Mục lục
[Dịch] Hồng Sắc Sĩ Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đến chỗ của Lưu Mộng Y, Trịnh Tiểu Nhu cười cười nói:

- Không quấy rầy hai người nữa, em ra ngoài làm việc một chút.

Chưa đợi hai người lên tiếng, rất nhanh đã rời đi.

Biết Trịnh Tiểu Nhu cảm thấy làm chuyện đó cùng nhau không tốt lắm, Lưu Mộng Y cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất vui mừng.

Nếu thật sự cô và Trịnh Tiểu Nhu cùng Diệp Trạch Đào làm chuyện đó, cô thật sự rất khó chấp nhận, ngay trong lúc quan trọng rất may Trịnh Tiểu Nhu quyết định bỏ đi.

Giờ đây Diệp Trạch Đào không biết nên nói gì mới tốt, đừng thấy Trịnh Tiểu Nhu biểu hiện một cách tuỳ tiện, thật ra cô vẫn giữ một khoảng cách, mình thật có lỗi với Trịnh Tiểu Nhu! Đứng ở đó, Diệp Trạch Đàođỏ cả mặt.

- Trạch Đào, chị Tiểu Nhu thật tốt!

Lưu Mộng Y ôm Diệp Trạch Đào nói.

Ra sức gật gật đầu.

Tâm trạng Lưu Mộng Y kích động, rất nhanh hai người đã để chuyện này qua một bên.

Không có Trịnh Tiểu Nhu bên cạnh, sau khi hai người trải qua một cuộc ân ái mãnh liệt, ngồi ở đó trò chuyện với nhau về mọi thứ, rất khó có cơ hội như vậy, dáng người thon nhỏ của Lưu Mộng Y, biểu lộ được rất dịu dàng.

Lúc Trịnh Tiểu Nhu quay về, đã sau hai tiếng đồng hồ, giống như đang ký kết ngầm vậy, Lưu Mộng Y cũng lấy cớ có việc rồi bỏ đi.

Diệp Trạch Đào đối với hai người phụ nữ này không biết phải nói thế nào mới đúng, giữa hai người cũng có thể đặt ra điều kiện, làm cho mình giống như một con quỷ háo sắc vậy!

Sau khi trải qua cuộc ân ái mãnh liệt với Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào thở dài:

- Hai em làm gì vậy!

Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười nói:

- Em thì không sao cả, da mặt của Mộng Y mỏng, anh nên cho cô ta một cơ hội thích ứng!

Ôm Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Cũng may người đàn ông của em có sức chiến đấu không tệ!

Diệp Trạch Đào không nói gì thêm.

- Đúng rồi, em vừa mới nghe được một chút tình hình, hiện tại nội bộ bên trong của Bộ thương mại đang đấu tranh rất kịch liệt, Bộ trưởng Lục Dân Thường đang bảo vệ cho Đan Tiến Xương. Thứ trưởng Trần Tuyền Lâm muốn xử lý Đan Tiến Xương, hai người đã tranh đấu trong cuộc họp.

Diệp Trạch Đào nói:

- Chuyện này đã rõ rồi, cho đến giờ Lục Dân Thường còn muốn bảo vệ cho Đan Tiến Xương. Chỉ có một khả năng, chắc chắn Đan Tiến Xương đang nắm trong tay nhược điểm của Lục Dân Thường!

Trịnh Tiểu Nhu đồng ý nói:

- Em cũng nghĩ như vậy, tuy Đan Tiến Xương là người của Tôn hệ, thật ra ông ta hay qua lại với Lục Dân Thường. Hai người đã từng làm việc chung với nhau rất nhiều năm.

Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy mình còn chút chuyện phải làm trong chuyện này.

Nghĩ đến Phương Khởi Hùng có nhắc tới một người gọi là Trịnh Dân Vĩ. Diệp Trạch Đào cũng muốn đích thân đi xem thử, nếu được, cũng có thể mượn lực lượng giúp ông ta ngồi lên một vị trí cao hơn.

Sau khi Lưu Mộng Y trở về, Diệp Trạch Đào tâm sự với hai cô một chút. Lúc này mới gọi cho Phương Khởi Hùng, nói với Phương Khởi Hùng:

- Anh Phương, anh nói đồng chí kia ở Bộ thương mại, có thể hẹn ra ngồi chút không?

- Bí thư Diệp, chắc là không thành vấn đề, tôi lập tức hẹn cậu ta.

Không lâu sau. Phương Khởi Hùng gọi điện tới nói:

- Bí thư Diệp, tôi đã hẹn được cậu ta rồi. Cậu ta đến rồi.

Sau khi Diệp Trạch Đào hỏi địa điểm, liền đi ra ngoài.

Thấy hành động của Diệp Trạch Đào có lẽ như đang làm công tác của mình, hai cô cũng không có giữ hắn.

Rất nhanh đã tới một nhà hàng mà Phương Khởi Hùng nói, lúc Diệp Trạch Đào đến, thì thấy Phương Khởi Hùng và một người trung niên rất béo đang ngồi đó.

- Bí thư Diệp, đây là anh Trịnh.

Trịnh Dân Vĩ kia đã đứng lên bắt tay với Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Diệp, từ lâu anh Phương đã nói về anh cho tôi biết, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt!

Một tay bắt với Diệp Trạch Đào, lực tay của Trịnh Dân Vĩ kia cũng không mạnh.

Diệp Trạch Đào hơi nhăn mặt lại, Trịnh Dân Vĩ kia có chút tự cao tự đại!

Trước khi đến đây Diệp Trạch Đào có chút băn khoăn, tuy rằng đối phương từng là người của Lưu hệ, thời gian dài như vậy, không biết ông ta còn bao nhiêu tình nghĩa với Lưu gia, xem ra bây giờ, Trịnh Dân Vĩ thực sự đã không thân thiết với Lưu gia rất nhiều.

Thật ra, lúc này Trịnh Dân Vĩ cũng đau khổ, trên trán mình sớm đã mang một vết tích của Lưu gia, giờ đây bên trong của Bộ chèn ép nhau rất kịch liệt, căn bản là không có quyền lực nào cả, xếp hạng trong cấp Bộ trưởng cũng đã là cuối cùng,địa vị trước mắt khó mà bảo toàn, vào lúc này, khi Phương Khởi Hùng nói về hoàn cảnh của Diệp Trạch Đào, Trịnh Dân Vĩ lại có ý tưởng, nếu Diệp Trạch Đào thật sự là người có năng lực, xử lý Đan Tiến Xương kia, thì mình sẽ còn cơ hội, bởi vậy, cũng muốn phối hợp với Phương Khởi Hùng cung cấp một số tài liệu, lúc bắt đầu ông ta cũng muốn nhìn xem tình hình sẽ tiến triển ra sao, hi vọng lớn nhất chính là đánh bại Đan Tiến Xương. Nhưng, theo sự phát triển của chuyện này, Trịnh Dân Vĩ phát hiện chuyện này đã động đến địa vị của Lục Dân Thường, càng nhìn càng hoảng hốt, chắc là các thế lực ở khắp nơi đang bắt đầu ra tay!

Hôm nay Phương Khởi Hùng nói Diệp Trạch Đào muốn hẹn gặp mặt, Trịnh Dân Vĩ lập tức liền qua đây.

Ba người bước vào căn phòng đã được đặt trước, bất luận ra sao Phương Khởi Hùng cũng để Diệp Trạch Đào ở vị trí phía trên, hắn và Trịnh Dân Vĩ ngồi ở hai bên.

Sau khi tán gẫu một chút, Phương Khởi Hùng nói:

- Bí thư Diệp, anh Trịnh đây không phải người ngoài, lần này cậu ta đã giúp không ít trong chuyện này.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trịnh Dân Vĩ nói:

- Anh thấy chuyện này như thế nào? Tôi muốn nghe ý kiến của anh.

Tuy rằng trong tay Diệp Trạch Đào không có bao nhiêu người, cũng rất coi trọng việc tuyển người, cũng không muốn tuỳ tiện tuyển đại một người, cũng muốn xem Trịnh Dân Vĩ có bao nhiêu năng lực.

Nghe được những lời này của Diệp Trạch Đào, mặt của Trịnh Dân Vĩ hơi biến sắc, lúc mới đến ông ta còn có chút kiêu ngạo, mặc kệ nói như thế nào, mình là một cán bộ Phó bộ trưởng, Diệp Trạch Đào có năng lực nhưng cũng chỉ là một Bí thư huyện uỷ, rất có thể Diệp Trạch Đào vì lôi kéo mình, sẽ đưa ra một ít ưu đãi. Nhưng, xem ra bây giờ, Diệp Trạch Đào cũng không có nóng lòng lôi kéo mình!

Trong lòng Phương Khởi Hùng rất khẩn trương, Trịnh Dân Vĩ là do mình giới thiệu, Trịnh Dân Vĩ cũng không biết tình hình của Diệp Trạch Đào, nếu như thất bại, cũng là mình không phải.

Diệp Trạch Đào rất bình tĩnh, lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, bây giờ là xem thái độ của Trịnh Dân Vĩ trong chuyện này!

Cuộc khảo sát đã bắt đầu, câu hỏi của Diệp Trạch Đào rất có lý, Trịnh Dân Vĩ không phải Phó bộ trưởng sao, câu hỏi này của hắn chính là muốn xem biểu hiện của Trịnh Dân Vĩ, nếu trong lòng thật sự khinh thường mình, câu hỏi này giống như đang báo cáo với mình sẽ khiến trong lòng đối phương bất mãn, vẻ mặt sẽ biểu hiện ra.

Trong lòng có một ý niệm, Trịnh Dân Vĩ nói:

- Lần này Đan Tiến Xương trong dư luận, chắc cũng sẽ bị xử lý, các công ty đầu tư ở ngoài cũng sẽ có sự thay đổi lớn, cũng muốn xin Tiểu Diệp hãy tốn công sức chút, ly rượu này tôi kính Tiểu Diệp.

Trịnh Dân Vĩ ngồi đối diện là có cách nghĩ, bất luận là Phương Khởi Hùng hay là mình cũng được. Chức vị đều cao hơn Diệp Trạch Đào, Phương Khởi Hùng này thật là, đặt Diệp Trạch Đào ở vị trí đầu tiên.

Thấy bộ dạng trẻ tuổi của Diệp Trạch Đào, Trịnh Dân Vĩ cũng không có quá nhiều ý tán thành. Nghĩ thầm bước tiếp theo cần phải liên lạc với Lưu Đống Lưu một chút mới được, hiện tại Lưu Đống Lưu đã được thăng chức, nói chuyện với Lưu Đống Lưu càng đáng tin cậy hơn một chút.

Xong rồi!

Trong lòng Phương Khởi Hùng thở dài, Trịnh Dân Vĩ này sao lại như vậy!

Ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trịnh Dân Vĩ cười cười nói:

- Chúng ta nói chuyện khác đi!

Diệp Trạch Đào cứ cạn xong ly rượu này.

Sau khi uống xong ly rượu này, Diệp Trạch Đào không nói chuyện công việc nữa, cũng tán gẫu một ít chuyện phiếm. Đã ngồi được nửa tiếng đồng hồ, Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:

- Hôm nay đến đây thôi!

Thấy Diệp Trạch Đào rất nhanh đã rời đi, Phương Khởi Hùng nhìn Trịnh Dân Vĩ đứng đó, hít một hơi, liền đi về phía xe mình.

Trịnh Dân Vĩ và Phương Khởi Hùng là bạn thân lâu năm, vội kéo Phương Khởi Hùng nói:

- Lão Phương, sao lại muốn đi rồi, chúng ta đi ngâm chân đi?

Chần chừ một chút, Phương Khởi Hùng nghĩ đến Trịnh Dân Vĩ và mình đã là bạn thân nhiều năm, vẫn muốn khuyên anh ta vài câu, nói:

- Chúng ta về phòng đi, tôi có vài câu thật lòng muốn nói với anh.

Lại ngồi vào căn phòng đó, Phương Khởi Hùng nói:

- Lão Trịnh, tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, anh đấy!

- Lão Phương, anh cũng là bạn thân của tôi, có một số chuyện tôi muốn nói, lão Lưu gia bất công với chúng ta, rất không công bằng! Lúc dùng được thì dùng, còn không cần thì đá qua một bên. Cũng chỉ là một Bí thư huyện uỷ mà thôi, tôi cũng không ngờ tới, mục đích chính là muốn xem thử Lưu gia có coi trọng chúng ta nữa hay không, anh có thể coi như tôi nói bừa, tôi vẫn muốn xem thái độ của Lưu gia, nếu như thật sự coi trọng chúng ta, Đan Tiến Xương ngã rồi, Lưu gia sẽ giúp tôi đi lên, nhưng, anh thấy rồi đó, không nói chuyện công việc, Lưu gia đều là như vậy!

Phương Khởi Hùng vốn còn muốn nói vài câu, nghe thấy những lời này của Trịnh dân Vĩ, hít một hơi nói:

- Tôi không còn lời nào để nói, lão Trịnh, anh tự thu xếp ổn thoả cho tốt đi!

Đứng dậy, trong lòng Phương Khởi Hùng tràn đầy tâm sự mà đi ra.

Vốn muốn nói một chút, cuối cùng lại phát hiện, cách nhìn đại cục của Trịnh Dân Vĩ không được, cứ nghĩ không thể đạt được vị trí của Đan Tiến Xương, lúc đối xử với Diệp Trạch Đào, tôn trọng tối thiểu cũng không có, khi nghĩ đến Trịnh Dân Vĩ đã giúp đỡ mình, biết rằng Trịnh Dân Vĩ chẳng quả chỉ là muốn mượn tay mình để đánh ngã Đan Tiến Xương mà thôi.

Trịnh Dân Vĩ này, còn không biết tình hình bây giờ của Lưu gia!

Lúc này Diệp Trạch Đào gọi tới, nói ra một phòng trà, kêu Phương Khởi Hùng qua đó.

Khi vào phòng trà, Phương Khởi Hùng thấy Diệp Trạch Đào đang uống trà ở đó.

- Bí thư Diệp, chuyện hôm nay do tôi không làm tốt công tác!

Kêu Phương Khởi Hùng ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi cũng ôm hi vọng qua đó, lần này Phó trưởng ban không phải là không có cơ hội, xem ra bây giờ, cách nhìn đại cục của đồng chí Trịnh Dân Vĩ không tốt, cứ để vậy đi!

Phương Khởi Hùng hít một hơi trong lòng!

- Anh Phương, tôi mời anh qua đây, là muốn nói một chút chuyện của anh, mọi mặt kinh nghiệm lý lịch anh cũng có, có nghĩ sẽ đến tỉnh Tây Giang phát triển một chút không?

Ánh mắt Phương Khởi Hùng sáng lên, nói:

- Chỉ cần Bí thư Diệp sắp xếp, tôi đến đâu cũng được.

Diệp Trạch Đào chính là thích thái độ này của Phương Khởi Hùng, nói:

- Phó trưởng phòng phòng công an của tỉnh Tây Giang vừa mới từ chức, mục đích lần này tôi đến thành phố chính là tìm xem có thể đưa qua anh qua tỉnh Tây Giang đảm nhận chức Phó trưởng phòng.

Biết Diệp Trạch Đào muốn gia tăng thêm lực lượng của hắn ở Tây Giang, Phương Khởi Hùng nói:

- Tôi nghe theo Bí thư Diệp.

Bây giờ ông ta một lòng đi theo Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Anh cũng đừng buông lỏng công việc ở thành phố của anh.

Diệp Trạch Đào vốn muốn nâng đỡ Trịnh Dân Vĩ thành Trưởng phòng, sau đó xem có cơ hội trở thành Phó bộ, hôm nay gặp mặt mới thấy thất vọng, cũng không phải ai cũng có thể dùng, cũng liền gạt bỏ ý tưởng này, ngược lại đem ý định đặt lên người Phương Khởi Hùng, nếu phòng công an tỉnh Tây Giang có mặt Phương Khởi hùng, chắc chắn sẽ rất có lợi cho sự phát triển của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK