Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi vào trong xe, thái độ của mọi người chỉ có chút thay đổi nhỏ. Nhất thời trong xe toàn bộ đều có vẻ rất yên tĩnh, tất cả đều đang nghĩ về việc Diệp Trạch Đào cùng hai người có chức quyền đó bắt nối quan hệ. Việc này đối với các cán bộ của huyện này chính là một việc lớn.

Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra bộ dạng mệt mỏi, ngồi vào xe liền nhắm mắt lại ngủ.

Diệp Trạch Đào biết là sau khi mình làm ra chuyện như thế này, những người này chắc chắn sẽ có suy nghĩ gì đó. Cho dù tên Tôn Cương đột nhiên xuất hiện gây ra việc lớn ngoài ý muốn, tình hình của bản thân cũng không đến nỗi trở nên quá tồi tệ.

Nghĩ tới Tôn Cương, Diệp Trạch Đào không thể nào không để ý đến sự có mặt của người này. Dù sao cũng là con cháu của một nhân vật lớn.

Diệp Trạch Đào cũng không có cách nào khác, đối diện với sự có mặt của Tôn Cương thì chỉ có thể sử dụng một số thủ đoạn mà thôi.

Trần Tỏa Nguyên vẫn luôn thầm quan sát Diệp Trạch Đào. Hôm nay chấn động đối với hắn cũng rất lớn. Trước đây chỉ biết Diệp Trạch Đào có quan hệ, cũng không hề biết việc này rốt cuộc có thực sự liên quan đến các lời đồn đại đối với Diệp Trạch Đào trong huyện hay không, nói là nhà họ Lưu ở thủ đô chắc cũng không ổn rồi. Sự trợ giúp mà Diệp Trạch Đào có được cũng không phải là rất lớn. Bây giờ xem ra Diệp Trạch Đào không chỉ có được sự ủng hộ của người nhà họ Lưu mà còn có được quan hệ với nhân vật lớn lợi hại hơn nhà họ Lưu rất nhiều.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào còn trẻ mà có được năng lực lớn như vậy Trần Tỏa Nguyên cũng tính toán lại nhiều lần, biết là bản thân bây giờ đã có mối quan hệ khá tốt với hắn rồi. Cố gắng thân mật thêm chút nữa với hắn thì có khả năng sẽ có được sự quan tâm của hắn.

Trần Tỏa Nguyên vốn đã có chút nản lòng với con đường làm quan, nay dường như lại có chút hy vọng rồi.

Trần Tỏa Nguyên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó nói :

- Trạch Đào, xem ra lãnh đạo Trung ương luôn rất coi trọng công tác của xã Xuân Trúc đó!

Diệp Trạch Đào mở mắt ra nói :

- Đúng vậy, bọn họ hỏi rất nhiều việc liên quan đến xã Xuân Trúc, cũng bày tỏ nếu có cơ hội nhất định sẽ tới thăm quan.

Câu nói này làm cho mọi người có cảm giác như thở không nổi nữa, lúc nghĩ tới hai nhân vật lớn đó có khả năng sẽ đến xã Xuân Trúc, cảm thấy xã Xuân Trúc kia mới là nơi quý giá.

Trần Tỏa Nguyên thở dài nói :

- Xã Xuân Trúc có Diệp Trạch Đào công tác nên mới có được sự phát triển như ngày hôm nay. Tin rằng sau này cùng với việc Diệp Trạch Đào vào được Ủy viên thường ủy thì tương lai của Thảo Hải sẽ ngày càng tươi đẹp.

Câu nói này có chút nâng niu, đã đặt Diệp Trạch Đào vào một vị trí hết sức quan trọng trong huyên Thảo Hải.

Ngũ Thúy Miêu mỉm cười nói :

- Sự phát triển của xã Xuân Trúc sau này vẫn cần Trạch Đào nhắc đến với các vị lãnh đạo nhiều hơn mới được!

Cười cười, Diệp Trạch Đào nói :

- Việc này có lẽ không cần tôi làm đâu, một trong những vị lãnh đạo mới của huyện là con cháu của một gia tộc lớn ở thủ đô đấy.

ánh mắt của Bàng Huy liền có vẻ nghi ngờ, trong lòng cũng có một chút kinh ngạc.

Tuy Bàng Huy là dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào lên được chức phó bí thư nhưng gần đây hắn ta vẫn có dã tâm muốn bành trướng thế lực của cánh Thôi ở huyện Thảo Hải, bao gồm cả bọn Diệp Trạch Đào đều sẽ thành thuộc hạ của hắn ta. Đến lúc đó cán bộ quan trọng nhất trong huyện Thảo Hải mà bí thư thành ủy Hứa xem trọng đương nhiên là chính mình.

Tình hình của hôm nay lại đánh vỡ giấc mơ này của Bàng Huy.

Bàng Huy phát hiện bản thân thực ra cũng không có khả năng khống chế được cục diện của huyện Thảo Hải.

Ngồi trong xe Bàng Huy luôn tính toán tới lời nói của Diệp Trạch Đào và những gì hắn ta nói.

Một tin tức mà Diệp Trạch Đào mới tuyên bố ra lại lần nữa khiến cho Bàng Huy chấn động.

Con cháu của gia tộc lớn ở thủ đô sắp đến Thảo Hải!

Đây lại là một việc mà không dễ gì phân tích kỹ được.

Diệp Trạch Đào đã là một nhân vật có nhiều quan hệ như vậy, theo Bàng Huy được biết về tên Cao Vệ thì ba của hắn cũng là một ủy viên thường ủy có cấp bậc trong tỉnh ủy. Hai nhân vật lớn đã gần như thâu tóm huyện Thảo Hải rồi, bây giờ lại thêm một nhân vật không hề thua kém Diệp Trạch Đào thì mọi người còn biết làm sao được nữa đây!

Trong xe lại rơi vào trạng thái yên lặng, mọi người lại nghĩ sâu xa đối với lời nói của Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, cho dù ai tới Thảo Hải thì tôi vẫn nói câu đó. Phải làm việc như cậu mới được, Trần Tỏa Nguyên tôi năng lực khác thì không có chứ việc ủng hộ cho công tác của anh thì tôi có thừa!

Trần Tỏa Nguyên nghĩ tới mình chỉ có dựa vào Diệp Trạch Đào mới còn hy vọng, cũng không còn để ý về vấn đề mặt mũi hay thân phận mà trực tiếp biểu hiện ra ngoài thái độ dựa dẫm.

Diệp Trạch Đào vui mừng, nói ra việc Tôn Cương sắp đến chính là muốn mượn cớ này để thăm dò thử xem phản ứng của những người này thế nào, đồng thời nói ra việc này cũng để họ có sự chuẩn bị tâm lý.Không đến mức họ không có thời gian suy nghĩ gì khi Tôn Cương ra tay.

Diệp Trạch Đào cũng không hy vọng ba người này sẽ có thái độ gì, bây giờ thấy Trần Tỏa Nguyên đã tỏ thái độ kiên định đứng ở bên mình thì Diệp Trạch Đào cười nói:

- Lần này đến kinh tôi mới biết môn Ngũ Cầm Hí mà tôi luyện chính là sư phụ tôi học được từ chỗ lão Hoa.

ánh mắt của Trần Tỏa Nguyên liền sáng hẳn lên, lòng nghĩ mình thật là anh minh. Nói như vậy Diệp Trạch Đào và lão Hoa Uy kia có quan hệ không hề bình thường, thì ra là quan hệ sư đồ!

Bàng Huy cười gượng gạo, trong lòng giống như bức tường đá. Hắn ta quá rõ ý của Diệp Trạch Đào. Bây giờ Diệp Trạch Đào là muốn xem thử thái độ của mọi người, chẳng lẽ bản thân không tỏ thái độ gì sao?

Bàng Huy cũng rất nhanh nhạy, ý của Diệp Trạch Đào hắn ta đã hiểu được. Từ chỗ Diệp Trạch Đào vội vã muốn mọi người tỏ ra thái độ thì có thể thấy thế lực của tên quý tử gia tộc đó cũng không thua kém gì lực lượng của Diệp Trạch Đào. Bây giờ Diệp Trạch Đào muốn là trước khi đối phương tới phải kéo được lực lượng trợ giúp hắn.

Đổ chút mồ hôi, Bàng Huy không còn nghĩ tới việc làm Phó bí thư của mình nữa. Bắt buộc phải dùng thời gian nhanh nhất tỏ ra một thái độ gì đó mới được. Nếu không bước tiếp theo chắc chắn sẽ đánh mất sự trợ giúp của Diệp Trạch Đào.

Nghĩ tới việc đánh mất đi sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào thì bản thân sẽ gặp phải vấn đề, Bàng Huy không dám nghĩ đến việc gì khác khác rồi.

Chẳng lẽ phải theo phe của một tên quý tử đại gia tộc nào đó mà gã vốn không hề biết tình hình như thế nào hay sao? Thầm lắc đầu Bàng Huy phủ nhận cách nghĩ này, đối phương là người thế nào bản thân đều không biết. Kể ra nếu đối phương không tồi cũng mong là bản thân có thể theo. Nhưng từ trong lời nói của Diệp Trạch Đào có thể nhận ra đó chính là con cháu của một đại gia tộc, tổ chức của họ tốt, kể cả tài sản cũng rất dồi dào, cái gì cũng đã có cả. Cho dù là mình đứng theo phe đó thì khả năng có được lòng tin của họ cũng không cao.

Ngược lại thì tên Diệp Trạch Đào này không có gì cả, có mối liên kết khá chặt chẽ với gã. Đầu quân cho hắn thì cùng với sự phát triển của hắn rất có thể mình sẽ vào được đội ngũ thân tín của hắn. Đến lúc đó sự phát triển của mình mới có được sự đảm bảo vững chắc.

Đây là một lần khảo nghiệm đối với Diệp Trạch Đào, chẳng lẽ tên họ Diệp này lại vội vã muốn biết thái độ của mọi người đến vậy sao?

Lúc nghĩ tới Trần Tỏa Nguyên là người đầu tiên tỏ thái độ, Bàng Huy liền có chút căm hận đối với tính cách của chính mình, làm việc gì cũng chậm hơn người khác một bước.

Phó bí thư huyện ủy!

Trong lòng Bàng Huy khổ sở, chức Phó bí thư huyện này ở trước mặt người ta vốn cũng phải là thứ giỏi giang gì, tốt nhất là nên quên chuyện này đi.

- Trạch Đào, lão Trần nói đúng đó, một nơi có chính quyền lớn thì phải có sự đoàn kết mới được. Bây giờ mọi công việc quan trọng của huyện Thảo Hải đều dồn vào khu công nghiệp xã Xuân Trúc. Cho nên công tác của toàn huyện đều phải xoay quanh xã Xuân Trúc. Cho dù có sự xuất hiện của người nào đi nữa thì việc này cũng không hề thay đổi, tôi luôn nghĩ như vậy đó!

áp lực!

Một nguồn áp lực vô cùng lớn bỗng ập lên người Ngũ Thúy Miêu bấy giờ cũng đang ngồi trong xe. Cô ta hối hận, tự nhiên lại chạy tới chen vào chiếc xe này làm gì?

Nếu như cô ta không có dùng chút thủ đoạn và mưu mô thì cô ta làm sao có thể ngồi được vào vị trí trưởng ban tổ chức trong cuộc tranh đoạt lần này.

Bỗng chốc cô ta liền hiểu được ý của vài người.

Việc mà khiến cô ta tuyệt đối không ngờ tới đó là khi kết quả sắp xếp đội ngũ còn chưa có thì ba người đó đã trở thành một đội, lại còn lấy Diệp Trạch Đào làm trung tâm.

Làm sao đây?

Ngũ Thúy Miêu chợt có một cảm giác nóng vội trong lòng, muốn tìm một nơi nào đó giải tỏa vấn đề cấp bách trong lòng.

Trong xe lại có một không khí hết sức tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không nói gì.

Nhưng bầu không khí này đối với Ngũ Thúy Miêu mà nói lại là một tình hình hết sức nguy hiểm. Cô ta rất hiểu suy nghĩ của mọi người, không phải họ không nói chuyện mà ngồi đợi xem thái độ của mình ra sao.

Trong lòng liền có một chút không phục, đừng có hiếp đáp người quá chứ!

Nhanh chóng suy xét tới vấn đề được hay mất, huyện Thảo Hải có mười một ủy viêc thường vụ. Rõ ràng ở đây đã có ba người ngồi cùng một thuyền. Đến lúc nào đó sẽ có sự xuất hiện của một người quan hệ với họ Hứa, thì đã thành bốn ủy viên thường ủy ngồi cùng một thuyền, lực lượng đã rất lớn. Cho dù là ai đến, đối mặt với lực lượng hùng mạnh như vậy nhất định cũng phải ngần ngại.

Diệp Trạch Đào là người đầu tiên phá vỡ không khí yên lặng, mỉm cười nói:

- Lần trước Cao Vệ đó đã nói với tôi rồi, phải nhanh chóng về tỉnh thành hoạt động một chuyến, việc đó quả nhiên đã thành công rồi!

Nói xong, Diệp Trạch Đào liền đưa cho Bàng Huy và Trần Tỏa Nguyên mỗi người một điếu thuốc.

Bàng Huy liền cười hỏi:

- Trạch Đào và Cao Vệ rất thân thiết nhỉ?

- Cũng tàm tạm, mọi người nói chuyện cũng rất hợp, đều là bạn cả, giúp đỡ lẫn nhau thôi mà!

Trần Tỏa Nguyên liền cười nói:

- Trạch Đào thật là có nhiều mối quan hệ!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Mỗi người đều có phe phái riêng, những người nói chuyện hợp nhau thì có thể tụ tập lại với nhau, người và người đối xử với nhau là như vậy, các vị lãnh đạo ở trong tỉnh không phải cũng vậy sao?

Lòng của Trần Tỏa Nguyên khẽ kích động nói:

- Nói rất đúng, còn có cả những cảm xúc đặc biệt trong đó!

Tinh thần của Bàng Huy cũng chấn động, trong lời nói của Diệp Trạch Đào có hàm ý khác, lẽ nào ý nói là trong số các vị lãnh đạo của tỉnh có người vốn không vui mừng với sự có mặt của con cháu đại gia tộc từ thủ đô tới. Nếu vậy khả năng giành thắng lợi của Diệp Trạch Đào quả thật vẫn rất cao.

Ngũ Thúy Miêu cười ngượng ngịu, tiếp theo mình có chút khó khăn trong huyện Thảo Hải rồi. Như vậy xem ra, Diệp Trạch Đào và tên Cao Vệ kia sớm đã là đồng minh. Diệp Trạch Đào cùng Cao Vệ liên kết, cho dù có sự xuất hiện của người cấp cao nào thì cũng đã sao chứ? Trong tỉnh thì có Cao Vệ mở đường, trong thành phố thì có sự giúp đỡ mạnh mẽ của Hứa Phu Kiệt. Đám người bọn họ tại huyện Thảo Hải đã trở nên rất hùng mạnh rồi.

Không được, phải nhanh chóng làm gì đó mới được, nếu không thì khó mà ngồi trong chiếc xe này!

- Trạch Đào, tôi có một ý này. Để tăng cường lực lượng cho khu công nghiệp của xã Xuân Trúc thì lần điều chỉnh trước cũng không được chu đáo. Lần sau phải dựa vào tình hình thực tế của xã Xuân Trúc để tiếp tục tiến hành một lần khảo sát mới được. Làm như vậy sự phát triển của xã Xuân Trúc mới giải quyết được dứt khoát vấn đề còn tồn đọng trong bộ máy chính quyền.

Ngũ Thúy Miêu nói ra việc như vậy, coi như đã tỏ ra một thái độ hời hợt. ý nghĩa của nó chính là nếu như lần tới xã Xuân Trúc tiến hành điều chỉnh bộ máy chính trị một lần nữa thì cô ta sẽ lấy ý kiến của Diệp Trạch Đào làm chuẩn, toàn lực ủng hộ hắn.

Bàng Huy gật đầu nói:

- ý kiến này hay đó, phải nhanh chóng lấy ra một biện pháp điều chỉnh. Tôi nghĩ nên lấy danh sách từ chỗ Diệp Trạch Đào trước, dù sao cậu ta cũng là cán bộ thân thuộc với xã Xuân Trúc.

Nghe được lời nói xen tiếp vào của Bàng Huy, tim của Ngũ Thúy Miêu mới đập lại nhẹ nhàng hơn. Cô ta cũng có chỗ khó xử, bây giờ thực sự là không có cách nào bày tỏ thái độ nhanh được. Về thành phố rồi phải cùng với người hậu thuẫn phía sau thương lượng lại mới được. Nhưng mà Ngũ Thúy Miêu cũng nghĩ kỹ rồi, đứng về phía Diệp Trạch Đào là một lựa chọn không sai lầm.

Mấy người trong xe không ai nghĩ tới vấn đề cấp bậc của mọi người bây giờ. Trong suy nghĩ của họ, bây giờ mà nghĩ tới cấp bậc thì chỉ có chuốc họa vào thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK