Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Ôn Phương đang vô cùng lo lắng. Cô không ngờ Bí thư thành ủy Hứa lại đi cùng đoàn với Thôi Vĩnh Chí đến xã Xuân Trúc. Hứa Phu Kiệt vừa đến đã hỏi ngay đến Diệp Trạch Đào, mà lúc này Diệp Trạch Đào lại đang đến Âm Lương Thiến, không cách nào gọi điện thoại được.

Nếu sớm biết như này thì đã không để cho Diệp Trạch Đào xuống xã rồi.

Sớm không đi, muộn không đi, lại chọn đúng lúc Bí thư Hưa đến thì đi!

Gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa. Vẫn không thấy động tĩnh gì của Diệp Trạch Đào, lại là nơi không có tín hiệu!

Hiện tại Ôn Phương đang lửa giận đùng đùng, cô ta cảm thấy muốn tìm một ai đó để xả một trận. Sao hôm nay lại có lắm lãnh đạo đến xã Xuân Trúc này thế nhỉ?

Quay về văn phòng của mình, Ôn Phương nói lời xin lỗi:

- Diệp Trạch Đào đã đến Âm Lương Thiến rồi, nơi đó không có tín hiệu nên không gọi được điện thoại!

Cô lo mấy vị lãnh đạo này sẽ nổi giận. Khó khăn lắm mấy vị ấy mới về một lần, vậy mà đến Chủ tịch xã cũng không thấy mặt. Như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ!

Hứa Phu Kiệt khẽ gật đầu, nói:

- Tốt lắm, Tiểu Diệp có thể xâm nhập sâu vào các thôn, đó là chuyện tốt. Thôi, chúng ta không để ý đến cậu ấy nữa, đến trường trung học xem sao.

Hứa Phu Kiệt không những không nổi giận mà trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, ra vẻ rất thông cảm:

- Đồng chí tiểu Diệp thật xuất sắc, các cán bộ của chúng ta cũng phải làm như vậy, không ngừng thâm nhập vào hạ tầng cơ sở, chỉ có như vậy thì mới làm tốt được công việc của mình.

Thôi Vĩnh Chí nói:

- Huyện hiện nay đang thực hiện công tác truyền thông, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ đưa tín hiệu đến khắp các vùng nông thôn!

Việc không liên lạc được với Diệp Trạch Đào cũng khiến cho ông ta cảm thấy mất mặt. Ông ta hạ quyết tâm phải làm cho tốt công tác này.

Bí thư Thành ủy đến huyện, muốn tìm một người mà không tìm nổi, việc này đúng là làm mất mặt Thôi Vĩnh Chí quá. Ông ta chợt phát hiện, tín hiệu điện thoại di động cũng là một chuyện lớn, nhất định phải làm cho xong chuyện này.

Hứa Phu Kiệt nghiêm túc nói:

- Sự phát triển của một địa phương là sự kết hợp của nhiều nhân tố trên nhiều phương diện. Ngoài việc có một bộ máy cơ cấu lãnh đạo hùng hậu ra, còn phải có thêm vài điều kiện nữa, không những chỉ là tín hiệu truyền thông, mà còn cả các phương diện khác!

Thôi Vĩnh Chí vội vàng đồng ý.

Trong lúc bọn Hứa Phu Kiệt đi thăm trường trung học, thì bọn Diệp Trạch Đào cũng đang trên đường trở về xã.

Lần đi vào Âm Lương Thiến này, Hô Diên Ngạo Bác đã được nhìn thấy rất nhiều điều.

- Tiểu Diệp này, không ngờ cải cách mở cửa đã nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn nhiều người phải sống trong cảnh nghèo hèn khổ sở đến vậy. Xem ra gánh nặng của các cậu lớn lắm đấy…

Diệp Trạch Đào nói:

- Chúng tôi vẫn đang hết sức cố gắng, đó cũng chính là phương hướng mà cơ cấu bộ máy lãnh đạo xã hướng tới!

- Xem ra dự án xây dựng khu công nghiệp cũng nhằm vào tình hình thực tế ở đây đúng không? Chắc chắn dự án đó sẽ rất khả thi.

Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy phải nhanh chóng triển khai công tác xây dựng khu công nghiệp này mới được.

Suốt chặng đường đi đã nghe đến những ý tưởng phát triển của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy anh chàng thanh niên này thật sự là người vô cùng xuất sắc.

Trịnh Thiệu Giang vẫn luôn quan sát thái độ của Hô Diên Ngạo Bác. Qua đó ông ta cũng đã hiểu hơn về tính cách của con người Hô Diên Ngạo Bác. Trông thấy biểu hiện của ông ấy như vậy, Trịnh Thiệu Giang cũng vui mừng cho Diệp Trạch Đào. Xem ra đến lúc này Diệp Trạch Đào mới thật sự đã lọt vào tầm mắt của Hô Diên Ngạo Bác.

Nói thật, đã bao nhiêu năm công tác trong Ủy ban Kỷ luật, thông thường Hô Diên Ngạo Bác đều nhìn người bằng con mắt dò xét. Cho dù Diệp Trạch Đào có giúp ông ta tu sửa lại mộ phần rất đẹp, nhưng Hô Diên Ngạo Bác lại chẳng có biểu hiện gì đặc biệt. Bây giờ nhìn thấy biểu hiện rõ rệt của ông ấy đối với Diệp Trạch Đào, chứng tỏ ông ấy đã công nhận tài năng của Diệp Trạch Đào rồi.

Đương nhiên Diệp Trạch Đào không biết tình hình của Hô Diên Ngạo Bác, hắn ta chỉ cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, nên suốt chặng đường đi cố gắng nói hết những ý tưởng của mình, muốn có sự ủng hộ của Hô Diên Ngạo Bác mà thôi.

- Cuối cùng cũng về đến nơi rồi!

Nhìn thấy tòa nhà chính quyền xã, Ninh Quân mừng rỡ kêu lên. Lần này thật sự anh ta đã quá mệt.

Hô Diên Ngạo Bác liền cười lớn, nói với Ninh Quân:

- Thanh niên các cậu mà sức khỏe không bằng ông già như tôi!

Ninh Quân cũng cười:

- Đúng thật là phải rèn luyện thôi!

Trịnh Thiệu Giang cũng rất mệt, nhưng cũng cười nói:

- Công tác của các cán bộ xã cũng không dễ làm, nếu cứ thường xuyên xuống xã như thế này, phải có một sức khỏe tốt mới có thể làm được!

Trông sang Diệp Trạch Đào không tỏ vẻ gì là mệt mỏi cả, Hô Diên Ngạo Bác mới chỉ Diệp Trạch Đào cười nói:

- Cũng chẳng phải ai cũng có thể thường xuyên xuống thôn được đâu nhé, các cậu nhìn Diệp Trạch Đào mà xem, đó chính là biểu hiện của người thường xuyên xuống xã đấy. Nhìn là thấy cậu ấy rất am hiểu tình hình ở đây rồ. Các cán bộ chúng ta cũng phải đi sâu vào quần chúng. Chỉ có như thế công việc mới có hiệu quả, mới không xảy ra những sai sót không đáng có. Đồng chí Tiểu Diệp đã đưa ra rất nhiều phương án, tất cả những phương án đó đều vì lợi ích của quần chúng nhân dân. Với xuất phát điểm như vậy là quá xuất sắc!

Đây là lần đầu tiên Hô Diên Ngạo Bác lên tiếng biểu dương Diệp Trạch Đào, khiến cho Diệp Trạch Đào vui mừng khôn xiết. Bí thư Hô Diên xem ra đã chấp nhận phương án của mình rồi. Như vậy thì quá tuyệt, vậy là trong tỉnh coi như là đã có thêm một người ủng hộ cho phương án phát triển của mình rồi.

Vừa đến trường trung học, thì không ngờ cũng gặp ngay đoàn Hứa Phu Kiệt vừa thăm quan xong đang di ra.

- Chủ tịch xã Diệp về rồi!

Ủy viên tổ chức Quách Hồng Lệ đi cùng với bọn Hứa Phu Kiệt vừa trông thấy Diệp Trạch Đào liền rảo bước nhanh đến, nói lớn.

Quách Hồng Lệ bây giờ coi như đã đầu quân về phía của Diệp Trạch Đào .

Nên đối với tất cả những chuyện của Diệp Trạch Đào đều rất quan tâm.

Hôm nay Bí thư Thành ủy Hứa đến, mà Diệp Trạch Đào lại không có mặt, cơ hội như thế này thật sự rất hiếm. Cô ta đang tiếc thay cho Diệp Trạch Đào, chính vì thế mà khi vừa trông thấy Diệp Trạch Đào xuất hiện, không hiểu sao cô ta cũng cảm thấy xúc động đến thế.

Mọi người đều đưa mắt nhìn theo, Lý Binh cũng đi cùng đoàn liền “hứ” một tiếng nói:

- Không hiểu làm cái trò gì, chạy đi đâu du sơn ngoạn thủy không biết nữa!

Nghe thấy lời nói này Hứa Phu Kiệt liếc Lý Binh một cái.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã nhìn thấy bọn Thôi Vĩnh Chí, nhìn tiếp thì lại thấy có cả Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt, hắn liền vội vàng nói nhỏ với Hô Diên Ngạo Bác:

- Bí thư Thành ủy Hứa cũng đến!

Diệp Trạch Đào không hiểu Hô Diên Ngạo Bác sẽ có thái độ gì với chuyện này, trong lòng thầm kêu khổ. Sự việc ngày hôm nay xem chừng khá phức tạp, cả ba cấp lãnh đạo của huyện, của thành phố, của tỉnh hôm nay không hiểu đã uống nhầm thuốc gì mà đều chạy đến đây thế không biết.

Sau khi Hô Diên Ngạo Bác sững sờ một chút, rất nhanh chóng lại lộ vẻ tươi cười trên mặt nói:

- Thế thì đi gặp mặt một chút vậy!

Nói xong Hô Diên Ngạo Bác liền bỏ mũ xuống, quạt quạt cho mát.

Thôi Vĩnh Chí vốn cũng muốn nói Diệp Trạch Đào vài câu, nhưng đúng lúc đó lại trông thấy Hô Diên Ngạo Bác đang bỏ mũ xuống.

Hứa Phu Kiệt càng nhận thấy quen thuộc hơn, ở Đoàn thanh niên Tỉnh ủy ông ta thường xuyên gặp Hô Diên Ngạo Bác, nên ông ta định thần nhìn kỹ lại một lần nữa. Nhìn tiếp, thấy Trịnh Thiệu Giang cũng quá quen thuộc, còn Ninh Quân thì không phải nói nữa.

Không thể nào chứ!

Hứa Phu Kiệt cảm thấy sự việc này thật kỳ quặc. Tại sao Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh chạy đến xã Xuân Trúc này mà ông ta hoàn toàn không hề hay biết nhỉ!

Bọn Hứa Phu Kiệt sững sờ đứng chôn chân tại chỗ. Dù sao Hô Diên Ngạo Bác cũng là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, bọn Hứa Phu Kiệt phải đến chào hỏi mới là đúng phép tắc. Nên Hô Diên Ngạo Bác cũng vẫn đứng yên đó.

Tự nhiên hai bên cứ đứng yên như vậy.

Phó Chủ tịch xã Ngụy Hùng Hải không biết đến tình huống này, trong lòng nghĩ thầm. Bí thư thành ủy đến đây, chẳng lẽ ông kia và Trạch Đào lại còn muốn Bí thư Hứa đến tận nơi để chào hỏi sao mà còn chưa đến đây để chào hỏi chứ. Nghĩ vậy, liền lớn tiếng nói:

- Chủ tịch xã Diệp, Bí thư thành ủy đến đấy!

Ông ta vừa nói xong, thì thấy Hứa Phu Kiệt giật mình sực tỉnh bước nhanh đến chỗ bọn Diệp Trạch Đào.

Lần này không phải là bước nhanh nữa, mà là Hứa Phu Kiệt đang chạy. Ông ta không hiểu tại sao một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại đến cái xã Xuân Trúc này cơ chứ. Khi nghĩ ra ông ta là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, trên trán Hứa Phu Kiệt lấm tấm mồ hôi, chẳng lẽ thành phố Hắc Lan đã xảy ra chuyện gì trọng đại sao!

Nếu quả thật như vậy thì cái ghế Bí thư Thành ủy của ông ta cũng không ngồi yên được rồi!

Thấy Hứa Phu Kiệt chạy đi, bọn Thôi Vĩnh Chí cũng là người thường xuyên xem tin tức nên cũng biết mặt mấy vị lãnh đạo chủ yếu ở trên tỉnh, trong lòng còn hoảng sợ hơn cả Hứa Phu Kiệt.

Vừa rảo bước chạy theo chân Hứa Phu Kiệt vừa suy nghĩ lại xem bản thân mình vừa qua đã làm những chuyện gì. Càng nghĩ, càng hoảng sợ. Đứng trên cương vị của lãnh đạo huyện thời gian dài như thế rồi, chẳng ai có thể tránh khỏi những sai sót. Khi nghĩ chính mình cũng đã phạm phải những sai sót đó, toàn thân Thôi Vĩnh Chí nhũn ra.

Xong rồi!

Thôi Vĩnh Chí nghĩ vậy.

Một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân chạy đến địa bàn mình quản lý, nên Thôi Vĩnh Chí chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là huyện của mình đã xảy ra vấn đề lớn rồi.

Triệu Vệ Giang cũng đã nhận ra đó là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trán ông ta cũng đang toát mồ hôi hột. Đó là Ủy ban Kỷ luật mà!

Một ý nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu ông ta, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Diệp Trạch Đào kia có mối quan hệ như thế nào nhỉ, sao trông bọn họ có vẻ thân mật với nhau thế?

Khiến cho người ta sợ đến kinh người. Khi biết đó chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì ai cũng sợ tới mức run bắn người, ai cũng nghĩ chắc phải có chuyện gì đó xảy ra.

Lúc đó Diệp Trạch Đào không tiện nói năng gì, chỉ đứng sau lưng của Hô Diên Ngạo Bác mà thôi.

Ôn Phương lúc này thật sự rất cuống, cô ta không hiểu tình hình này là như thế nào, cô ta cũng không thể ngờ một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại đén đây. Trông thấy Diệp Trạch Đào đứng ở đó không đến bên này để chào hỏi, trong lòng cô ta cũng cuống thay cho Diệp Trạch Đào. Người ta là Bí thư Thành Ủy đến tận đây mà sao Diệp Trạch Đào dám đứng ở đó không có động thái gì là sao!

Trông thấy đầu tiên là Hứa Phu Kiệt chạy, rồi sau đó là bọn Thôi Vĩnh Chí cũng vội vã chạy qua đó, trong lòng Ôn Phương càng cảm thấy nghi hoặc.

Chuyện gì đang xảy ra nhỉ?

Một số người không hiểu chuyện cũng đang đứng đó tìm hiểu sự tình.

Lúc này Hô Diên Ngạo Bác mới mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Cậu xem kìa, xem ra các vị lãnh đạo của thành phố cũng coi trọng công tác của xã Xuân Trúc các cậu lắm đấy chứ!

Diệp Trạch Đào đành mếu máo cười, lúc này hắn không biết nói gì cả!

- Bí thư Hứa và Bí thư Thôi vẫn luôn quan tâm đến tình hình của xã Xuân Trúc!

Lúc này Hứa Phu Kiệt và Thôi Vĩnh Chí cũng đã chạy đến gần, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy. Trong lòng hai người cảm thấy rất dễ chịu với câu nói khéo của Diệp Trạch Đào. Thằng ranh này cũng được lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK