Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt đưa hai người Lâm Dân Thư dời di. Diệp Trạch Đào thốt lên “ Đây là vận mênh của Lâm Dân Thư sao?”

Nhấp ngụm nước, đúng lúc Diệp Trạch Đào muốn rời đi thì bất giác ánh mắt hướng về phía của Lâm Dân Thư.

Không biết từ đâu xuất hiện một đứa bé chừng hơn mười tuổi gấp gáp đi đằng sau Lâm Dân Thư.

Tên trộm!

Đó là cảm giác đầu tiên của Diệp Trạch Đào

Khi thấy Lâm Dân Thư tiến vào con phố náo nhiệt, Diệp Trạch Đào bèn nghĩ : ta có nên tự mình xem sự thể rốt cuộc là sao không?

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Trạch Đào đứng lên rảo bước tiến về hướng cua Lâm Dân Thư.

Bất kể trở ngại là gì cũng phải ngăn lại mới được.

Đây là một thị trấn tương đối sầm uất, khi Diệp Trạch Đào đến, bóng dáng 2 người họ cũng chẳng thấy đâu.

Nhìn khắp tứ phía, Diệp Trạch Đào liền phát hiện trong tay cậu thiếu niên theo sát Lâm Dân Thư có một thứ giống như camera, vẻ mặt tươi cười hớn hở.

Tiến thêm vài bước,Diệp Trạch Đào nói

- Chạy đi đằng nào!

Với tay ra, tính bắt lấy cậu thiếu niên nọ.

Không ngờ vừa mới đặt tay vào camera, mới mở ra, còn chưa kịp xem, bỗng đâu xuất hiện một thanh niên trước mặt, đứa bé sợ hãi co giò bỏ chạy.

Dĩ nhiên Diệp Trạch Đào không cho phép nó chạy mất nên hộc tốc đuổi theo.

Điều thú vị là không một ai giúp đỡ, tất cả đều ngạc nhiên nhìn Diệp Trạch Đào bắt cậu thiếu niên.

Chạy bạt mạng một hồi, Diệp Trạch Đào ngày thường luyện Ngũ Câm Hí, do đó thể lực rất tốt, chớp mắt đã bắt được nó.

Nó cũng biết bản thân không thắng nổi người đang chạy đằng sau liền móc từ trong người ra một con dao.

Sau khi móc dao ra, nó vừa thở phì phò vừa lớn tiếng nói

- Cấm cản đường làm ăn của tao, bằng không tao đâm đấy!

Đây kì thực là bộ dạng của đứa trẻ không hề hung ác, nó cố ý nhuộm cho tóc có màu vàng, nhìn vóc dáng cũng rất chân chất.

Diệp Trạch Đào nhìn thẳng về phía nó và nói

- trộm đồ rồi bỏ chạy, không phải là việc tốt đâu.

Chém dao loạn xạ trong không trung, nó có chút sợ sệt nói:

- Cùng lắm là tao trả lại cái này

Nói rồi nó ném cái camera về phía Diệp Trạch Từ.

Nhìn thấy camera bị ném lại, Diệp Trạch Đào nghĩ máy mà rơi xuống mặt đất chắc sẽ hỏng mất cho nên vội vàng giang hai tay ra đỡ.

Nó nhìn thấy Diệp Trạch Đào giơ tay đỡ máy, liền một lần nữa co giò bỏ chạy, nhanh chóng mất hút.

Diệp Trạch Đào cũng kịp thời vồ được cái camera, khi nhìn lên không thấy bóng dáng của nó đâu nữa.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, Diệp Trạch Đào mới pháy hiện ra đây là một hẻm nhỏ tĩnh lặng, đứa bé kia sớm đã không biết chạy đến phương trời nào

Ôi, thằng ranh này!

Diệp Trạch Đào cũng có lời khen đối với tên trộm, nó cũng nhắm trúng mình ném nếu không cái camera này sớm đã rơi xuống đất, nhân cơ hội đó bỏ chạy.

Không bắt được tên trộm, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể cho qua mà nghĩ đến máy camera mới đoạt lại được.

Y!

Ngay sau đó, Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía màn hình camera

Trong tai xuất hiện những tiếng chít chít méo mó, lại nhìn xuống màn hình thấy xuất hiện cảnh thân mật của Lâm Dân Thư và người phụ nữ đi cùng lúc nãy.

Củ chuối thật!

Người một nhà làm chút chuyện chẳng lẽ còn phải ghi lại.

Nhìn thấy hành động của hai người đó, Diệp Trạch Đào không phải là chưa từng nhìn qua, tuy nhiên ánh mắt dán vào không rời.

Quanh quất bốn phía đều không có ai cả, Diệp Trạch Đào tìm một nơi vắng vẻ, cẩn thận mở cái máy kia ra xem lại.

Càng xem càng kinh ngạc, đây là những hình ảnh Lâm Dân Thư. Không biết anh ta học cái này từ đâu, trừ trên giường ra, từ ghế sô fa, phòng tắm… chỗ nào cũng là nơi tác nghiệp.

Nhìn nội dung ướt át đó, Diệp Trạch Đào cảm thấy bên dưới của mình dựng đứng lên rất mạnh,toàn thân đầy hưng phấn.

Lần trước trong lớp học tại xã muốn xem phim cấp ba, kết quả lại thành lên lớp chính trị Đảng, lần này không còn ý định bắt tên trộm thì lại được xem một bộ phim rất nóng.

Sau khi xem xong, Diệp Trạch Đào có đôi chút kính nể Lâm Dân Thư, chí ít là động tác phức tạp kia bản thân không thể hiểu hết được.

Nhà này ai cũng đa tình cả!

Thu lại camera, Diệp Trạch Đào đột nhiên cảm thấy nếu trả lại cho Lâm Dân Thư thì không hay lắm, nếu như anh ta nghĩ chính mình lấy camera thì sự việc sẽ càng trở nên phức tạp.

Gãi gãi đầu, Diệp Trạch Đào thật sự không biết nên làm thế nào với cái máy này.

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm trước tiên ta hãy mang máy về xã, sau đó lặng lẽ đặt cái máy này lên cái bàn của Lâm Dân Thư, như vậy cũng tốt cho hành động mờ ám của anh ta.

Nghĩ sao làm vậy, Diệp Trạch Đào cười khoái chí, như vậy quá tốt, vừa lấy lại được máy mà Lâm Dân Thư cũng không biết mình đã biết hết những hành động mờ ám của bọn họ.

Cho camera vào cái túi sau lưng, Diệp Trạch Đào đồng thời nhìn quanh tứ phía, trong lòng có chút gì đó sợ hãi, bản thân cũng không ngờ mình trốn ở đó xem lâu đến vậy, nêu như tên trộm kia kêu người đến, chẳng phải mình phải đánh nhau một trận sao.

Đảo mắt nhìn tứ phía, Diệp Trạch Đào tìm một chỗ tường tương đối thấp, vượt ra bên ngoài.

Vượt sang bên kia tường đồng thời nhìn thấy một cái ngõ nhỏ, Diệp Trạch Đào thẳng hướng đó đi nhanh ra ngoài.

Kỳ thật Diệp Trạch Đào không biết rằng hắn vừa mới rời khỏi thì có một đám thiếu niên mặc quần áo đủ các loại hoa lá cành, tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu, mang theo gậy gộc đi vào trong ngõ.

- Tiểu gà mái, mày nói nơi này hả?

Một đứa trẻ có chiếc vòng tai rất to chỉ vào con đường nơi mà Diệp Trạch Đào bắt được tên trộm.

- Tam ca, chính là nơi này, nó giật cái máy trong tay em cầm đi rồi.

- Chúng bay tìm khắp nơi đi, dám chặn người của ta, phải bắt lấy hắn cho bằng được.

Những đứa trẻ nhanh chóng tỏa ra tứ phía.

- Tiểu gà mái, mày làm cái gì thế, để lâu như vậy rồi mới báo tao.

Tam ca hằn học nói

Vẻ mặt đau khổ, Tiểu gà mái nói:

- Đi được nửa đường bị bố em bắt gặp, tóm cổ lôi về, mất nửa ngày em mới chạy được đấy.

- Tam ca, tìm khắp nơi rồi, không thấy người đâu cả.

Một thanh niên to khỏe, vạm vỡ cầm đoản côn nói.

Rất nhanh, tất cả đều tìm nhưng không một ai phát hiện được kẻ mà tiểu gà mái miêu tả.

Vừa tát lên đầu tiểu gà mái, Tam ca vừa nói

- Người chạy đi mất rồi mới báo bọn tao, hại bố mày mất công chạy tới đây, thằng ranh mày hôm nay bất kính, láo toét, bố mày cho mày biết

- Tam ca an tâm, em nhất định sẽ hiếu kính với anh

Tiểu gà mái sợ hãi nói.

Bọn chúng lại chạy quanh đi tìm, sau đó mới bỏ đi.

Đi được một đoạn, Đồ Lâm Lệ đột nhiên chỉ vào túi của Lâm Dân Thư hỏi

- Dân Thư, túi của anh sao bị rạch thế kia?

Lâm Dân Thư nhìn lại cái túi của mình, trong lòng chột dạ.

Vội vàng mở túi ra, chỉ thấy bộ camera mini bên trong đã không cánh mà bay. Camera là thứ hắn không quá để ý, nhưng quan trọng là bên trong chứa đựng những hình ảnh của y và Đồ Lâm Lệ mà y lén quay lại.

Ban đầu y định tìm một chỗ thi vị để tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời bên cạnh Đồ Lâm Lệ, vừa xem vừa làm theo, không ngờ chiếc camera lại bị trộm mất.

Lâm Dân Thư đương nhiên biết được hậu quả khôn lường nếu như những hình ảnh bên trong camera bị phát hiện, ánh mắt y thất thần.

- Dân Thư, sao thế, không mất thứ gì quan trọng chứ?

Đồ Lâm Lệ quan tâm hỏi han.

Lâm Dân Thư không dám nói rõ sự việc, chỉ cười gượng gạo

- không sao, không sao, cũng may là không bị mất thứ gì

Đồ Lâm Lệ mỉm cười nói:

- Không mất gì là may rồi, em thấy cái túi của anh không tốt đâu, như vậy đi, lão Cao có rất nhiều cái túi như thế này, để em chọn cho anh một cái

Lâm Dân Thư trong lòng như có lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười

- Chúng ta có hai người mà sao không phát hiện ra có trộm nhỉ?

- Hừ, nên trấn chỉnh lại trị an của huyện Thảo Hải, về nhà em sẽ nhắc nhở lão Cao, phải chỉnh đốn lại phòng công an, ngay trên phố mà cũng bị trộm

Đồ Lâm Lệ nhìn thấy Lâm Dân Thư bị trộm trong lòng thấy khó chịu.

Nghe Đồ Lâm Lệ nói phải trấn chỉnh trị an, Lâm Dân Thư hoảng sợ, nếu cảnh sát vào cuộc thì chuyện chiếc camera và những hình ảnh trong đó cũng bị đem ra ánh sáng. Tốt nhất là coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, nếu chẳng may tên trộm kia phát tán nội dung bên trong camera thì lúc đó hậu quả thật khôn lường.

Đối với Lâm Dân Thư vốn là chuyện vui giờ mọi việc loạn cả lên.

Ban đầu Lâm Dân Thư muốn hôm nay tìm một nơi để tận hưởng mật ngọt với Đồ Lâm Lệ, vậy mà hiện này chả còn tý cảm xúc nào.

Y quay sang Đồ Lâm Lệ nói

- Anh chợt nhớ ra, hôm nay vẫn còn một số việc, không đưa em về được

Đồ Lâm Lệ nghe thấy thế trong lòng không vui, nói

- sao vậy, cậu của vợ anh làm ăn phát đạt, không coi em ra gì nữa à?

Cậu của vợ đây chính là phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch và phát triển tỉnh, Đồ Lâm Lệ nổi máu ghen.

Trong lòng rối bời, Lâm Dân Thư nói

- Hôm nay chúng ta đi với nhau trên đường , nếu chẳng may có người nhìn thấy thì thật bất lợi, sau này chúng mình mua một căn hộ như vậy có phải thuận tiện hơn không?

Đồ Lâm Lệ gật đầu nói

- Việc này để em xử lý, lão Cao vẫn còn chút tiền

Đồ Lâm Lệ bị gạt, vội vã rời đi. Lâm Dân Thư một lần nữa cẩn thận quay lại con phố vừa đi, nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện được gì.

Hỏi vài người qua đường, có người nhìn thấy một anh thanh niên đuổi theo đứa trẻ nhưng không biết tại sao lại đuổi theo.

Nhìn tình hình trên phố, không hình dung nổi sự việc đã xảy ra, Lâm Dân Thư rất buồn bực, tại sao lại không có chút manh mối gì, công an ở huyện này chắc hẳn có chút manh mối.

Khó khăn lắm mới phát hiện được một nơi có gắn camera lưu giữ lại hình ảnh, Lâm Dân Thư thông qua quan hệ dò hỏi nhưng không có kết quả gì, cái camera đó hỏng đang chờ sửa chữa. Trong lòng Lâm Dân Thư vô cùng buồn bực,.

Hết rồi, biết tìm ở đâu bây giờ!

Một lần nữa tìm tới ông chủ cửa hàng nói có thấy người thanh niên đuổi theo tên trộm, ông chủ nói không nhìn thấy rõ hình dáng, chỉ cảm giác đó là một anh thanh niên.

Không phát hiện manh mối, trong lòng Lâm Dân Thư như bị một tảng đá đè lên, cảm thấy lòng trĩu nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK