Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

xảy ra chuyện như vậy, chuyện tập hợp mọi người rõ ràng là không được rồi, sau khi đi ra Diệp Trạch Đào nói với Tào Hiểu Vân:

- Bí thư Tào, tình hình hôm nay đặc biệt, khi khác chúng ta sẽ liên lạc với nhau.

Lúc này Tào Hiểu Vân choáng váng cả đầu, thấy tình hình bên ngoài, đặc biệt không biết Chu Minh Cao sống chết thế nào, cô thật không biết nên làm thế nào cho tốt, nghe được những lời nói này của Diệp Trạch Đào, nên hỏi:

- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện này làm sao bây giờ?

Rõ ràng Tào Hiểu Vân đang trong tình trạng rối loạn.

Người đến chung với họ, đoán chừng Chu Minh Cao chết rồi, cô ta nhìn thấy Hạ Phong bị cảnh sát bắt đi, xem ra Bộ trưởng Tra rất sợ hãi giống như một người mắc bệnh tâm thần, Tào Hiểu Vân chưa từng đụng phải loại chuyện này, cho dù là Phó bí thư, cô cũng trở nên hoang mang lo sợ.

- Mau chóng báo cáo với các lãnh đạo trong tỉnh, tin rằng thành phố sẽ tiến hành xử lý.

Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói thế với Tào Hiểu Vân.

Lúc này tào Hiểu Vân mới nghĩ tới vội lấy chiếc di động ra, bấm vài lần nhưng không gọi, sau khi kết nối liên lạc, giọng nói của Tào hiểu Vân run run báo cáo với các vị lãnh đạo thành phố.

Diệp Trạch Đào có thể nhận ra vị lãnh đạo kia là hậu thuẫn của Tào Hiểu Vân.

Quả nhiên chuyện này cũng làm kinh động đến những người đứng phía sau Tào Hiểu Vân, vội hỏi thăm tình hình.

Khi thấy Tào Hiểu Vân đứng đó gọi điện, Diệp Trạch Đào cũng liếc nhìn Phương Di Mai không có sự thay đổi cảm xúc quá lớn đang đứng một bên, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, đây mới là người không biết kinh sợ khi có sự thay đổi của mọi hoàn cảnh, đưa cô xuống dưới rèn luyện một chút, xem ra đã có tiến bộ một chút rồi.

- Tiểu Phương, hôm khác liên lạc.

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh bận công việc của anh, em còn thành phố vài ngày, bất cứ lúc nào em cũng đến được.

Lưu Chính nhìn thoáng qua Phương Di Mai và liếc mắt cái cùng Lưu Phàm, mặc dù chưa từng thấy người phụ nữ này có quan hệ thân mật cùng Diệp Trạch Đào, anh ta cũng để ý đến người phụ nữ này, nghĩ thầm nếu có thời gian sẽ tìm hiểu về hoàn cảnh của người phụ nữ này.

Ngồi trong xe, Lưu Chính và Lưu Phàm đều có vẻ thích thú, chợt Lưu Chính cười ha ha nói:

- Đã lâu chưa thấy qua chuyện như vậy ở thành phố, thích thật!

Diệp Trạch Đào nói:

- Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi xem xét một chút rồi, đoán chừng vị Phó giám đốc Sở Chu kia chắc không được, người Nhật Bản kia chắc cũng không xong rồi, dính đến việc tranh cãi về ngoại giao!

Lúc này Diệp Trạch Đào còn đang suy nghĩ một chuyện, đã xảy ra chuyện như thế, mình xuất hiện ở đó cấp trên có tìm mình để tìm hiểu về tình hình này không?

Sau khi suy nghĩ kĩ càng chuyện xảy ra hôm nay, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm. Mình cũng chỉ cùng mấy người đó nói chuyện vài câu, cũng không có làm ra chuyện gì đặc biệt, chắc không có liên quan nhiều đến mình.

Lưu Phàm nói:

- Vốn dĩ có cuộc họp mặt nhưng lại xảy ra chuyện này, cũng may mọi người đều vui vẻ, đành phảiđổi qua ngày khác mới tụ họp lại vậy!

Thấy được vẻ mặt của anh ta có chút tiếc nuối.

Rất nhanh mọi người đã trở về Lưu gia.

Thấy Diệp Trạch Đào bọn họ trở về nhanh như vậy, Lưu Mộng Y nói:

- Sao vậy. Sao về sớm vậy?

Lưu Chính đem chuyện đã xảy ra nói cho Lưu Mộng Yt.

Những chuyện khác Lưu Mộng Y không quan tâm đến mà chỉ quan tâm đến chuyện của Tiểu Phương, nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào. Ánh mắt có vẻ nghi ngờ.

Cô biết Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai ngày xưa có ít chuyện, khi nghe thấy Phương Di Mai đến và Diệp Trạch Đào cũng rất chiếu cố, nên biết Phương Mai Di và Diệp Trạch Đào còn có quan hệ với nhau.

Diệp Trạch Đào muốn ngăn cản cũng không được thì Lưu Chính đã nói ra chuyện này, thấy ánh mắt của Lưu Mộng Y nhìn qua, ít nhiều Diệp Trạch Đào có chút xấu hổ, đành phải nói về vấn đề khác:

- Mặc dù chuyện hôm nay hơi ngẫu nhiên nhưng vẫn gây ra việc dân tộc thù hận, tôi lo lắng sẽ gây bất lợi cho mọi người!

Thấy Diệp Trạch Đào đổi chủ đề Lưu Mộng Y cũng không có hỏi nhiều về vấn đề đó nữa, nói thật cô biết giữa Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai đã xảy ra chuyện, hơn nữa nếu không phải do sự xuất hiện của mình thì Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai chắc đã là vợ chồng. Nói một cách nghiêm túc, thì mình đã cướp đi người đàn ông của Phương Di Mai nên không thể nói gì.

Trong lúc đang nói chuyện thì Trịnh Thành Trung gọi tới.

Điện thoại vừa thông Trịnh Thành Trung đã nói:

- Trạch Đào, chuyện người Nhật Bản bị đánh chết hôm nay, lúc đó con đang ở đó hả?

Là một Bí thư Thành uỷ thành phố, xảy ra loại chuyện như thế này, quả nhiên tin tức đã được báo cáo đến chỗ Trịnh Thành Trung trước tiên.

Khi nghe thấy cấp dưới báo cáo lúc đó có Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng giật mình, lại nghe đến chuyện này ít nhiều cũng có liên quan đến Diệp Trạch Đào, nên vội gọi đến để hỏi tình hình.

Diệp Trạch Đào đành phải đem tình hình lúc đó nói một lần cho Trịnh Thành Trung nghe.

Sau khi nói xong Diệp Trạch Đào còn nói thêm:

- Chuyện này thật sự chúng con cũng không rõ, vừa mới vào bên trong thì bên ngoài đã xảy ra chuyện, cho đến giờ con cũng không biết tình huống như thế nào!

Trong chuyện này Trịnh Thành Trung rõ ràng biết nhiều hơn Diệp Trạch Đào chút nên nói:

- Đây là một việc ngoài ý muốn!

Trịnh Thành Trung cũng đem những tình huống mình biết nói với Diệp Trạch Đào.

Chỗ đó có người giám sát nên cũng không để ai oan uổng, trước tiên người trong Cục công an thành phố sẽ tiến hành coi đoạn video kia, toàn bộ sự việc đã giải quyết được phần nào rồi.

Đối với Trịnh Thành Trung mà nói, ông ta muốn biết rốt cuộc Diệp Trạch Đào bọn họ nói gì.

Nghe xong những lời nói của Diệp Trạch Đào, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của Trịnh Thành Trung, đương nhiên sẽ hiểu rõ tình hình Hạ Phong vì sao đột nhiên đánh người.

Nghĩ đến đây không ngờ Hạ Phong lại sợ đắc tội đến Diệp Trạch Đào, nóng giận liền đánh Chu Minh Cao, Trịnh Thành Trung cũng có những biểu hiện rất quái dị trên mặt.

Bây giờ nhìn lại hoàn toàn là trùng hợp, chỉ có điều sự trùng hợp này khiến cho người ta không nói được lời nào!

- Người Nhật Bản kia đã chết?

Ý của Trịnh Thành Trung nói là không chỉ dừng lại ở cái chết.

Trịnh Thành Trung thở dài:

- Chu Minh Cao chết ngay tại chỗ, Ichiaki Yamamoto cũng bị đánh chết lúc đó, còn có bốn người Nhật bản bị trọng thương, còn những người khác chỉ bị thương nhẹ!

Diệp Trạch Đào cầm lấy tai nghe điện thoại có chút không dám tin, đây là một chuyện ngẫu nhiên, nháy mắt đã khiến cho nhiều người thành ra như vậy.

- Xem ra áp lực ở thành phố rất lớn rồi!

Diệp Trạch Đào liền nói một câu.

- Trạch Đào chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, quan trọng là chuyện phát động quần chúng đưa ra kháng nghị đối với Nhật Bản, quần chúng của ta thật sự rất phẫn nộ, bây giờ chuyện này đang được khuếch đại, có nhiều chỗ ở thành phố đều đangnổi dậy đập phá!

Diệp Trạch Đào kinh ngạc, xem ra kết quả mà mình đoán không khác lắm, cứ tiếp tục như thế, tình hình sẽ không được tốt.

- Không có chuyện gì chứ?

Trịnh Thành Trung biết Diệp Trạch Đào hỏi chuyện của hắn, Trịnh Thành Trung cười nói:

- Yên tâm, chuyện này chủ yếu phải xem phía lãnh đạo rồi.

- Hiện nay bên trong chính phủ của chúng ta toàn là xe Nhật, con nghĩ đây cũng không phải là một chuyện tốt!

Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.

- Con nói đúng!

Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói. Nói xong những lời này còn nói thêm:

- Nếu không có liên quan nhiều đến con thì ta yên tâm!

Trịnh Thành Trung cúp điện thoại.

Khi vài người biết Trịnh Thành Trung gọi tới, tất cả đều lẳng lặng ngồi đó, bây giờ thấy Diệp Trạch Đào đã nghe điện thoại xong, Lưu Phàm lại hỏi:

- Tình hình sao rồi?

Diệp Trạch Đào đành phải đem tình hình cụ thể nói qua một lần.

- Dựa vào!

Lưu Phàm vỗ đùi nói:

- Không ngờ đã có hai người chết, việc này cũng khiến cho người ta hoang mang!

Lưu Chính nói:

- Chết hai người coi như qua tốt cho họ rồi, tôi thấy có một người nhờ chui xuống gầm một chiếc xe con nên mới thoát chết đó!

Chắc chuyện này rất nghiêm trọng đối với một số anh công tử trong thành phố, sau khi Lưu Chính và Lưu Phàm nhận được điện thoại, ai ai cũng kích động chạy ra ngoài.

Thấy bộ dạng phấn khởi của hai thằng nhóc này Diệp Trạch Đào chỉ có thể lắc đầu, trong thành phố này cũng thật nhàm chán, nên những người này thích tìm việc để làm, xảy ra chuyện như vậy chắc đã giúp vui cho họ.

Hai người vừa đi, trong nhà chỉ còn lại hai người Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào.

Không có người ngoài Diệp Trạch Đào liền ôm Lưu Mộng Y, đặt Lưu Mộng Y ngồi lên đùi mình, cười nói:

- Bộ dạng vừa rồi có vẻ như không vui!

Đập vào ngực của Diệp Trạch Đào một hồi, Lưu Mộng Y nhìn với đôi mắt quyến rũ như nước , nói:

- Vừa về tới thành phố thì bóng dáng cũng không thấy đâu, phụ nữ của anh cũng nhiều đấy!

Thấy Lưu Mộng Y đang không vui.

Diệp Trạch Đào chỉ biết lúng túng nói:

- Tình hình thế nào em cũng biết rõ rồi đó, anh cũng không còn cách nào!

- Được rồi, được thoải mái còn giả bộ đau bụng, em hỏi anh trong lòng anh còn có em không?

Đây là loại câu hỏi mà lần đầu tiên Lưu Mộng Y hỏi, điều này cho thấy cô có phần lo lắng rồi.

Nhìn Lưu Mộng Y Diệp Trạch Đào nói:

- Trong lòng anh em là người quan trọng nhất, không có ai có thể thay thế em!

Nhìn nhìn khuôn mặt của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y thở dài:

- Biết trước anh sẽ nói thế, thôi đi, em cũng không thể làm gì đành phải như vậy thôi!

Diệp Trạch Đào thấy Lưu Mộng Y như vậy, ngược lại càng lúng túng ngượng ngùng nói:

- Chuyện này, chuyện này…

Lưu Mộng Y cười cười nói:

- Muốn nói gì vậy? Anh có thể không cần mấy cô kia?

Mặc dù da mặt của Diệp Trạch Đào dày nhưng cũng không nói thêm được gì nữa.

Lưu Mộng Y cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào nên nghiêm túc nói, Diệp Trạch Đào cũng đúng là không thể nào nói chuyện tình yêu được, có lúc cô ấy cô đơn một mình cũng sẽ nghĩ đến chuyện này, nếu không có sự tồn tại của Lưu gia, chắc mình cũng sẽ không trở thành vợ của Diệp Trạch Đào, càng không cần nói đến Trịnh Tiểu Nhu và Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào này rất phong lưu, thật ra tình cảm của Diệp Trạch Đàosớm đã không thể do hắn làm chủ rồi!

Nghĩ đến đây Lưu Mộng Y biết, muốn buộc lại người đàn ông này, chỉ có thể dùng tình cảm dịu dàng mới có thể giữ được hắn.

- Trạch Đào, cả ngày mệt mỏi rồi, em chuẩn bị nước cho anh tắm nha.

Xoa bóp trên người Lưu Mộng Y một hồi, khi thấy vẻ mặt của Lưu Mộng Y có chút ham muốn, Diệp Trạch Đào nói:

- Cùng nhau tắm đi, để anh phục vụ em một lần!

Lưu Mộng Y liền cười nói:

- Chờ chút nha, mẹ sắp về rồi!

Nói thì nói thế, nhưng có thể trao đổi như vậy với Diệp Trạch Đào, cũng khiến cho Lưu Mộng Y rung động.

Diệp Trạch Đào nói:

- Dù gì hai chúng ta cũng là vợ chồng, sợ gì chứ.

Diệp Trạch Đào liền bồng Lưu Mộng Y vào phòng ngủ.

Phòng ngủ hai người ở Lưu gia rất lớn, bên trong cũng có phòng tắm, nên cũng không có lo lắng bị người ngoài quấy nhiễu.

Thành thật mà nói Diệp Trạch Đào cảm thấy rất có lỗi với Lưu Mộng Y, nên muốn thông qua hành động này để bồi thường chút cho cô.

Rất nhanh trong cái bồn tắm lớn kia, hai người đã giằng co với nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK