Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc truyền thông còn chưa kịp phản ứng thì huyện Lục Thương đã tổ chức họp các phóng viên lại để thông báo về tình hình của huyện Lục Thương.

Gần đây huyện Lục Thương đã trở thành tiêu điểm của giới truyền thông, đầu tiên là được xác định làm huyện thí điểm, tiếp theo là các thôn dân phản động, sau đó đột nhiên lại xảy ra chuyện đấu súng, huyện Lục Thương vốn chỉ là một huyện nhỏ không ai để ý đến đã trở thành một huyện mà cả nước phải lo lắng, đây chính là điều làm cho các lãnh đạo huyện bất ngờ, cho dù là các lãnh đạo ở Tỉnh cũng không ngờ là sự việc lại biến chuyển đến vậy.

Dường như chỉ cần qua một đêm thì huyện Lục Thương lập tức được nổi danh, giới truyền thông dường như cũng đã buông lỏng cho huyện Lục Thương, rất nhiều nội dung ở các phương diện ùn ùn kéo đến làm cho các lãnh đạo ở huyện không kịp trở tay.

Đối với những chuyện này vốn do Lạc Vũ phụ trách thông báo cuộc họp, Lạc Vũ không yên tâm nên đã tìm đến văn phòng của Diệp Trạch Đào.

- Bí thư Diệp lần này các nhà báo của giới truyền thông đã đến rất nhiều, các báo lớn đều có phái ký giả đến, thậm chí còn có phóng viên nước ngoài, ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ cũng đã hỏi đến chuyện này nhiều lần rồi!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lạc Vũ rõ ràng cảm thấy Lạc Vũ đang bất an.

Đây là người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi, có thể nói là xinh đẹp, toàn thân lộ ra vẻ thành thục thướt tha, nhưng từ vẻ mặt của cô có thể nhận ra được lần này cô lo lắng rất nhiều.

- Trưởng ban Lạc, đây là chuyện tốt, điều này cho thấy cả nước đang chú ý đến sự phát triển mạnh mẽ ở huyện chúng ta!

Diệp Trạch Đào khẽ cười nói.

- Bí thư Diệp, anh cũng biết, huyện nhỏ như chúng ta vốn chưa từng làm qua chuyện phải đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, tôi biết nếu mình lo lắng như vậy cũng không thể giải quyết được tình hình!

Lạc Vũ nghĩ tới mình sắp phải đối mặt với nhiều giới truyền thông, khi phải trả lời những câu hỏi hóc búa đúng là không thể ngủ được.

Diệp Trạch Đào nhìn Lạc Vũ một lúc, trong lòng cũng hiểu được Lạc Vũ biết chuyện quá ít, nếu đặt cô lên vị trí của người biện hộ thật sự là làm khó cô.

Thật ra Diệp Trạch Đào dự đoán vẫn có chút không đúng, truyền thông đã quan tâm nhiều đến huyện Lục Thương, tình hình đã tiến triển đến thế đúng là huyện Lục Thương đã trở thành tiêu điểm. Nếu tiếp tục để Lạc Vũ ở phía trước đúng là không thích hợp nữa.

- Như vậy đi, đến lúc tất cả lãnh đạo huyện uỷ đã đến, thì để tôi đứng ra nói!

Diệp Trạch Đào cũng không muốn Lạc Vũ khó xử, chắc mấy ngày nay người phụ nữ này đã ngủ không ngon giấc, đôi mắt thâm quầng.

Vừa nghe Diệp Trạch Đào nói thế tâm trạng của Lạc Vũ lập tức được thả lỏng, nhưng cũng có chút tiếc nuối.

Có thể nở mặt nở mày trước mặt các phóng viên, đây cũng có chút tác dụng đối với con đường làm quan của mình.

Nhưng nghĩ lại nếu xảy ra sai lầm gì thì rắc rối sẽ càng lớn.

Thấy Lạc Vũ với vẻ mặt phức tạp bước ra, Diệp Trạch Đào gọi cho Lưu Định Khải, anh ta cũng đang sốt ruột vì chuyện của Lý Đại Hổ trong mấy ngày nay.

- Bí thư Diệp, Lý Đại Hổ sợ hãi cho đến giờ vẫn không dám bước ra đường.

Diệp Trạch Đào ừ một tiếng.

Lưu Định Khải biết Diệp Trạch Đào muốn hỏi tình hình tiến triển ra sao nên nói:

- Bí thư Diệp, như Lý Đại Hổ giải thích, là hộp đêm Hoa hồng đỏ cho người ta mười ngàn tiền và yêu cầu làm như thế. Tình hình của những người khác cũng như vậy.

- Đã điều tra hộp đêm chưa?

Diệp Trạch Đào trầm giọng hỏi.

- Điều tra rồi, theo như điều tra ông chủ của hộp đêm hoa hồng đỏ tên là Tần Phát Lâm, tạm thời không cónội dung nào khác.

Diệp Trạch Đào hừ một tiếng nói:

- Hộp đêm hoa hồng đỏ vốn không có tình hình gì, đối với môi trường đầu tư trong sạch của chúng ta, tôi nghĩ nên phải chỉnh đốn tất cả các chỗ ăn chơi trong huyện!

Lưu Định Khải nói:

- Xin bí thư Diệp yên tâm chúng tôi lập tức triển khai, trong một tuần sẽ có hành động càn quét các tệ nạn!

Nói đến đây Lưu Định Khải còn nói thêm:

- Bí thư Diệp, hai ngày gần đây phóng viên đến rất nhiều, cũng có không ít người ra vào nơi đó.

Diệp Trạch Đào đã hiểu Lưu Định Khải nói chính là tiêu chuẩn nắm chắc vấn đề, nếu như đụng đến phóng viên sẽ đụng phải tổ ông vò vẽ lúc đó thì lớn chuyện.

- Định Khải, nên bộc bạch một chút, cũng không có việc gì ghê gớm có thể xảy ra.

Diệp Trạch Đào không sợ gì nữa, nhân cơ hội này dọn dẹp huyện Lục Thương một chút, rất có hiệu quả đối với công tác tiếp theo của mình.

Ngày mai sẽ họp báo, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục chuẩn bị tài liệu.

Thật ra Diệp Trạch Đào đã biết trước từ sớm Lạc Vũ chắc chắn đến tìm mình nên vẫn luôn chuẩn bị.

Xem được một lúc thì Lưu Đống Lưu gọi đến, ông ta rõ ràng đang lo lắng nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, mời phóng viên họp báo không phải chuyện nhỏ, tuy rằng có thể nở mày nở mặt nhưng nếu không chú ý sẽ làm nhiễu loạn và huỷ hoại con đường làm quan của con!

Mọi người đều là người một nhà nên Diệp Trạch Đào biết ý nghĩ của Lưu Đống Lưu nói:

- Cha, chuyện này đã lỡ leo lên lưng cọp rồi!

Hít một hơi Lưu Đống Lưu nói:

- Rất nhiều thời điểm muốn làm một số chuyện cũng không dễ dàng!

- Cha yên tâm chúng con tự có chừng mực.

- Trạch Đào nếu cứ như vậy, con sẽ đứng ở vị trí đối lập với tập đoàn, còn đường làm quan của con sẽ càng khó, con có nghĩ đến việc này không?

Làm sao Diệp Trạch Đào lại không nghĩ đến chuyện này được, nếu tiếp tục làm đối với trong nội bộ Châu Á, mình nhất định có thể tạo ra hiệu quả quan trọng, nhưng bởi vì chuyện này một số lực lượng ở trong và ngoài nước chắc chắn sẽ liên kết lại và chèn ép mình, cũng khó trách Lưu Đống Lưu lo lắng.

- Cha, dù sao cũng phải có người làm chuyện này thôi, nếu các cán bộ lãnh đạo của chúng ta đều có sợ khó thì Quốc gia của ta làm sao có thể phát triển lớn mạnh?

Lưu Đống Lưu rất tán thưởng đối với tính cách này của Diệp Trạch Đào đành phải nói:

- Tốt lắm, vậy con mạnh tay làm đi!

Diệp Trạch Đào thấy Lưu Đống Lưu cũng đứng ở phía mình nên tâm trạng rất tốt nói:

- Không có chuyện lớn nào không làm được, chỉ cần được trung ương ủng hộ, chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng được khuyến khích.

Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào châm một điếu thuốc hút, tâm trạng lo lắng của Lưu Đống thật ra có nhiều người khác cũng có tâm trạng chê cười mình, lần này Diệp Trạch Đào phải đứng ở phía đối diện lợi ích của tập đoàn.

Vừa nghĩ đến lợi ích các tập đoàn trong và ngoài nước đều trở thành người đối lập với mình, Diệp Trạch Đào không chỉ không có cảm giác lùi bước, ngược lại còn có cảm giác hưng phấn.

- Bí thư Diệp, Phó chủ tịch huyện Nhiếp muốn gặp anh.

Tạm thời thay thế Lam Nhất Thiên đảm nhận thư ký của Diệp Trạch Đào là Trần Vũ Tường cẩn thận bước vào.

Có thể đảm nhận chức thư ký của Diệp Trạch Đào, trong lòng Trần Vũ Tường có chút kích động, lần này do đích thân Diệp Trạch Đào chọn thư ký, Trần Vũ Tường biết tạm thời mình đã chiếm được sự tán thành của Diệp Trạch Đào, lại nghĩ đến Lam Nhất Thiên cũng là một người giống như mình, đã từng là thư ký của Diệp Trạch Đào, lại trở thành người chủ trì công tác ở thôn Sơn Lâm, anh ta biết được từ nay về sau con đường làm quan của Lam Nhất Thiên sẽ rộng mở, Lam Nhất Thiên rất nhanh có thể bay lên trời, còn mình thì sao bây giờ cơ hội đã đến nhất định phải có được sự tán thành của Diệp Trạch Đào.

Nhìn nhìn Trần Vũ Tường Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Trần Vũ Tường này cũng là người ở huyện Lục Thương, rất quen thuộc tình hình ở huyện, năng lực thì chắc chắn có đó, chỉ còn xem sự trung thành đối với mình.

Cũng không lập tức để Nhiếp Tiểu Vĩ tiến vào, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói với Trần Vũ Tường:

- Tiểu Trần, công việc của thư ký rất khó đó, cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng trước mới được.

- Bí thư Diệp nhất định tôi sẽ làm tốt công việc!

Lúc này Diệp Trạch Đào mới gật gật đầu nói:

- Tôi đã xem bài văn về sự phát triển sản nghiệp dân tộc do cậu viết, rất biết nhìn xa trông rộng, cậu là một người tốt nghiệp Đại học bậc cao đúng là có con mắt không tồi!

Trần Vũ Tường cười cười nói:

- Tôi đã thỉnh giáo không ít giáo sư xem như là quan điểm của mọi người.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Cậu nhận thấy chúng ta trong quá trình phát triển sản nghiệp dân tộc sẽ có quan hệ gì đối với các doanh nghiệp nhà nước?

Chuyện này cũng có chút nghiêm trọng, Diệp Trạch Đào muốn biết thêm về ý tưởng của Trần Vũ Tường.

Rõ ràng Trần Vũ Tường sớm đã có chuẩn bị nên chân thành nói:

- Bí thư Diệp, tôi cũng đã từng suy nghĩ qua nhưng không được hoàn thiện.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Cứ tùy ý nói, không sao.

Trần Vũ Tường nói:

- Tôi đã suy nghĩ kỹ lời nói của Bí thư Diệp tôi cho rằng Bí thư Diệp nói rất đúng, Hoa Hạ đang phát triển nếu không có sản nghiệp dân tộc, chúng ta sẽ không thể nắm giữ vận mệnh của mình, nhưng nếu như không có sự đầu tư của nước ngoài thì sự phát triển kinh tế ở nước ta sẽ thiếu đi một phần, cho nên trong toàn bộ quá trình nên cộng đồng cùng giữ gìn những sản nghiệp đã có và hạn chế sản nghiệp của nước ngoài!

Diệp Trạch Đào khen ngợi nhìn Trần Vũ Tường, Trần Vũ Tường rất hiểu được tâm trạng của người Bí thư này, những lời nói đó đều là quan điểm của mình, cậu ta đây là muốn dùng cách thức này để biểu đạt sự trung thành, người này có tính lãnh ngộ rất cao, lại biết trọng tâm, rất tốt!

Diệp Trạch Đào không có quan tâm nhiều đến quan điểm còn thiếu sót của Trần Vũ Tường, hiện tại hắn cần chính là biểu hiện trung thành của Trần Vũ Tường, đây chính là điều căn bản để Trần Vũ Tường trở thành Bí thư như mình.

Diệp Trạch Đào có hứa hẹn qua với Lam Nhất Thiên là cho anh ta giữ chức thư ký, thật ra khi thả Lam Nhất Thiên đi Diệp Trạch Đào cũng đã suy nghĩ kỹ càng, nếu Lam Nhất Thiên có thể vượt qua áp lực và làm tốt công tác, chắc chắn sẽ bồi dưỡng Lam Nhất Thiên thành một người đắc lực thân tín cho mình, nếu Lam Nhất Thiên không thể đảm nhiệm nổi thì sẽ thu hồi Lam Nhất Thiên lại, Diệp Trạch Đào chắc chắn sẽ không thể dùng Lam Nhất Thiên nữa, cũng may Lam Nhất Thiên là một người không chịu thua kém ai, sau khi xảy ra chuyện đấu súng, Lam Nhất Thiên đã nắm được một nhóm người trong thôn và không có khiến cho tình huống trở nên hỗn loạn.

Thấy Lam Nhất Thiên dần dần nắm giữ lực cục diện trong tay Diệp Trạch Đào hiểu được là có thể dùng Lam Nhất Thiên, có thể dùng đến Trần Vũ Tường rồi, thật ra Trần Vũ Tường hiện giờ rất nhanh liền có thể trở thành một bí thư giống như mình.

- Tiểu Trần cố gắng làm tốt công tác!

Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế ánh mắt của Trần Vũ Tường sáng ngời, mặc dù mình đã thông hiểu rất nhiều chuyện về sản nghiệp dân tộc nhưng khi nghĩ đến mình là thư ký của Diệp Trạch Đào, Trần Vũ Tường cố gắng lựa chọn thái độ để đáp lại lời nói của Diệp Trạch Đào, đúng là không tệ!

Trần Vũ Tường biết mình đã ngồi lên vị trí thư ký của Diệp Trạch Đào rồi!

Nghĩ đến khoảng thời gian dài ăn không ngồi chờ ở huyện, từ nay về sau sẽ có một tương lai tốt đẹp, trong lòng Trần Vũ Tường đang rạo rực nhiệt huyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK