Với một túi to trên lưng, Diệp Trạch Đào đang cùng Dương Căn Tài đi trên con đường nhỏ trong núi.
Mặc dù trên đầu đang đội một chiếc mũ rơm, nhưng cái thời tiết nóng nực này vẫn khiến cho Diệp Trạch Đào toàn thân đổ mồ hôi, nghĩ đến việc nhóm học sinh Dương Ngọc Tiên mỗi cuối tuần đều một mình qua lại trên con đường này như vậy, Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng dường như có thêm biết bao nhiêu suy nghĩ cảm khái.
- Đồng chí Diệp, loại đường núi này đi lại có quen ko vậy?
Đã cùng Diệp Trạch Đào đồng hành cả một chặng đường rồi, Dương Căn Tài ít nhiều cũng đã tự nhiên hơn, bèn chủ động hỏi.
- Mọi người khoảng bao lâu thì rời núi một lần? Diệp Trạch Đào hỏi.
Thường là đi vào dịp trong thôn có phiên chợ
Sau khi đã vượt qua hai ngọn núi, cảm nhận được sự thưa thớt vắng vẻ trên suốt chặng đường đi, Diệp Trạch Đào cảm thấy vấn đề lớn nhất ở đây nằm ở mặt giao thông đi lại, nhưng vấn đề như vậy không phải là điều mà hắn có thể quan tâm vào lúc này.
- Trong núi có đặc sản gì không?
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ nếu không giải quyết được vấn đề giao thông, thì chỉ có thể dựa trên cuộc sống để giúp đỡ những người dân trong núi mà thôi.
Lắc đầu, Dương Căn Tài nói:
- Thổ sản trong núi quả thực không ít, nhưng không có cách nào vận chuyển ra ngoài, mà chuyển được ra ngoài rồi thì bán cũng chẳng giá tốt .
Cũng may nhờ Diệp Trạch Đào đã luyện qua Ngũ Cầm Hí, nên việc đi lại trên con đường núi này cũng không đến mức quá vất vả. Sau một trận mồ hôi đầm đìa, Diệp Trạch Đào và Dương Căn Tài cuối cùng cũng đã đi đến một ngôi làng nhỏ trên ngọn núi lớn có tên Âm Lương Thiến.
Đây là một ngôi làng được dựng nên bằng trúc, cũng chỉ có vỏn vẹn thưa thớt vài hộ gia đình, mỗi hộ lại ở cách nhau một khoảng.
Nhà của Dương Ngọc Tiên ở tại một tòa núi đá giữa sườn núi, đi thêm một lúc mới tới nhà Dương Ngọc Tiên.
- Đại ca, có đồng chí Diệp ở xã đến thăm nhà anh này.
Từ phía xa, Dương Căn Tài đã hô to.
Gọi xong vẫn không nghe thấy bên trong có động tĩnh, Dương Căn Tài cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Có khả năng là đi đâu đó rồi. Cứ vào nhà ngồi trước đã.
Trên đường đi, Diệp Trạch Đào cũng đã tìm hiểu qua về tình hình trong nhà Dương Ngọc Tiên. Cha của cô tên Dương Căn Dân, có một cậu em trai tên Dương Đại Sơn, trong nhà toàn bộ dựa vào việc trồng trọt của Dương Căn Dân mà sống, rất khó khăn.
Khi đẩy cánh cửa nhà, Diệp Trạch Đào nhìn thấy trong căn phòng tối om có một người phụ nữ đang nằm ngủ trên thứ không biết có thể gọi là giường hay đệm đặt trên nền đất, nhưng đôi mắt thì lại vẫn đang mở, cứ như thế nhìn người đang bước vào.
- Chị dâu cả, đây là đồng chí Diệp ở trên xã, vì việc của Ngọc Tiên nên đến thăm mọi người.
Lúc này mắt của Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng đã thích ứng được với hoàn cảnh tăm tối này, hắn nhìn thấy một người đang nằm trên một miếng da không biết là của loại động vật gì, trên người đắp một mảnh chăn cũ nát.
- Mời ngồi.
Thanh âm rất nhỏ, chỉ nói một câu như vậy, người phụ nữ đã bị ho.
Trong nhà không có đồ đạc gì đáng giá, nhìn thấy tình hình của gia đình này, Diệp Trạch Đào có thể tưởng tượng được sự nghèo khó của nhà họ Dương.
- Lão Tam, là ai tới vậy?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một giọng nói lớn.
Vừa hỏi, một người đàn ông vạm vỡ từ bên ngoài bước vào.
- Anh cả, đây là đồng chí Diệp, cán bộ ở trên xã, vì vụ việc của Ngọc Tiên nhà các anh mà đồng chí ấy đã cùng em đến nhà anh. Mọi người bàn chuyện, em đi về trước đây.
Nói dứt lời, giống như vừa hoàn thành nhiệm vụ, Dương Căn Tài vội vàng rời đi.
Nhìn Diệp Trạch Đào một cách kính nể, nghe nói là cán bộ ở trên xã, Dương Căn Dân có vẻ rất cẩn thận.
- Đồng chí Diệp mời ngồi.
Đem một chiếc ghế trúc mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Mở chiếc túi đeo trên lưng, Diệp Trạch Đào lấy ra một ít kẹo và bánh linh tinh mua trước đó đặt lên một chiếc bàn trúc.
Diệp Trạch Đào mìm cười nói:
- Tới thăm vội quá, cũng không mang theo cái gì cả.
Chăm chú nhìn đống đồ đặt trên bàn, trong ánh mắt Dương Căn Dân chứa đầy một sự nghi hoặc và cảnh giác.
Cán bộ trên xã trước giờ vẫn tồn tại theo kiểu cao cao tại thượng, một cán bộ xã đi cả đoạn đường xa mang theo quà cho mình, việc này trong mắt Dương Căn Dân chính là một đại sự.
Dương Căn Dân liếc nhìn qua đống kẹo ở trên bàn, mấy thứ này cũng phải đến mấy chục tệ à, vừa nghĩ tới trị giá nhiều tiền như vậy, trong cổ y đã phát ra tiếng nuốt nước miếng rồi.
- Đồng chí Diệp, làm sao có thể nhận đồ của anh được đây.
Diệp Trạch Đào đặt mọi thứ xong xuôi, nhìn hai người và nói:
- Lần này, tôi đến vì việc của Ngọc Tiên, nghe Ngọc Tiên nói hai người không có dự định cho cô bé đi học. Hai người hẳn phải biết, Ngọc Tiên là một đứa bé ngoan, thành tích học tập của em ấy trước nay cũng rất tốt. Dựa vào thành tích của em ấy, học trung học, lên đại học cũng không có vấn đề gì khó cả, cũng không thể khiến đứa bé cứ như vậy mà dở dang việc học!
Nghe Diếp Trạch Đào nói những lời này, trên khuôn mặt Dương Căn Dân xuất hiện vẻ đau khổ, nhìn lại người phụ nữ đang nằm kia, trên mặt cũng xuất hiện một vẻ bất lực như thế.
Qua một lúc, Dương Căn Dân mới nói:
- Đồng chí Diệp, anh phí công rồi, Ngọc Tiên cũng đã lớn, đến lúc giúp gia đình giảm bớt gánh nặng rồi. Vì việc đi học của con bé, trong nhà đã phải đi mượn rất nhiều lương thực, bây giờ đến thằng em trai cũng phải đi học tiểu học, trong nhà cơ bản là không thể gánh được việc học của cả hai đứa nhỏ. Tôi đã bàn với mẹ của con bé rồi, con gái dù sao cũng phải đi lấy chồng, tìm một hộ gia đình tốt, trong nhà cũng giảm bớt một ít gánh nặng! .
Nói xong những lời này, chỉ thấy ông lấy ra tẩu thuốc, ngồi xổm ở đó, sau khi châm thuốc thì hút lấy hút để.
Cảm nhận được sự bất lực và áp lực trong lòng Dương Căn Dân, vốn dĩ những lời nghĩ sẵn trong đầu đã không thể nói ra được nữa, Diệp Trạch Đào biết đây đều do cảnh nghèo gây ra. Có cha mẹ nào lại không hy vọng con cái của mình có một hoàn cảnh tốt, Dương gia xem ra đã đi tới bước đường cùng.
Diệp Trạch Đào coi như đã hiểu được tình hình của Dương gia, biết được rằng chỉ dựa vào tự thân Dương gia thì thực sự không thể tiếp tục duy trì việc học cho hai đứa bé. Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy đi, tôi và hai bác thương lượng một chút, hai người xem việc này có được không? Ngọc Tiên là một đứa bé ngoan, thành tích học tập rất tốt, tuyệt đối không thể khiến cô bé bỏ dở việc học như vậy. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ hỗ trợ việc học của Ngọc Tiên, học trung học cũng được, học đại học cũng được, tất cả đều sẽ do tôi đứng ra hỗ trợ.
Không ngờ tới Diệp Trạch Đào nói ra những lời này, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời
Người phụ nữ đang nằm kia đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào một hồi, sau đó, trong ánh mắt bỗng nhiên chất đầy một sự ngờ vực.
Một cán bộ xã đi từ xa đến, mang tặng mình những món đồ đắt tiền, lại còn sẵn sàng hỗ trợ cho việc học của con gái mình, bên trong việc này rốt cục có mục đích gì đây?
Lý Vĩnh Hoa nhìn thấy chính là hình tượng đẹp trai phong độ của Diệp Trạch Đào, người đâu vừa đẹp trai lại còn trẻ trung.
Nhìn thấy tình huống của Diệp Trạch Đào, trong lòng Lý Vĩnh Hoa nảy sinh ra một sự hoài nghi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này nhìn trúng con gái nhà mình?
Gần đây trong núi cũng có con gái của một nhà nghe nói đã đến thành phố và được một ông chủ bao nuôi, và đã mang về rất nhiều tiền. Nhà của cô ta đều xây lại, mọi người nhà này ở trong thôn nhìn rất chi là ngứa mắt.
Dương Căn Dân tuy rằng bộ dạng cao lớn thô kệch, nhưng cũng không đến nỗi là kẻ ngốc, vừa nhìn thấy vợ đưa mắt qua nhìn, lập tức hiểu ngay được ý tứ của bà xã, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Nhìn Diệp Trạch Đào, rồi lại nhìn đống quà tặng đang bày trên bàn kia, trong lòng sớm đã nghĩ thông rồi.
Lần này khi nhờ tam đệ nhắn tin cho con gái, y đã đang tính toán vấn đề đem con gái của mình gả cho nhà nào, đến tận bây giờ chuyện này cũng vẫn chưa nghĩ xong. Những hộ gia đình trong thôn căn bản không có người nào xuất chúng cả. Gia đình nhà có cô con gái được ông chủ trong thành phố bao kia cũng không đến nỗi nào, nhưng gần đây cửa gả vào nhà này cũng không hề dễ dàng, người đến làm mai mối cũng không ít, nhà đó cũng vừa mới bàn xong chuyện hôn sự cho con trai, việc gả con gái vào nhà họ không thành rồi.
Hút một hơi rồi lại một hơi thuốc tẩu, Dương Căn Dân cũng đang suy tính việc này.
- Đồng chí Diệp, khó khăn lắm mới tới nơi này một lần, anh đi dạo bên ngoài trước, tôi cùng với mẹ con bé phải bàn bạc một chút.
Dương Căn Dân cảm thấy đây là một việc lớn.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Tôi đang muốn đi thăm thú xung quanh, các người cứ bàn bạc đi, tôi đi xem tình hình ở đây.
Không hề biết gia đình nhà này đã xảy ra hiểu lầm, Diệp Trạch Đào lần này tới, chính là muốn cảm thụ một chút chân thực tình hình nghèo khó của thôn, nên muốn ra ngoài thăm thú.
Ra khỏi cửa nhà họ Dương, Diệp Trạch Đào liền đi dạo xung quanh chỗ này.
Vừa đi được một đoạn, đã thấy Dương Căn Tài đang dẫn theo một người trung niên đi tới.
- Cậu là đồng chí Diệp ở trên xã!
Người trung niên cười tít mắt và đi tới.
Diệp Trạch Đào có chút ấn tượng, người trung niên này hình như có đã từng đến họp ở xã, là vị trưởng thôn của thôn này, liền vội bắt tay vị trưởng thôn này và nói:
- Bác là trưởng thôn Dương phải không?
Mỉm cười một chút, vị trưởng thôn tên Dương Phẩm Chí này bắt tay Diệp Trạch Đào và nói:
- Đồng chí Diệp đã tới rồi, qua nhà tôi ngồi chơi, tôi mời cậu uống rượu .
Dương Căn Tài mỉm cười một chút, nói với hai người:
- Tôi đến nhà đại ca xem một chút .
Diệp Trạch Đào nói với Dương Phẩm Chí ý tưởng muốn đi thăm thú xung quanh của mình.
Dương Phẩm Chí cười ha hả nói:
- Cán bộ xã khó khăn lắm mới đến thôn, tôi cùng cậu đi thăm thú xung quanh.
Thôn này cũng không lớn, nhưng Diệp Trạch Đào có một ít phát hiện, một đường đi tới, hắn nhìn thấy trong thôn này có rất nhiều trúc, mỗi gia đình đều biết chế tạo một ít đồ tre trúc, nếu như khai thác phương diện này, cũng có thể sẽ là một cách kiếm tiền tốt. Ngoài ra, trong thôn còn có một loại gà ác không hề tồi chút nào, người trong thành phố thích ăn gà ác, đây cũng là một hạng mục đáng giá khai thác, còn chưa kể, nhà nào cũng biết thu thập dược liệu, theo hiểu biết Dương Phẩm Chí, dược liệu bên trong núi rất phong phú.
Suốt đường đi, Diệp Trạch Đào cũng đã có một phương hướng rõ ràng đối với ý tưởng phát triển thôn này.
Khi thăm thú hết xung quanh xong, Diệp Trạch Đào đồng ý lát nữa đến nhà trưởng thôn Dương ăn cơm, liền quay lại nhà Dương Căn Dân.
Lần này khi đi tới nhà Dương Căn Dân, Diệp Trạch Đào phát hiện vợ chồng hai người nhà Dương Căn Dân đối với mình đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
Dương Căn Tài thì không thấy đâu cả.
- Đồng chí Diệp, tôi với mẹ con bé đã bàn bạc với nhau, con bé đành gửi gắm nhờ cậu vậy!
Dương Căn Tài khẽ mỉm cười nói.
Lúc này, người mẹ đang nằm ốm trên giường của Ngọc Tiên cũng có chút khí sắc, thở gấp nói:
- Đồng chí Diệp, Ngọc Tiên nhà chúng tôi có thể chịu khổ, cũng rất biết chăm sóc gia đình. Chúng tôi biết, tình huống này ở trong thành phố cũng rất phổ biến rồi, chúng tôi cũng không tham muốn gì cả, chỉ cần đứa nhỏ có một tiền đồ, và cậu đối xử với nó tốt một chút là được rồi.
Diệp Trạch Đào nghe thấy những lời này, liền nhìn hai người vợ chồng nhà họ Dương nghi hoặc, cảm giác những lời mình nghe thấy là lạ thế nào đó.
Mặc dù nghe xong cảm thấy rất kì lạ, nhưng biết gia đình họ Dương đồng ý cho Ngọc Tiên tiếp tục đi học, Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy rất vui mừng, mỉm cười nói:
- Xin yên tâm, cuộc sống và việc học của Ngọc Tiên tôi sẽ chịu trách nhiệm, không để cô bé phải tủi thân đâu!
Khi Diệp Trạch Đào nói ra lời này, vợ chồng nhà họ Dương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, Dương Căn Dân nói:
- Vốn dĩ quy tắc trong thôn là phải bày tiệc rượu, cậu là cán bộ, việc nói cho qua vậy, chỗ kẹo bánh đi coi như tiền biếu dạm ngõ vậy?
Diệp Trạch Đào nghe thấy những lời nói mới hiểu ra, nói cả nửa ngày trời gia đình này hóa ra đã hiểu nhầm mất rồi!
Trên mặt hiện ra nét khổ sở, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi chỉ là muốn giúp Ngọc Tiên!
Dương Căn Dân nói:
- Hiểu rồi, hiểu rồi, chúng tôi sẽ nói với Ngọc Tiên, quyết không để đồng chí Diệp phải khó xử! .
Lỹ Vĩnh Hoa cũng nói:
- Đồng chí Diệp là người nhà nước, chú ý sợ ảnh hưởng, chúng tôi rất hiểu, mọi người trong thôn sẽ không biết đâu.
Diệp Trạch Đào im lặng một hồi, chuyện hiểu lầm này có chút sâu sắc rồi.