Trịnh Tiểu Nhu tới rất nhanh, bước vào cửa liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào, thấy hắn ngồi đó không giống như đang có chuyện gì không vui với mẹ cô, tâm trạng vội vàng ban nãy mới coi như lắng xuống một chút.
- Chú Hô Diên!
Hướng về phía Hô Diên Ngạo Bác chào một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu bước qua ngồi bên cạnh mẹ.
Vừa vào cửa, Phương Mai Anh đã nhìn con gái, thấy dáng vẻ đó của con, bà cũng lặng người đi, con gái hôm nay ăn mặc đẹp quá, nhớ tới ngày mình còn trẻ cũng không được đẹp như vậy. Phương Mai Anh bèn nhìn sang Diệp Trạch Đào đang ngồi bên kia cứ nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: “Vậy là hời cho thằng nhóc này rồi!”
- Trạch Đào, không ngờ anh lại cùng mẹ em ăn cơm!
- Đúng vậy.
Thấy Trịnh Tiểu Nhu tới, Diệp Trạch Đào tỏ ra hoàn toàn phấn chấn, hôm nay mọi chuyện có vẻ phức tạp đây!
Phương Mai Anh nói:
- Gặp được Tiểu Diệp, đúng lúc nghe nói chú Hô Diên con nhận cậu ấy làm con nuôi, cho nên mẹ tới uống chén rượu mừng.
Phương Mai Anh cố ý nói thành Diệp Trạch Đào nhận Hô Diên Ngạo Bác làm cha nuôi.
Phương Mai Anh cũng là một người rất lợi hại, ngay khi con gái tới, bà ta đã nghĩ đến một số việc, nếu con gái đã quyết tâm muốn theo chàng trai này, mà chồng bà ta lại không phản đối, vậy phải cố gắng giúp Diệp Trạch Đào lôi kéo một vài mối quan hệ.
Nhìn vào tình hình của Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác có năng lực, có hậu thuẫn, nhất định là người muốn phát triển hơn nữa, loại người này nếu trở thành người nâng đỡ cho Diệp Trạch Đào, thì quả là một chỗ dựa vững chắc.
Khi biết Diệp Trạch Đào gọi Hô Diên Ngạo Bác là chú, Phương Mai Anh liền nghĩ, “Cái này dù sao vẫn có chút xa cách, nếu tiến thêm bước nữa thì tốt rồi. Hô Diên Ngạo Bác không có con cái gì, phải dứt khoát tác hợp cho bọn họ thành mối quan hệ cha con mới được, tin chắc là Hô Diên Ngạo Bác sẽ rất vui, đến lúc đó Diệp Trạch Đào cũng lại có thêm một chỗ dựa vững chắc.”
“Dù sao thì tất cả cũng đều vì con gái!”
Lúc nói ra những lời này, Phương Mai Anh quay sang nhìn Hô Diên Ngạo Bác.
Không cần nói, những lời này vừa nói ra, người bình tĩnh nhất vẫn là Hô Diên Ngạo Bác. Từ sau khi gặp Diệp Trạch Đào, ông ta đã bị tố chất của hắn thu hút, nhìn cách Diệp Trạch Đào giải quyết công chuyện, trong lòng lại càng muốn phát triển Diệp Trạch Đào. Nguyên nhân một phần có lẽ là duyên phận, Hô Diên Ngạo Bác từ trong thâm tâm đã chú ý tới Diệp Trạch Đào, cho nên, hồi còn ở Ninh Hải, nhiều lúc ở tỉnh, đối với những việc liên quan đến Thảo Hải, ông ta đều bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhận một người thân, Hô Diên Ngạo Bác vốn đã rất vui, hôm nay Phương Mai đưa ra lời đề nghị này lập tức gợi nên tình yêu thương tha thiết của ông ta, nếu có được đứa con trai nuôi như thế này, thật sự là quá hoàn mỹ rồi!
Trong lòng sốt ruột, nhưng Hô Diên Ngạo Bác lại không tiện thể hiện ra ngoài, trên mặt chỉ mỉm cười, rồi quay sang nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào không ngờ Phương Mai Anh lại đề xuất một chuyện như vậy, trong lòng liền sửng sốt.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu có phần hiểu được ý của mẹ cô, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chỉ là nhận một người thân kết nghĩa thôi, đây là chuyện tốt mà.
Ở dưới bàn dùng tay đẩy Diệp Trạch Đào một cái.
Bị Trịnh Tiểu Nhu đẩy, Diệp Trạch Đào lấy lại được phản ứng, cũng là người hiểu chuyện, Diệp Trạch Đào nói:
- Bác gái, thật ra thì, Bí thư Hô Diên luôn đối đãi với cháu như con ruột, có được người cha nuôi như vậy, thật lòng cháu rất vui.
Chuyện Phương Mai Anh làm cũng có chỗ khó xử, nếu Diệp Trạch Đào không nhận người cha nuôi này, e rằng hôm nay bà ta đắc tội với Hô Diên Ngạo Bác rồi, cho dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng tự hiểu kết quả. Nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, trên mặt Hô Diên Ngạo Bác lập tức hiện lên một nụ cười tươi nói:
- Tốt lắm, Trạch Đào đã có ý như vậy, chúng ta cũng đừng làm cho phức tạp như vậy, chúng ta từ nay chính là người một nhà!
Phương Mai Anh thấy mọi việc tiến triển thuận lợi, vui vẻ nói:
- Không cần biết, hôm nay bất luận thế nào ông cũng phải uống một ly rượu Tiểu Diệp kính ông đấy.
Trông thấy vẻ mặt vui mừng của Trịnh Tiểu Nhu, Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Được thôi, tôi sẽ uống với Trạch Đào một ly.
Diệp Trạch Đào liền vội nâng ly rượu lên.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Tiểu Nhu, cùng cạn một chén đi.
Trịnh Tiểu Nhu cũng vội đứng dậy nâng ly rượu.
- Yên tâm, uống xong rượu, chú sẽ tìm người giúp cháu lái xe.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói với Trịnh Tiểu Nhu.
Cười dè dặt, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cháu và Trạch Đào kính chú.
Hô Diên Ngạo Bác liền cười phá lên, rồi nói:
- Khá lắm, khá lắm, ly rượu này chú phải uống, chúc hai đứa mọi việc mỹ mãn!
Phương Mai Anh cười khổ nhìn Hô Diên Ngạo Bác đang ở đó nói chuyện với hai người trẻ tuổi, tất nhiên bà nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông ta.
Cái lão Hô Diên này!
Phương Mai Anh hiểu rằng cái gì Hô Diên Ngạo Bác cũng biết rõ.
Trông thấy con gái và Diệp Trạch Đào đứng cạnh nhau như một đôi kim đồng ngọc nữ, Phương Mai Anh tự mình liền nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.
Cuối cùng thì Hô Diên Ngạo Bác cũng đã thực hiện được tâm nguyện, trong lòng vô cùng sung sướng, Hô Diên Ngạo Bác không có con, nên vì chuyện này càng nhìn Diệp Trạch Đào càng thấy vui, cả bàn rượu vang rộn tiếng cười của ông ta.
Đúng vào lúc này, chỉ nhìn thấy cửa phòng mở ra, dưới sự dẫn đường của anh thư kí, vài người từ ngoài bước vào.
Mấy người này vừa vào đã cười lớn nói:
- Chủ nhiệm Phương, biết chị ở đây, chúng tôi đặc biệt tới kính chị một ly.
Đi đầu là một người trông rất phúc hậu, gã ta cười ha ha rồi nói.
Đừng thấy Phương Mai Anh trước mặt Hô Diên Ngạo Bác thoải mái như vậy, vừa nhìn thấy mấy người này bước vào, bà ta liền có chút thay đổi, một vẻ kiêu ngạo lập tức được thay thế.
Nhìn đám người này, bèn cười nói:
- Là lão Trần à, lão Trịnh nhà tôi mấy hôm trước còn nhắc tới anh đấy, nói anh lần này phải đến Bắc Kinh dự họp.
Nghe Phương Mai Anh nói vậy, ánh mắt Chủ tịch tỉnh Trần đó sáng lên, y cười nói:
- Bên chỗ lãnh đạo tôi cũng liên lạc rồi, không may là ông ấy đang có việc, vừa định tối nay qua nhà thăm hỏi một chút, thì lại nghe người ta nói chị đang ở đây ăn cơm, chúng tôi đều muốn tới kính chị một ly.
Phương Mai Anh nhìn đám người đó, cười nói:
- Đều là ngừời quen cả, sao phải khách sáo thế.Phải rồi, lão Trần, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật chỗ chúng tôi, Hô Diên Ngạo Bác, cũng là bạn học của tôi, ha ha.
Mấy người đến đây vốn đã biết có một vị Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật đang ở đây, mục đích lần này chính là muốn xem xem có phải là người quen không, nghe được lời này, ánh mắt của bọn họ liền đổ dồn về phía Hô Diên Ngạo Bác.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn sang Hô Diên Ngạo Bác, những gì hắn thấy so với ban nãy hoàn toàn là hai tình huống khác nhau, Hô Diên Ngạo Bác lúc này tỏ ra vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt lãnh đạm, khí chất toàn thân chớp mắt đã biến đổi cực lớn, đây chính là bộ dạng lạnh lùng vô tình.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cũng phải thở dài, “Xem ra Hô Diên Ngạo Bác quả thật đối với mình rất tốt!”
Nhẹ gật đầu với đám người này, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Mọi người là đồng chí từ tỉnh Trung Dương à?
Kỳ thực, tỉnh Trung Dương và Ninh Hải tiếp giáp nhau, tỉnh đối phương có những ai, mọi người đều nắm rõ, thế nhưng, Hô Diên Ngạo Bác vừa nói như vậy, là để thể hiện ra một dạng thân phận.
Bất luận nói gì, hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác đã là Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đối với một cán bộ mà nói, đó quả thực là sự tồn tại của uy thế từ một cơ quan cực lớn, ai dám xem thường Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương chứ?
Mọi người đều hiểu, đối với người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương mà nói, nếu có thể không đắc tội thì cố gắng đừng đắc tội, còn phải nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt, nếu không, bị một người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đặc biệt là Phó bí thư nhớ mặt, thì đúng thật là bi ai.
Cái người Phương Mai Anh gọi là lão Trần kia vội cười nói:
- Xin chào Bí thư Hô Diên, tôi là Trần Vĩnh Phú.
Phương Mai Anh không biết tại sao giờ thái độ đối với Diệp Trạch Đào cũng có chút thay đổi, bèn nói với hắn:
- Tiểu Diệp, đây là Phó chủ tịch tỉnh Trần, Thường vụ tỉnh Trung Dương.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, theo đà phát triển của huyện Thảo Hải, tiềm năng tiếp xúc với tỉnh Trung Dương là rất lớn. Đến lúc đó, nếu làm không tốt thì càng phải tạo mối quan hệ với người có liên quan của Chính quyền địa phương, có thể quen biết được một người như vậy, rất nhiều công tác sẽ dễ dàng triển khai!
Trần Vĩnh Phú là một người rất biết quan sát, vừa bước vào gian phòng này, đã trông thấy Diệp Trạch Đào ngồi bên cạnh Trịnh Tiểu Nhu, y biết Trịnh Tiểu Nhu, vậy còn người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Nghe Phương Mai Anh giới thiệu, Trịnh Vĩnh Phú liền đưa mắt nhìn Phương Mai Anh nói:
- Còn vị này là?
Phương Mai Anh mỉm cười nói:
- Hôm nay tôi tới uống rượu mừng của bạn học cũ, bạn học cũ hôm nay nhận con trai nuôi.
Trần Vĩnh Phú cùng các lãnh đạo vừa bước vào, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Phương Mai Anh lại cười nói:
- Con người Tiểu Diệp rất tốt, cũng là bạn với Tiểu Nhu, à phải, Tiểu Diệp chính là Chủ tịch huyện Thảo Hải tỉnh Ninh Hải.Hiện nay huyện Thảo Hải đang trong giai đoạn phát triển, nghe nói giao thông với Trung Dương cũng sắp thông suốt rồi, còn phải mời lão Trần chiếu cố nhiều hơn một chút!
Trần Vĩnh Phú hai mắt càng sáng, sớm đã nghe nói một số tình hình về huyện Thảo Hải tỉnh Ninh Hải, càng nghe nói về một số chuyện liên quan tới Diệp Trạch Đào, thấy qua một lần ảnh hắn trên máy tính, nhưng không có ấn tượng nhiều lắm, hôm nay mới phát hiện ra rằng, đứng trước mặt y chính là người thanh niên này.
Lại thấy Diệp Trạch Đào đã đứng dậy, trước mặt y tỏ ra cung kính, Trần Vĩnh Phú liền có rất nhiều thiện cảm với Diệp Trạch Đào, người thanh niên này cũng không phải cái loại nhân vật tự cao tự đại!
Tiểu tử này là con trai nuôi của Hô Diên Ngạo Bác, còn rất thân thiết với nhà họ Trịnh, thật không biết là sau lưng hắn ta còn có nội tình gì đây!
Nghĩ tới Trịnh Thành Trung mấy lần xúc tiến việc nối liền giao thông ba tỉnh, Trần Vĩnh Phú đã hiểu được phần nào, làm không tốt thì sau lưng chàng thanh niên này sẽ còn những thứ mình nhìn không rõ.
Trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, Trần Vĩnh Phú nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bí thư Hô Diên, xin chúc mừng ngài!
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác nở nụ cười nói:
- Tiểu Diệp rất khá đấy!
Lời này nói ra khiến mọi người cũng không hiểu được ý nghĩa của nó, nhưng Trần Vĩnh Phú lại hiểu rất rõ, Hô Diên Ngạo Bác rất quan tâm tới cái người tên là Diệp Trạch Đào.
Nhìn sang Diệp Trạch Đào, Trần Vĩnh Phú nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, sau này hai tỉnh hợp tác, chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều hơn, khi nào đến tỉnh Trung Dương, có việc gì cứ tới tìm tôi nhé!
- Chủ tịch tỉnh Trần, tôi sẽ làm vậy.
Diệp Trạch Đào vội đáp lại.
Không ngờ ngay tại đây lại tạo được mối quan hệ với Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Dương, tâm trạng Diệp Trạch Đào quả thật rất tốt.
Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 394: Người tỉnh Trung Dương
Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
Nguồn: metruyen
Trịnh Tiểu Nhu tới rất nhanh, bước vào cửa liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào, thấy hắn ngồi đó không giống như đang có chuyện gì không vui với mẹ cô, tâm trạng vội vàng ban nãy mới coi như lắng xuống một chút.
- Chú Hô Diên!
Hướng về phía Hô Diên Ngạo Bác chào một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu bước qua ngồi bên cạnh mẹ.
Vừa vào cửa, Phương Mai Anh đã nhìn con gái, thấy dáng vẻ đó của con, bà cũng lặng người đi, con gái hôm nay ăn mặc đẹp quá, nhớ tới ngày mình còn trẻ cũng không được đẹp như vậy. Phương Mai Anh bèn nhìn sang Diệp Trạch Đào đang ngồi bên kia cứ nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: “Vậy là hời cho thằng nhóc này rồi!”
- Trạch Đào, không ngờ anh lại cùng mẹ em ăn cơm!
- Đúng vậy.
Thấy Trịnh Tiểu Nhu tới, Diệp Trạch Đào tỏ ra hoàn toàn phấn chấn, hôm nay mọi chuyện có vẻ phức tạp đây!
Phương Mai Anh nói:
- Gặp được Tiểu Diệp, đúng lúc nghe nói chú Hô Diên con nhận cậu ấy làm con nuôi, cho nên mẹ tới uống chén rượu mừng.
Phương Mai Anh cố ý nói thành Diệp Trạch Đào nhận Hô Diên Ngạo Bác làm cha nuôi.
Phương Mai Anh cũng là một người rất lợi hại, ngay khi con gái tới, bà ta đã nghĩ đến một số việc, nếu con gái đã quyết tâm muốn theo chàng trai này, mà chồng bà ta lại không phản đối, vậy phải cố gắng giúp Diệp Trạch Đào lôi kéo một vài mối quan hệ.
Nhìn vào tình hình của Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác có năng lực, có hậu thuẫn, nhất định là người muốn phát triển hơn nữa, loại người này nếu trở thành người nâng đỡ cho Diệp Trạch Đào, thì quả là một chỗ dựa vững chắc.
Khi biết Diệp Trạch Đào gọi Hô Diên Ngạo Bác là chú, Phương Mai Anh liền nghĩ, “Cái này dù sao vẫn có chút xa cách, nếu tiến thêm bước nữa thì tốt rồi. Hô Diên Ngạo Bác không có con cái gì, phải dứt khoát tác hợp cho bọn họ thành mối quan hệ cha con mới được, tin chắc là Hô Diên Ngạo Bác sẽ rất vui, đến lúc đó Diệp Trạch Đào cũng lại có thêm một chỗ dựa vững chắc.”
“Dù sao thì tất cả cũng đều vì con gái!”
Lúc nói ra những lời này, Phương Mai Anh quay sang nhìn Hô Diên Ngạo Bác.
Không cần nói, những lời này vừa nói ra, người bình tĩnh nhất vẫn là Hô Diên Ngạo Bác. Từ sau khi gặp Diệp Trạch Đào, ông ta đã bị tố chất của hắn thu hút, nhìn cách Diệp Trạch Đào giải quyết công chuyện, trong lòng lại càng muốn phát triển Diệp Trạch Đào. Nguyên nhân một phần có lẽ là duyên phận, Hô Diên Ngạo Bác từ trong thâm tâm đã chú ý tới Diệp Trạch Đào, cho nên, hồi còn ở Ninh Hải, nhiều lúc ở tỉnh, đối với những việc liên quan đến Thảo Hải, ông ta đều bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhận một người thân, Hô Diên Ngạo Bác vốn đã rất vui, hôm nay Phương Mai đưa ra lời đề nghị này lập tức gợi nên tình yêu thương tha thiết của ông ta, nếu có được đứa con trai nuôi như thế này, thật sự là quá hoàn mỹ rồi!
Trong lòng sốt ruột, nhưng Hô Diên Ngạo Bác lại không tiện thể hiện ra ngoài, trên mặt chỉ mỉm cười, rồi quay sang nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Diệp Trạch Đào không ngờ Phương Mai Anh lại đề xuất một chuyện như vậy, trong lòng liền sửng sốt.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu có phần hiểu được ý của mẹ cô, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chỉ là nhận một người thân kết nghĩa thôi, đây là chuyện tốt mà.
Ở dưới bàn dùng tay đẩy Diệp Trạch Đào một cái.
Bị Trịnh Tiểu Nhu đẩy, Diệp Trạch Đào lấy lại được phản ứng, cũng là người hiểu chuyện, Diệp Trạch Đào nói:
- Bác gái, thật ra thì, Bí thư Hô Diên luôn đối đãi với cháu như con ruột, có được người cha nuôi như vậy, thật lòng cháu rất vui.
Chuyện Phương Mai Anh làm cũng có chỗ khó xử, nếu Diệp Trạch Đào không nhận người cha nuôi này, e rằng hôm nay bà ta đắc tội với Hô Diên Ngạo Bác rồi, cho dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng tự hiểu kết quả. Nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, trên mặt Hô Diên Ngạo Bác lập tức hiện lên một nụ cười tươi nói:
- Tốt lắm, Trạch Đào đã có ý như vậy, chúng ta cũng đừng làm cho phức tạp như vậy, chúng ta từ nay chính là người một nhà!
Phương Mai Anh thấy mọi việc tiến triển thuận lợi, vui vẻ nói:
- Không cần biết, hôm nay bất luận thế nào ông cũng phải uống một ly rượu Tiểu Diệp kính ông đấy.
Trông thấy vẻ mặt vui mừng của Trịnh Tiểu Nhu, Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Được thôi, tôi sẽ uống với Trạch Đào một ly.
Diệp Trạch Đào liền vội nâng ly rượu lên.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Tiểu Nhu, cùng cạn một chén đi.
Trịnh Tiểu Nhu cũng vội đứng dậy nâng ly rượu.
- Yên tâm, uống xong rượu, chú sẽ tìm người giúp cháu lái xe.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói với Trịnh Tiểu Nhu.
Cười dè dặt, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cháu và Trạch Đào kính chú.
Hô Diên Ngạo Bác liền cười phá lên, rồi nói:
- Khá lắm, khá lắm, ly rượu này chú phải uống, chúc hai đứa mọi việc mỹ mãn!
Phương Mai Anh cười khổ nhìn Hô Diên Ngạo Bác đang ở đó nói chuyện với hai người trẻ tuổi, tất nhiên bà nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông ta.
Cái lão Hô Diên này!
Phương Mai Anh hiểu rằng cái gì Hô Diên Ngạo Bác cũng biết rõ.
Trông thấy con gái và Diệp Trạch Đào đứng cạnh nhau như một đôi kim đồng ngọc nữ, Phương Mai Anh tự mình liền nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.
Cuối cùng thì Hô Diên Ngạo Bác cũng đã thực hiện được tâm nguyện, trong lòng vô cùng sung sướng, Hô Diên Ngạo Bác không có con, nên vì chuyện này càng nhìn Diệp Trạch Đào càng thấy vui, cả bàn rượu vang rộn tiếng cười của ông ta.
Đúng vào lúc này, chỉ nhìn thấy cửa phòng mở ra, dưới sự dẫn đường của anh thư kí, vài người từ ngoài bước vào.
Mấy người này vừa vào đã cười lớn nói:
- Chủ nhiệm Phương, biết chị ở đây, chúng tôi đặc biệt tới kính chị một ly.
Đi đầu là một người trông rất phúc hậu, gã ta cười ha ha rồi nói.
Đừng thấy Phương Mai Anh trước mặt Hô Diên Ngạo Bác thoải mái như vậy, vừa nhìn thấy mấy người này bước vào, bà ta liền có chút thay đổi, một vẻ kiêu ngạo lập tức được thay thế.
Nhìn đám người này, bèn cười nói:
- Là lão Trần à, lão Trịnh nhà tôi mấy hôm trước còn nhắc tới anh đấy, nói anh lần này phải đến Bắc Kinh dự họp.
Nghe Phương Mai Anh nói vậy, ánh mắt Chủ tịch tỉnh Trần đó sáng lên, y cười nói:
- Bên chỗ lãnh đạo tôi cũng liên lạc rồi, không may là ông ấy đang có việc, vừa định tối nay qua nhà thăm hỏi một chút, thì lại nghe người ta nói chị đang ở đây ăn cơm, chúng tôi đều muốn tới kính chị một ly.
Phương Mai Anh nhìn đám người đó, cười nói:
- Đều là ngừời quen cả, sao phải khách sáo thế.Phải rồi, lão Trần, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật chỗ chúng tôi, Hô Diên Ngạo Bác, cũng là bạn học của tôi, ha ha.
Mấy người đến đây vốn đã biết có một vị Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật đang ở đây, mục đích lần này chính là muốn xem xem có phải là người quen không, nghe được lời này, ánh mắt của bọn họ liền đổ dồn về phía Hô Diên Ngạo Bác.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn sang Hô Diên Ngạo Bác, những gì hắn thấy so với ban nãy hoàn toàn là hai tình huống khác nhau, Hô Diên Ngạo Bác lúc này tỏ ra vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt lãnh đạm, khí chất toàn thân chớp mắt đã biến đổi cực lớn, đây chính là bộ dạng lạnh lùng vô tình.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cũng phải thở dài, “Xem ra Hô Diên Ngạo Bác quả thật đối với mình rất tốt!”
Nhẹ gật đầu với đám người này, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Mọi người là đồng chí từ tỉnh Trung Dương à?
Kỳ thực, tỉnh Trung Dương và Ninh Hải tiếp giáp nhau, tỉnh đối phương có những ai, mọi người đều nắm rõ, thế nhưng, Hô Diên Ngạo Bác vừa nói như vậy, là để thể hiện ra một dạng thân phận.
Bất luận nói gì, hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác đã là Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đối với một cán bộ mà nói, đó quả thực là sự tồn tại của uy thế từ một cơ quan cực lớn, ai dám xem thường Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương chứ?
Mọi người đều hiểu, đối với người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương mà nói, nếu có thể không đắc tội thì cố gắng đừng đắc tội, còn phải nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt, nếu không, bị một người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đặc biệt là Phó bí thư nhớ mặt, thì đúng thật là bi ai.
Cái người Phương Mai Anh gọi là lão Trần kia vội cười nói:
- Xin chào Bí thư Hô Diên, tôi là Trần Vĩnh Phú.
Phương Mai Anh không biết tại sao giờ thái độ đối với Diệp Trạch Đào cũng có chút thay đổi, bèn nói với hắn:
- Tiểu Diệp, đây là Phó chủ tịch tỉnh Trần, Thường vụ tỉnh Trung Dương.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, theo đà phát triển của huyện Thảo Hải, tiềm năng tiếp xúc với tỉnh Trung Dương là rất lớn. Đến lúc đó, nếu làm không tốt thì càng phải tạo mối quan hệ với người có liên quan của Chính quyền địa phương, có thể quen biết được một người như vậy, rất nhiều công tác sẽ dễ dàng triển khai!
Trần Vĩnh Phú là một người rất biết quan sát, vừa bước vào gian phòng này, đã trông thấy Diệp Trạch Đào ngồi bên cạnh Trịnh Tiểu Nhu, y biết Trịnh Tiểu Nhu, vậy còn người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Nghe Phương Mai Anh giới thiệu, Trịnh Vĩnh Phú liền đưa mắt nhìn Phương Mai Anh nói:
- Còn vị này là?
Phương Mai Anh mỉm cười nói:
- Hôm nay tôi tới uống rượu mừng của bạn học cũ, bạn học cũ hôm nay nhận con trai nuôi.
Trần Vĩnh Phú cùng các lãnh đạo vừa bước vào, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào.
Phương Mai Anh lại cười nói:
- Con người Tiểu Diệp rất tốt, cũng là bạn với Tiểu Nhu, à phải, Tiểu Diệp chính là Chủ tịch huyện Thảo Hải tỉnh Ninh Hải.Hiện nay huyện Thảo Hải đang trong giai đoạn phát triển, nghe nói giao thông với Trung Dương cũng sắp thông suốt rồi, còn phải mời lão Trần chiếu cố nhiều hơn một chút!
Trần Vĩnh Phú hai mắt càng sáng, sớm đã nghe nói một số tình hình về huyện Thảo Hải tỉnh Ninh Hải, càng nghe nói về một số chuyện liên quan tới Diệp Trạch Đào, thấy qua một lần ảnh hắn trên máy tính, nhưng không có ấn tượng nhiều lắm, hôm nay mới phát hiện ra rằng, đứng trước mặt y chính là người thanh niên này.
Lại thấy Diệp Trạch Đào đã đứng dậy, trước mặt y tỏ ra cung kính, Trần Vĩnh Phú liền có rất nhiều thiện cảm với Diệp Trạch Đào, người thanh niên này cũng không phải cái loại nhân vật tự cao tự đại!
Tiểu tử này là con trai nuôi của Hô Diên Ngạo Bác, còn rất thân thiết với nhà họ Trịnh, thật không biết là sau lưng hắn ta còn có nội tình gì đây!
Nghĩ tới Trịnh Thành Trung mấy lần xúc tiến việc nối liền giao thông ba tỉnh, Trần Vĩnh Phú đã hiểu được phần nào, làm không tốt thì sau lưng chàng thanh niên này sẽ còn những thứ mình nhìn không rõ.
Trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, Trần Vĩnh Phú nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Bí thư Hô Diên, xin chúc mừng ngài!
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác nở nụ cười nói:
- Tiểu Diệp rất khá đấy!
Lời này nói ra khiến mọi người cũng không hiểu được ý nghĩa của nó, nhưng Trần Vĩnh Phú lại hiểu rất rõ, Hô Diên Ngạo Bác rất quan tâm tới cái người tên là Diệp Trạch Đào.
Nhìn sang Diệp Trạch Đào, Trần Vĩnh Phú nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, sau này hai tỉnh hợp tác, chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều hơn, khi nào đến tỉnh Trung Dương, có việc gì cứ tới tìm tôi nhé!
- Chủ tịch tỉnh Trần, tôi sẽ làm vậy.
Diệp Trạch Đào vội đáp lại.
Không ngờ ngay tại đây lại tạo được mối quan hệ với Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Dương, tâm trạng Diệp Trạch Đào quả thật rất tốt.