– Kỳ nghỉ này dài những hai tháng, con định ở nhà bao lâu?
Trên bàn cơm Tô Lý Thành hỏi Tô Xán, trong mấy ngày con trai ở nhà, Tô Lý Thành đều đúng giờ về nhà. Tằng Kha nói đây là điều hiếm có, thường ngày Tô Lý Thành đi xã giao, bây giờ tiếp xúc nhiều nhân vật cấp cao, tầng cấp như phó thị trường là không thể từ chối, về nhà toàn 10 giờ, mùi rượu nồng nặc, đi không vững, phải nhà người dìu.
Giờ con trai về, Tô Lý Thành thay đổi trạng thái sinh hoạt, Tằng Kha hứng tri rất cao, chuyện trong ngày quan tâm nhất là ngày mai Tô Xán muốn ăn cái gì, gà hầm nấm, cá sốt cay hay thịt bò kho v..v..v..
Tô Xán vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
– Con muốn ở nhà thật nhiều, nhưng chưa biết được, nếu có chuyện đột xuất, con cố gắng xử lý thật nhanh chóng, tranh thủ từng giây từng phút về nhà với cha mẹ.
– Thằng bé này cái mồm càng ngày càng biết nói chuyện rồi. Nhưng xử sự ngoài xã hội, phải chú ý, đặc biệt thương trường lắm kẻ lừa đảo, con vất vả sáng nghiệp, đừng để chúng lừa mất tiền.
Trước kia mới vào cao trung, Tô Xán có chút thành tích thì Tằng Kha hận không thể khoe khắp thiên hạ biết con mình trưởng thành giỏi giang thế nào, bây giờ Tô Xán có sự nghiệp lớn, lại coi y như trẻ con chưa trưởng thành, rất thích giáo huấn Tô Xán, cưng chiều Tô Xán như lúc còn bé.
Có điều Tô Lý Thành thì ngày càng tiếp nhận cánh của Tô Xán đã vững, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, dù sao bọn họ ngày qua ngày rời xa thời điểm huy hoàng nhất của con người, đó là xu thế con người có trùng sinh bao lần cũng không thể thay đổi, con cái khôn lớn, bản thân già đi.
Tô Xán sẽ có ngày vỗ cánh bay mất, còn bay cao hơn xa hơn người bình thường, vợ chồng ông thấy vui mừng, nhưng cũng không muốn đối diện với kết quả đó.
Về nhà rồi Tô Xán thường xuyên thấy cha ngồi ở bàn làm việc tới khuya, gạt tàn thì đầy ắp, mẹ cũng không cản được cha hút thuốc nữa, mấy tháng không gặp, trông cha gầy gò hơn nhiều.
Tô Xán thở dài, nghĩ mình không có nhà, mẹ ngày ngày về căn nhà trống không, cơm nước nấu ra có khi không ai ăn, cha thì vất vả sớm tối, tuy lý tưởng thời trẻ nghĩ rằng không thể với tới đã được thực hiện, nhưng gánh nặng đôi vai ngày một lớn.
Rốt cuộc trước kia cả nhà ba người sống trong căn nhà nhỏ, một cái cửa hàng nhỏ, buổi tối đóng cửa hàng, cả nhà đếm tiền, vui mừng vì hôm nay kiếm được hơn hôm qua mấy chục đồng, vài ba ngày lại được cậu cả kéo sang nhà ăn cơm hạnh phúc hơn hay bây giờ nhà cao cửa rộng, mẹ có mười mấy cửa hiệu, cha nắm trong tay công ăn việc làm hàng nghìn công nhân, cuộc sống nào đáng sống hơn đây?
Không dễ trà lời.
– Vài ngày nữa tỉnh có bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tú, khi đó cả nhà chúng ta cùng đi.
Tô Lý Thành nghĩ một lúc, thấy mình quá bận rộn, phải chiếu cố tới vợ con nhiều hơn:
Bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tú mới nổi mấy năm qua, là bữa tiệc long trọng hai giới chính thương ở vùng tây nam, sự kiện thế này tất nhiên không thể thiếu nhân vật có trọng lượng như Đại Dung, từ khi có hoạt động này, Đại Dung luôn có tên trong danh sách, dù năm ngoái biến cố như vậy, Từ Trưng vẫn mang bệnh lên sân khấu nhận thưởng.
Với quân nhân cũ như Từ Trưng, từng lên trận giết địch, băng qua trận địa hiểm nghèo, cho dù có lui về, cũng phải đứng mà kiên cường lùi lại, phải cho thấy bên trong Đại Dung vẫn là bộ xương hổ mạnh mẽ.
Thành tích của Đại Dung năm nay đã chứng minh châm ngôn của Từ Trưng, làm kẻ gièm pha nói ra nói vào phải ngậm mồm. Có điều chính lúc này Đại Dung lại cải cách điều chỉnh lớn, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nhiều người cho rằng lần này Tô Lý Thành chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, nhân vật không nên đụng vào cũng đã đụng, người ta làm sao có thể bỏ qua. Trong quốc xĩ có câu muốn động vào cán bộ cấp xử ít nhất có bối cảnh cấp sở, không phải là chỉ nói cho vui, nó thể hiện trực quan của mối quan hệ phức tạp trong này.
Nhưng Tô Lý Thành lại điều chình triệt để, vơ hết quyền lực vào tay, những bè phái chống đối bị lật nhào.
Còn cho ra chế độ khảo sát thành tích, khiến không biết người bị đưa lên giàn thiêu, chẳng những phải có thành tích, mà còn phải liều mạng làm ra thành tích, những công ty phía dưới cũng sẽ đem thành tích so bì với nhau, có tiền bộ không, hay tụt lại phía sau thế nào. Không đơn giản so sánh vui, hoặc phê bình miệng, mà cắt lương, cắt thưởng, thông báo nội bộ, liên tục hai quý xếp cuối, sẽ cách chức an bài chức vụ khác.
– Cha đi nước cờ này đúng là tuyệt vời, với những kẻ chỉ biết ngồi không lĩnh lương, đây đúng là tai họa, đây mới là bá khí thực sự, đây mới là nắm đấm thép…
Khi bên ngoài tranh luận xôn xao, thậm chí ối kẻ nghiến răng nghiến lợi muốn ăn thịt Tô Lý Thành thì ở nhà Tô Xán sau khi nâng cha mình lên trời xong, hỏi:
– Sau lưng cha có cao nhân chỉ điểm à?
Tô Lý Thành cười mắng:
– Con nghĩ cha vô dụng, một mình không nghĩ ra được phương án này sao?
Thấy Tô Xán làm động tác chọc cười, nói thêm: . Có gì ho𝐭? Chọ𝐭 𝐭hử 𝐭rang { 𝘛RU𝑴𝘛R UYỆ𝖭.𝚅𝖭 }
– Chuyện này do tổ công tác nội bộ thảo luận ra, do Dư Tắc Siêu, chú Dư con hoàn thiện, con nhớ không?
– À cái người lùn lùn, đeo kính to xụ, tóc thì rối ấy ạ? Nhìn một cái là biết bậc hiền tài.
Tô Xán hoa chân múa tay minh họa:
– Thằng nhãi này, đừng có đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, chú Dư giúp cha rất nhiều.
Tô Xán nói đùa để cha thư giãn thôi, tất nhiên y không có ý coi thường người ta, cha không phải một mình chiến đấu là tốt rồi, một người dù sao trí tuệ và tinh lực sẽ có hạn, cả đoàn đội mới tiềm lực vô cùng. Tương ứng chủ nghĩa anh hùng cá nhân chỉ là bong bóng thoáng qua nhất thời, chỉ có thể chế tốt, mới duy trì được thành tích lâu dài.
Ba ngày sau, Dung Thành tổ chức lễ bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tú trong tỉnh.
Địa điểm tổ chức là khách sạn Shangri-la, đây là hoạt động lớn của thành phố, hàng cây xung quanh giăng biểu ngữ đỏ lớn, còn có cả một cái khinh khí cầu bay ngoài khách sạn, thả tấm biểu ngữ hoành tráng, ban công tầng 1 khách sạn cắm kín cờ đỏ bay phần phật trong gió.
Tô Xán ngồi xe tập đoàn tới, tổng cộng năm cỗ xe, cái đầu tiên là chiếc Toyota Crown, đằng sau là bốn chiếc Passat, Tô Xán và Tằng Kha ngồi trong xe số ba, đi cùng còn có Quách Tiểu Chung về mấy ngày trước.
Quách Tiểu Chung vừa mới về một cái là kéo Tô Xán ra ngoài ăn đồ nướng uống rượu, đi cùng còn nhóm Triệu Hâm, Dương Chiêu, trải qua một loạt biến cố công ty, nhất là chuyện Ngô Thì Nhuế bỏ nhà đi, quan hệ bọn họ kéo gần rất nhiều.
Tuy có chuyển biến, nhưng đám Dương Chiêu dù sao không quá thân với Tô Xán, cho nên dù chứa đầy một bụng nghi vấn cũng chỉ có Quách Tiểu Chung hỏi thẳng những câu kiểu như:" Nghe đòn ngày hôm đó cậu chỉ thẳng mặt đối phương nói muốn mua công ty của bọn họ! Nghe muốn máu sôi sùng sục, có chuyện đó thật không?".
Bãi đỗ xe không chứa được nhiều xe như vậy, mọi người tới cửa khách sạn, xuống xe, xe quay về tập đoàn, sau khi kết thúc hoạt động mới tới đón người.
Quách Tiểu Chung đứng bên cạnh Tô Xán, hắn còn chưa bao giờ tham dự buổi lễ long trọng thế này, là Tô Xán sợ buồn kéo hắn đi ăn chực.
Hôm nay Quách Tiểu Chung mặc bộ âu phục đep nhất của hắn, hồi hộp đứng trên tấm thảm đỏ kéo dài tới tận cổng, mặc dù không khoa trương như trong phim, bị người xung quanh hò reo vây kín, nhưng không thiếu mỹ nữ tiếp tận mặc sườn xám xẻ cực cao lộ ra cặp đùi trắng phau phau, làm Quách Tiểu Chung mất bình tĩnh.
Đi vào đại sảnh gặp được một số nam nữ tuổi tác tương đương với bọn họ, đều là con cái chư hầu các phương được cha mẹ dắt theo tiếp xúc thêm với xã hôi, nhiều tuổi chút thì hai mấy ba mươi, ăn mặc trang trọng, còn người chạc tuổi Tô Xán và Quách Tiểu Chung thì nhiều phong cách hơn, còn có cô gái mặc nguyên đồng phục học sinh, thanh thuần bắt mắt.