Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố Tuy Trung hôm nay cờ bay phần phật, vạn dặm không mây, thời tiết rất thích hợp tổ chức hoạt động ngoài trời, ở khu khai phát mới của Tuy Trung, hôm nay là ngày cắt băng chính thức đi vào hoạt động, âm nhạc rền vang, sau tấm vải đỏ là một loạt cần cẩu, bốn xung quanh là khu khai phát đầu tư 5 tỷ xây nên, diện tích cực rộng, nhà xưởng liền kề thấp thoáng giữa dải xanh hóa, hết sức đồ sộ.

Phó tỉnh trưởng Quách Giang Thiếu dẫn đầu đoàn người của ủy ban kế hoạch, kinh tế, văn phòng chính phủ tới thị sát cắt băng. Phía Tuy Trung có đầy đủ ban bệ bí thư thành ủy, chủ nhiệm ĐHND, thường ủy thành ủy tháp tùng.

Phía dưới là hơn nghìn công chức khu khai phát, đồng phục đẹp đẽ, Quách Giang Thiếu cắt băng vỗ tay, giấy màu bay kín trời như cánh bướm hoa.

Tiếp theo đó Quách Giang Thiếu lần lượt tiếp xúc với những người phụ trách xí nghiệp có trọng lượng, trong này có tập đoàn Trọng Phàm, năng lượng Đại Bình, Trung Khoa.

Quách Giang Thiếu tới đây hôm nay bề ngoài là tham dự lễ cắt băng khánh thành, thực chất là đi vận động cho chính sách của mình, nếu quốc xĩ khác giảm cổ phần rồi, ông ta sẽ càng có cớ áp lực mạnh lên Đại Dung, những tập đoàn tư nhân ông ta có mối quan hệ kia sẽ là người mua lại cổ phần quốc hữu đó.

Bỏ ra thời gian riêng, Dịch Gia Thuận chủ tịch tập đoàn Trọng Phạm tiếp Quách Giang Thiếu ở phòng tiếp khách sang trong, bắt chặt tay nói:

– Khí phách của tỉnh trưởng Quách thời gian qua ai ai cũng thấy, xem ra nhiều người phải sứt đầu mẻ trán rồi.

Hai bọn họ thời trẻ vốn là người cùng thôn, quan hệ thân thiết.

Quách Giang Thiếu xua tay:

– Chủ tịch Dịch nói đùa rồi, trước tiên phải thanh minh một điều, tôi không muốn ai phải sứt đầu mẻ trán cả. Người náo sứt đầu mẻ trán tức là nói lên người đó không có trách nhiệm không có lòng tin mới luống cuống chân tay, người như thế sao có thể ủy thác trọng trách, đánh được trận lớn? Cá nhân tôi không nhắm vào ai hay bất kỳ tập đoàn lợi ích nào, trên con đường tiến lên, nếu nhìn trước ngó sau, trói chân trói tay thì đừng hòng làm gì được nữa.

Dịch Gia Thuận cười phụ họa:

– Đúng đúng, tỉnh trưởng Quách xưa nay làm việc luôn quang minh chính đại, nhưng những kẻ khác đâu có nhìn thế, bọn họ chỉ nghĩ tới lợi ích của mình bị ảnh hưởng bao nhiêu, mất bao nhiêu thôi.

Quách Giang Thiếu không bình luận.

Hai người đi vào bàn tiệc, với giao tình hai người, Dịch Gia Thuận không cần quá cố kỵ:

– Nhìn từ góc độ công bằng bên ngoài, tỉnh trưởng Quách không cần phải nói, chế định quyết sách chính diện, đường lối tư tưởng độc đáo, hành động quyết đoán mạnh mẽ, ở trỉnh Tây Xuyên này, cán bộ lãnh đạo có năng lực, có lòng vì việc công như tỉnh trưởng không khác nào sừng lần lông phượng. Có điều, tỉnh trưởng Quách, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Quân tử tranh đấu chú trọng khí tiết, nhưng xã hội này lại là là thời tiểu nhân lộng quyền.

Quách Giang Thiếu mỉm cười ung dung:

– Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không làm gì sai trái, sợ gì kẻ tiểu nhân.

– Những kẻ không thể không thể không phòng, Tô Lý Thành không phải người bình thưởng, trong vòng hai năm ngắn ngủi đã leo tới vị trí hôm nay. Đây có thể nói là thăng tiến với tốc độ tên lửa… E rằng ai nhìn vào đỏ mắt ghen tị, Đạo hạnh cũng cao lắm, ngay cả phó thị trưởng thường vụ Đào Xương Bình cũng bị kéo đổ, không phải chuyện một tổng giám đốc quốc xĩ có thể làm được. Nghe nói Đại Dung được người ta gọi là thành trong thành, nếu hồi xưa có thể gọi là chiếm núi xưng vương rồi.

– Không ai kéo đổ Đào Xương Bình hết, đó là do ông ta tự làm tự chịu, lòng tham không đáy, xảy ra chuyện là sớm muộn, con sâu một như thế không phát hiện sớm hơn là nỗi hổ thẹn với quần chúng nhân dân.

Quách Giang Thiếu nghiêm giọng nói:

– Nói thế cũng đúng…

Dịch Gia Thuận nghĩ xem có nên nói thẳng hơn một chút không:

– Nghe nói Tô Lý Thành thời ở Hạ Hải may mắn gặp được bí thư Vương Bạc, sau đó mới nước lên theo thuyền. Nghe nói bí thư Vương là cháu Vương lão gia tử, một trong bát trụ quốc, thân phận bối cảnh thật ghê gớm… Nghe nói trên cuộc họp nghiên cứu thỏa luận còn phản đối anh. Tỉnh trưởng Quách, anh cần lưu tâm, loại người này một khi nảy lòng ác độc còn hơn cả rắn.

Quách Giang Thiếu giọng âm trầm:

– Vương Bạc nếu là loại tiểu nhân như vậy thì quá mất thân phận, không xứng tầng cấp của mình. Nếu như lĩnh vực nào đó đúng là tồn tại vấn đề, bất kể đối phương lai lịch ra sao, có bối cảnh gì, tôi cũng đập nát cái đoàn thể lợi ích đó.

Rồi khuyên nhủ:

– Anh không cần lo lắng chuyện cũ, Vương Bạc sẽ không đụng tới Trọng Phàm đâu.

Mâu thuẫn giữa tập đoàn Trọng Phàm và Vương Bạc, Đại Dung không phải chỉ ngày một ngày hai, ở một số lĩnh vực mới, Trọng Phàm và Đại Dung nhiều lần giao tranh, nhưng Trọng Phàm giành chút ưu thế ở ngoài, không tiến vào nổi Dung Thành một tấc, vì thế mấy năm qua chững lại, không thể vươn lên tầng nữa.

Muốn có tây nam phải có Dung Thành, Đại Dung được Vương Bạc chống lưng, đó là điều ai cũng biết. Trước kia Đào Xương Bình tại vị, hai bên hợp tác với nhau cũng hài hòa, kinh doanh tới cấp độ như Dịch Gia Thuận, cơ bản là ngang hàng với phó thị trưởng thường vụ của thành phố tỉnh hội, hai bên hợp tác lợi ích, không bên nào phụ thuộc bên nào.

Mà Đào Xương Bình ngã ngựa, ngang với chặn đường vào Dung Thành của ông ta, trước kia đành thôi đi, người làm ăn chú trọng hòa khí sinh tài, nhưng bây giờ mâu thuẫn tới mức này ông ta không thể ngồi yên được nữa.

Nhìn con mình mà suy, ông ta cho rằng Vương Uy Uy và Tô Xán không thể thế mà bỏ qua, diêm vương còn đỡ, tiểu quỷ mới khó dây, Vương Bạc có thể không vì ông ta từng hợp tác với Đào Xương Bình mà triệt hạ Trọng Phàm, nhưng hai thằng nhãi kia thì rất có thể, những sản nghiệp của Trọng Phàm ở Dung Thành chắc chắn lọt vào danh sách đả kích của hai thằng hỗn thế ma vương đó.

Dịch Gia Thuận châm điếu thuốc trầm ngâm:

– Nếu là chuyện cũ cũng không lo, nhưng lần này thằng nghịch tử lại gây họa không nhỏ?

– Lực Hoan làm gì? Nó rất ngoan mà.

Trong mắt Quách Gia Thiếu thì Dịch Lực Hoan có thể nói anh tài trong giới trẻ, tài sản cá nhân của Dịch Lực Hoan có chừng 300 triệu, không phải do cha hắn cho, mà vất vả kinh doanh bốn xí nghiệp phía dưới có được, hiếm có hơn tuy là thiếu gia của tập đoàn lớn lại chịu khó làm việc trong tập đoàn từ vị trí thấp nhất đi lên.

Quách Gia Thiếu cũng xem như nhìn Dịch Lực Hoan lớn lên từ nhỏ, rất tán thưởng hắn.

– Ài, vừa rồi nó tổ chức sinh nhật ở trên Tây Lĩnh Tuyết Sơn, anh biết bọn trẻ mà, thích ầm ĩ náo nhiệt, kết quả gặp phải con trai của Vương Bạc, hai bên cãi nhau rồi sinh va chạm, Dịch Hoan nó bị ném xuống ao nước lạnh, giờ sốt cao nằm nhà mấy ngày không đi đâu được..

Dịch Gia Thuận không nhắc Tô Xán, dứt khoát chụp mũ chuyện này do Vương Uy Uy làm:

Sau khi nghe Dịch Gia Thuận kể khổ với mình, mặt Quách Giang Thiếu âm trầm, cảm quan với Vương Bạc càng tệ, dí thuốc vào gạt tàn, vỗ mạnh bàn:

– Vương Bạc dạy con giỏi lắm.

Tham gia lễ cắt băng khánh thành khu khai phát, gặp mặt Quách Giang Thiếu, Dịch Gia Thuận lại chuẩn bị lên máy bay tới nơi khác tham gia hoạt động.

Trước khi lên máy bay hỏi Vạn Quý:

– Phía Đào gia trả lời như thế nào?

Vạn Quý lắc đầu:

– Bọn họ đã điều chỉnh kế hoạch, chiến lược tây tiến đã dừng lại, muốn hoạch định lại không dễ dàng, nhưng nếu chúng ta cần dùng các mối quan hệ của họ, họ có thể trợ giúp.

– Thế là đủ rồi, Đào gia cũng không tốt lành gì, dùng bọn họ là con dao lưỡi, bọn họ không tham gia cũng tốt, tránh đuổi được hổ lại rước sói vào nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK