổm.

- Mẹ, con biết rồi, không có chuyện gì nữa con cúp máy đây, con đang có việc!

Nói hết câu, Trịnh Tiểu Nhu bèn tắt điện thoại.

Rất nhanh, động tác của hai người càng lúc càng mãnh liệt hơn, hình như cả chiếc xe cũng run rẩy.

Khi hai người hành sự xong, Trịnh Tiểu Nhu bèn nghĩ đến việc mẹ cô nói về đứa con, nên cô cứ để thế mà không đi xử lý gì cả, ôm lấy Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, em sinh cho anh một đứa con nhé!

Diệp Trạch Đào ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Em thấy vui thì đẻ!

- Anh yên tâm, việc này bố em sẽ giúp, tuyệt đối không để cho ai biết là con anh đâu!

Cảm nhận được tình cảm của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào bèn nói:

- Thật sự anh không có cách gì để cho em một gia đình được!

- Việc này là mong muốn của em, anh không cần nói nữa!

Qua lần gần gũi này, chút trở ngại cỏn con giữa hai người đã biến mất hoàn toàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK